Giúp Mẹ Chồng Xé Xác Trà Xanh Già - Chương 2
05
Rất nhanh, thắc mắc này đã được giải đáp.
Toàn bộ tầng hầm của nhà họ Bùi được thiết kế thành một thư phòng lớn, gần như là một thư viện thu nhỏ.
Tôi ôm tài liệu ôn thi công chức, ngồi trong thư phòng để học.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, tôi đã nghe thấy tiếng của Bùi Doanh Doanh và Bùi Phục Lễ trên lầu, nghe như họ đang đi về phía thư phòng.
Không hiểu sao tôi lại theo bản năng lẩn vào sau một tủ sách bên cạnh. Không ngờ phía sau tủ sách đã có người.
Tô Hiểu Nguyệt đang cầm hai quyển sách, có vẻ như đang tìm sách. Chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều có chút ngượng ngùng. Lúc này, Bùi Doanh Doanh và Bùi Phục Lễ đã bước vào.
Qua khe hở của tủ sách, tôi có thể nhìn thấy hai người đứng đối diện nhau, ông ấy thì cao lớn đẹp trai, còn bà ta thì nhỏ nhắn xinh đẹp, trông hệt như một đôi trai tài gái sắc.
Bùi Phục Lễ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không thể hiện cảm xúc gì.
Bùi Doanh Doanh ôm ngực, dáng vẻ yếu đuối như Tây Thi, mở miệng với giọng điệu run rẩy đầy nước mắt: “Em biết, nếu không phải vì em bị bệnh, anh sẽ không bao giờ gặp em nữa.”
“Bấy nhiêu năm qua, chắc chắn trong lòng anh vẫn hận em, phải không?”
Bùi Phục Lễ không nói gì. Nước mắt bà ta lập tức rơi xuống, bà ta nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi, thân hình mảnh mai run rẩy không ngừng: “Nhưng những gì em làm ngày đó, tất cả đều vì anh.”
Bùi Doanh Doanh kể rằng năm đó bà ta bất ngờ kết hôn là vì chồng bà ta nói, chỉ cần kết hôn, ông ta sẽ đầu tư vào nhà họ Bùi.
Bà ta quyết định hy sinh hôn nhân của mình để cứu lấy nhà họ Bùi đang trên bờ vực sụp đổ.
Nhưng cuối cùng, bà ta đã bị người đàn ông đó lừa dối.
Sau khi kết hôn, ông ta hoàn toàn không thực hiện lời hứa, cũng không giúp đỡ nhà họ Bùi. Bà ta phẫn nộ vô cùng, vốn dĩ định ly hôn, nhưng lại nhận được tin Bùi Phục Lễ kết hôn.
Bà ta như chet lặng trong lòng.
Ly hôn với bà ta đã không còn ý nghĩa nữa, bà ta cũng không còn nơi nào để trở về với nhà họ Bùi, đành phải sống mơ màng với người đàn ông đó.
Những năm đầu, ông ta còn nhẫn nại với bà ta, nhưng sau đó đã lộ rõ bộ mặt thật, không chỉ thường xuyên ngoại tình mà còn bạo hành gia đình, nhiều lần đánh bà ta đến thương tích đầy mình.
Bùi Doanh Doanh khóc như hoa lê gặp mưa, yếu đuối đáng thương: “Khi phát hiện mình bị ung thư tuyến giáp, em đã đứng trên ban công, dùng cái chet để ép anh ta, cuối cùng anh ta cũng đồng ý ly hôn. Lúc đó, trong đầu em chỉ có một suy nghĩ, đó là trước khi chet, em muốn gặp anh lần cuối, dù có bò cũng phải bò về nước.”
Tôi thầm cười lạnh. Bà ta thực sự biết cách thêm thắt cho bản thân.
Bùi Phục Lễ kìm nén cơn giận hỏi: “Tại sao em không nói với anh?”
Đôi mắt của bà ta sau khi được rửa bằng nước mắt trở nên đặc biệt sáng, bà ta nhíu mày nhẹ, dùng ánh mắt vừa dịu dàng vừa buồn bã nhìn Bùi Phục Lễ: “Em phải nói với anh thế nào đây? Anh đã kết hôn, có vợ, có con, có gia đình của riêng mình, anh đang sống rất tốt, làm sao em có thể nhẫn tâm làm phiền hạnh phúc của anh?”
“Còn em chỉ là một người không quan trọng, làm sao có thể so sánh với vợ con của anh?’”
Bùi Phục Lễ rời mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em mãi mãi là con gái nhà họ Bùi, là em gái của anh…”
Nước mắt Bùi Doanh Doanh rơi lã chã, bà ta gần như sụp đổ, ngắt lời ông ấy: “Nhưng em không muốn làm em gái của anh nữa!”
“Điều em hối hận nhất trong đời này chính là năm đó đã nói với anh rằng chúng ta sẽ làm anh em cả đời, khuyên anh đính hôn với Tô Hiểu Nguyệt… Anh là của em, rõ ràng thuộc về em, vậy mà em đã không biết trân trọng, tự tay đẩy anh vào vòng tay của người phụ nữ khác.”
Bùi Phục Lễ im lặng hồi lâu: “Doanh Doanh, mọi thứ đã qua rồi. Em hãy ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chuyên gia mà anh mời sẽ đến trong vài ngày nữa.”
Nói xong, ông ấy xoay người đi về phía cửa thư phòng.
Bùi Doanh Doanh lao đến, ôm lấy eo ông từ phía sau, dựa vào lưng ông ấy với giọng đầy bi thương: “Nhưng em không thể vượt qua được. Anh ơi, chúng ta thực sự không thể trở lại như trước được nữa sao?”
Bùi Phục Lễ ngừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng gỡ tay bà ta ra, không quay đầu lại mà bước đi.
Xem xong vở kịch tình cảm này, tôi rùng mình vì nổi da gà, rồi liếc nhìn sang Tô Hiểu Nguyệt.
Bà mẹ chồng xinh đẹp, đoan trang của tôi ngây ngẩn nhìn về phía trước, ánh mắt có chút trống rỗng.
Ôi, tình yêu là vậy đấy, người yêu sâu đậm hơn luôn là người chịu nhiều đau khổ hơn. Tôi không định xen vào chuyện này, tính rời đi.
Tôi đã bước ra khỏi thư phòng rồi, nhưng không nhịn được lại quay trở lại, nói với Tô Hiểu Nguyệt: “Mẹ, chuyện này mẹ cũng chịu đựng được sao? Nếu là con, con tuyệt đối không chịu đựng nổi!”
Tô Hiểu Nguyệt cúi nhìn xuống sàn, giọng rất nhẹ: “Đó là em gái của anh ấy, dù có không chịu nổi thì làm được gì?”
Tôi nghiến răng: “Chẳng phải chỉ là một bà trà xanh già thôi sao, không sao, con sẽ giúp mẹ.”
Tô Hiểu Nguyệt ngây người, kinh ngạc nhìn tôi.
Thời khắc tiêu diệt đã đến.
Tôi sẽ cho Bùi Doanh Doanh biết, thế nào mới gọi là tàn nhẫn!
06
Trong thời gian Bùi Doanh Doanh ở nhà họ Bùi, tôi như thể trở về nhà của bố mình vậy.
Cảm giác ấy, mùi trà xanh tràn ngập không khí và mùi khói thuốc s//úng dường như đã lâu không gặp.
Bùi Phục Lễ chăm sóc Bùi Doanh Doanh rất chu đáo.
Tô Hiểu Nguyệt bề ngoài tỏ ra bình thản, nhưng thực ra trong lòng đang chịu đựng rất nhiều, đến mức có thể thấy rõ bà tiều tụy đi từng ngày. Trong bữa ăn, Bùi Doanh Doanh chỉ ăn hai miếng rồi đặt đũa xuống. Tô Hiểu Nguyệt quan tâm khuyên nhủ: “Ăn thêm chút nữa đi, ăn ít quá không tốt cho sức khỏe.”
“Có phải những món này không hợp khẩu vị không? Em muốn ăn gì, chị sẽ bảo cô Minh chuẩn bị.”
Bùi Doanh Doanh hoảng hốt, vội vã cầm lại bát đũa: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, chị dâu, chị đừng giận, em ăn đây, em sẽ ăn ngay.”
Bà ta liên tục nhét thức ăn vào miệng, dáng vẻ sợ bị trách mắng, trông thật hèn mọn và yếu đuối.
Tô Hiểu Nguyệt bị dọa đến phát sợ, vội đứng dậy rót nước cho bà ta: “Ăn từ từ thôi, kẻo bị nghẹn…”
Không ngờ Bùi Doanh Doanh đột nhiên ngẩng đầu lên, đụng phải tay của Tô Hiểu Nguyệt, một tiếng ‘choang’ vang lên, chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan.
Bùi Doanh Doanh ngay lập tức quỳ gối xuống, bò đến trước mặt Tô Hiểu Nguyệt, ôm lấy chân bà, nước mắt lã chã: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, chị dâu, em không cố ý đâu, chị đừng trách em, đừng mắng em, đừng đuổi em đi, em xin lỗi, em sẽ dọn dẹp ngay.”
Tô Hiểu Nguyệt tức đến run cả người, lại cảm thấy thật khó hiểu. Bà ấy đã bao giờ nói sẽ đuổi Bùi Doanh Doanh đi đâu chứ?
Bùi Phục Lễ nghe thấy liền chau mày, nhìn Bùi Doanh Doanh đang quỳ dưới đất, định lên tiếng. Nhưng tôi nhanh chân hơn, quyết đoán hành động.
Tôi bước nhanh lên trước, nắm lấy vai Bùi Doanh Doanh, nghiêm nghị nói: “Vì để chúng ta có thể đứng thẳng lưng, sống làm người đàng hoàng, hàng triệu chiến sĩ cách mạng đã hi sinh đ//ầu r//ơi m//áu chảy, mới đổi lại được cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay! Chúng ta sinh ra dưới lá cờ đỏ, lớn lên trong mùa xuân, sao lại có thể quỳ dễ dàng như vậy?!”
“Nói xa ra thì, người con của Trung Hoa chỉ quỳ trời, quỳ đất, quỳ cha mẹ, yêu nước, yêu gia đình, yêu nhân dân! Nói gần hơn thì, đàn ông nhà họ Bùi đều như chim ưng mạnh mẽ, đàn bà nhà họ Bùi đều như hổ dũng mãnh!”
“Vì vậy — Đứng lên! Đồng chí Bùi Doanh Doanh! Cô đứng lên ngay!”
Không có người trung niên nào có thể từ chối một bài diễn thuyết hùng hồn như vậy.
Không ai cả! Ngay cả người đàn ông trung niên quyền lực cũng không thể từ chối!
Quả nhiên, Bùi Phục Lễ nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng. Bùi Doanh Doanh hoàn toàn bối rối, ngơ ngác nhìn tôi.
Bà ta đã rối trí, không hiểu tôi đang đi theo đường lối nào. Bùi Từ khẽ cười, đúng lúc xen vào: “Cô đừng để ý, Oánh Oánh gần đây đang ôn thi công chức, học hành rất chăm chỉ, có hơi bị cuốn vào.”
Nghe vậy, Bùi Phục Lễ lại gật đầu tán thành với tôi. Nhà họ Bùi là một doanh nghiệp yêu nước, còn Bùi Phục Lễ là một doanh nhân yêu nước nổi tiếng.
Hai chữ ‘yêu nước’ đã khắc sâu trong gen của mỗi thành viên nhà họ Bùi.
Tôi chuyển hướng lời nói: “Ôi, cháu suýt quên mất, cô đã ở nước Mỹ đẹp đẽ kia hơn mười năm rồi nhỉ. Phải chăng ở nước ngoài lâu quá, cô đã quên mất nguồn gốc và dòng m//áu của mình rồi.”
Mặt Bùi Doanh Doanh tái nhợt, mắt rưng rưng phản bác: “Không, không phải, sao có thể quên được.”
Tôi lớn tiếng: “Cất ngay nước mắt đi! Người nhà họ Bùi, đổ m//áu, đổ mồ hôi chứ không đổ lệ, tróc da, tróc thịt nhưng không tụt lại phía sau!”
Ánh sáng chính nghĩa tiêu diệt mọi thứ ma quái. Bùi Doanh Doanh không dám nói gì nữa. Nước mắt bà ta ngay lập tức rút lại, lặng lẽ ngồi trở lại chỗ của mình.
Bùi Phục Lễ có vẻ nghiêm túc, nhìn Bùi Doanh Doanh với vẻ mặt chính trực: “Em vừa trở về, có lẽ không quen với những thay đổi của trong nước trong những năm qua, không sao, em có thể nói chuyện nhiều với Oánh Oánh, nó là đứa trẻ tốt.”
Bùi Doanh Doanh tức đến chet đi được, nhưng cũng chỉ có thể gượng cười, gật đầu đồng ý.