Giúp Mẹ Chồng Xé Xác Trà Xanh Già - Chương 1
01
Ba tôi là một người phất lên nhanh chóng. Trước đây, nhờ giải tỏa đất đai và gặp may trong kinh doanh, ông ấy kiếm được rất nhiều tiền, tài sản có đến vài chục triệu tệ.
Mẹ tôi là vợ đầu của ông, sau này bà bắt quả tang ông ngoại tình (tôi đã cùng mẹ xé nát ‘trà xanh’ trong sự kiện 12/12), thế là bà ly hôn với ông, mang theo một số tiền lớn rồi ra nước ngoài định cư.
Mẹ tôi đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng tôi. Trước khi đi, bà còn tâm sự, rửa não cho tôi: “Không phải mẹ không muốn mang con theo, nhưng theo ba con con sẽ được hưởng phúc, còn theo mẹ chỉ chịu khổ thôi.”
“Nhớ lấy, Trân Oánh Oánh! Nếu là thời cổ đại, con chính là trưởng nữ chính thống của ba con, phải giữ chặt lấy những thứ thuộc về mình, đừng để tài sản của ba con bị mấy yêu tinh bên ngoài và đám con riêng được sinh ra bởi mấy cô thiếp nhỏ cướp mất.”
Năm đó tôi mới 8 tuổi. Bà đã gieo vào lòng tôi một hạt giống chiến đấu và ung dung ra đi.
Rất nhanh sau đó, ba tôi lần lượt cưới vợ hai, vợ ba. Sau khi ly hôn với người vợ thứ ba, ông đột nhiên nhận ra rằng hôn nhân ngoài việc bị chia tài sản ra thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thế là ông không cưới thêm ai nữa, nhưng vẫn có bạn gái cố định. Còn về những đứa con của ba tôi, có thể gọi được tên, không gọi được tên, rất nhiều.
Tôi đã lớn lên trong một môi trường gia đình phức tạp như vậy. Tôi luyện được khả năng chiến đấu đỉnh cao.
Bất kể là loại trà xanh, trà trắng, trà đen hay trà hán tử nào, nếu rơi vào tay tôi mà không biết điều thì đều sẽ bị tôi l//ột một lớp da.
Tất cả những mẹ kế, mẹ nhỏ, các anh chị em cùng cha khác mẹ đều run sợ trước tôi. Ba tôi còn tự hào mà nhận xét: “Oánh Oánh quả không hổ danh là con gái của ba, hổ phụ không sinh ra chó con! Sau này nếu con lấy chồng, ba sẽ yên tâm nhất, vì không ai bên nhà chồng dám bắt nạt con.”
Nhưng không ngờ, tôi lại gả cho gia đình quá tốt. Toàn bộ sức chiến đấu của tôi chẳng có chỗ để dùng.
02
Tôi và chồng tôi, Bùi Từ, là bạn học đại học, chúng tôi đã ở bên nhau từ thời sinh viên đến khi mặc áo cưới.
Nhà họ Bùi là gia đình trí thức danh giá, bố chồng tôi, Bùi Phục Lễ, là chủ tịch tập đoàn dược phẩm, còn mẹ chồng tôi, Tô Hiểu Nguyệt, là giảng viên hướng dẫn thạc sĩ của một trường y danh tiếng.
Xét về địa vị lẫn tài sản, nhà họ Bùi cao hơn nhà tôi rất nhiều. Mẹ chồng tôi không hài lòng lắm với gia cảnh của tôi, nhưng không thể thay đổi được việc Bùi Từ là người si tình.
Chúng tôi vẫn kết hôn thuận lợi. Bùi Từ sợ mẹ anh ấy sẽ gây khó dễ cho tôi, đề nghị chúng tôi chuyển ra ngoài sống riêng, nhưng tôi từ chối.
Thật nực cười, tôi từng trải qua nhiều trận chiến, lẽ nào lại sợ những chuyện như vậy?
Tô Hiểu Nguyệt là kiểu người trí thức điển hình, chính trực. Tuy không hài lòng với xuất thân của tôi, nhưng bà chưa từng bắt bẻ gì tôi, và sau vài tháng, chúng tôi vẫn hòa thuận.
Đúng lúc tôi cảm thấy cuộc sống quý phu nhân quá nhàm chán và muốn tìm việc gì đó để làm, thì cô em gái cùng cha khác mẹ của bố chồng tôi, Bùi Doanh Doanh, từ nước ngoài trở về.
Bố chồng tôi đích thân ra sân bay đón bà ta.
Tại buổi tiệc chào đón bà ta, ngay khi tôi vừa nhìn thấy người “dì kế” này, tôi đã hiểu rõ. Chẳng phải đây chính là mẫu ‘bạch nguyệt quang’ trở về sao.
Khuôn mặt bà ta vừa trong sáng vừa gợi cảm, đôi mắt long lanh cuốn hút, chiếc váy dài trắng tinh tôn lên dáng người quyến rũ. Dù đã 44 tuổi, bà ta vẫn giữ dáng rất tốt, trông chỉ như mới hơn 30 tuổi.
Bữa tiệc này phần lớn là bạn bè cũ của bố chồng tôi, những người đàn ông lớn tuổi ngoài xã hội đều là những ông lớn trong các lĩnh vực khác nhau, vậy mà họ đều vây quanh Bùi Doanh Doanh như những vì sao xoay quanh mặt trăng.
Bà ta cười duyên dáng, quyến rũ như một nữ thần. Cho đến khi mẹ chồng tôi, Tô Hiểu Nguyệt, bước vào khoác tay bố chồng tôi, Bùi Phục Lễ. Nụ cười của Bùi Doanh Doanh khựng lại, khóe miệng dần thu lại.
Ngay sau đó, bà ta cúi người xuống, kính cẩn mời rượu Tô Hiểu Nguyệt: “Chị dâu, em kính chị, những năm em ở nước ngoài, may nhờ có chị chăm sóc anh.”
Dáng vẻ bà ta rất khiêm nhường, nét mặt như tranh vẽ, yếu đuối đáng thương. Tô Hiểu Nguyệt có phần không thoải mái, nhưng cũng không thể lạnh nhạt với người ta, bà định đưa tay nhận lấy ly rượu.
Bùi Phục Lễ bước lên trước giật lấy ly rượu đó, cau mày nói: “Doanh Doanh, em làm gì vậy? Em không khỏe, uống ít rượu thôi, đều là người trong nhà, chào hỏi là được rồi.”
Bùi Doanh Doanh cảm động đến mức ngước mắt nhìn ông, trong mắt lập tức ngấn lệ. Đôi mắt long lanh, khiến người khác phải đau lòng.
Sắc mặt Tô Hiểu Nguyệt ngay lập tức trắng bệch, nhưng bà vẫn cố gắng giữ nụ cười lịch sự trên môi. Tôi đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy hết sức thú vị.
Mùi trà quen thuộc, cách thức quen thuộc, chẳng khác gì chiêu trò của mấy bà vợ bé 3, 4, 5, 6 của bố tôi.
Bùi Doanh Doanh, người dì kế này, đến với khí thế mạnh mẽ. Không biết liệu mẹ chồng tôi, người luôn giữ thể diện, có thể chống đỡ nổi trước cuộc tấn công của bà ta hay không.
Một câu chuyện tình yêu trung niên trong gia đình hào môn, có vẻ còn pha chút yếu tố ‘cận huyết’.
Có trò hay để xem rồi.
03
Mấy ngày sau, Bùi Từ đi công tác trở về, tôi liền kể với anh ấy những chuyện bát quái về người dì kế đó.
Tiếc là Bùi Từ cũng không biết nhiều. Hơn nữa, anh ấy chẳng có chút hứng thú nào với mấy chuyện đó, mà chỉ quan tâm đến tôi thôi.
Anh ấy tháo cặp kính gọng vàng xuống, giọng nói trầm thấp, đầy quyến rũ: “Oánh Oánh, anh đi công tác 3 ngày rồi, em không nhớ anh chút nào sao?”
Sau đó, tôi liền đè anh ấy xuống giường rồi cả đêm thế này thế nọ.
Khi trời vừa hửng sáng, anh ấy cuối cùng cũng tha cho tôi, hôn nhẹ lên má tôi đầy thỏa mãn: “Nếu em thực sự muốn biết, có thể đi hỏi dì Minh, bà ấy là người lâu năm trong nhà họ Bùi.”
Đôi mắt tôi vốn mệt mỏi như cá chet, ngay lập tức sáng bừng lên. Bùi Từ bật cười khẽ.
Hôm sau, tôi từ dì Minh mới biết được câu chuyện đầy kịch tính không ai biết về gia đình nhà họ Bùi.
Hồi đó, Bùi Doanh Doanh chưa gọi là Bùi Doanh Doanh, mà là Trần Doanh Doanh. Bố bà ta là trợ lý đắc lực của ông cụ Bùi, theo ông nhiều năm.
Năm Trần Doanh Doanh 10 tuổi, đối thủ của nhà họ Bùi thuê sát thủ, và chính bố bà ta đã lấy thân mình bảo vệ ông cụ Bùi. Trước khi qua đời, ông ấy đã giao phó vợ con mình cho nhà họ Bùi.
Ân cứu mạng còn lớn hơn trời. Ông cụ Bùi vì cảm giác áy náy và muốn đền bù, nên đã chăm sóc hai mẹ con nhà họ Trần rất chu đáo, muốn gì được nấy.
Mẹ của Trần Doanh Doanh xinh đẹp và dịu dàng, thời gian trôi qua, sự chăm sóc cũng đến tận trên giường.
Cả hai người đều một người ly hôn, một người góa bụa, hợp thành một cặp, và sau đó họ làm giấy kết hôn.
Ông cụ Bùi vô cùng yêu chiều vợ mới, sợ bà ấy bị người khác coi thường, ông chi rất nhiều tiền để tổ chức một đám cưới hoành tráng nhằm thể hiện sự quan tâm, còn đổi họ cho con gái riêng Trần Doanh Doanh thành họ Bùi, đưa vào gia phả, coi như con gái ruột để nuôi nấng.
Năm đó Trần Doanh Doanh 15 tuổi.
Từ một đứa trẻ không cha, bà ta đã nhanh chóng trở thành công chúa nhỏ được yêu chiều nhất của nhà họ Bùi.
Nhưng có một người không hài lòng với tất cả những điều này. Đó là Bùi Phục Lễ, con trai duy nhất của ông cụ.
Bùi Phục Lễ lớn hơn Bùi Doanh Doanh 2 tuổi, một thiếu gia nổi loạn đang trong độ tuổi dậy thì, tính cách ngang bướng, không chịu khuất phục, chẳng nể nang cha ruột chút nào, lúc nào cũng chống đối, làm khổ mẹ kế và em gái kế.
Bùi Doanh Doanh hiểu rõ tình cảnh của mình và mẹ.
Mẹ bà ta khi sinh bà ta đã bị tổn thương cơ thể, sẽ không có con với bố dượng. Còn Bùi Phục Lễ là con trai duy nhất của nhà họ Bùi, là người thừa kế tương lai của gia tộc, là cái đùi lớn mà bà ta cần phải bám chặt.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Bùi Doanh Doanh bắt đầu cố gắng lấy lòng Bùi Phục Lễ. Bà ta làm cơm hộp đầy tình yêu cho ông, dù bị ném thẳng vào thùng rác trước mặt cũng không tức giận. Ông ấy thích gì, bà ta liền học cái đó, chỉ để có thể cùng ông có chung chủ đề.
Dần dần, lớp phòng thủ kiên cố mà Bùi Phục Lễ xây dựng quanh trái tim mình bắt đầu sụp đổ.
04
Nói đến đây, dì Minh không nhịn được mà đảo mắt: “Hai mẹ con nhà đó đều là hồ ly tinh, ngày nào cũng chỉ nghiên cứu cách nắm giữ đàn ông.”
Dì Minh là người mà mẹ ruột của Bùi Phục Lễ mang theo. Bà ấy không ưa mẹ con Bùi Doanh Doanh, điều này cũng là bình thường.
Tôi nghe mà mê mẩn, cười hì hì hỏi tiếp: “Vậy sau đó thì sao? Bố chồng với cô Doanh Doanh có đến với nhau không?”
Dì Minh khinh bỉ cười nhạt: “Đến với nhau cái gì, Bùi Doanh Doanh cao tay hơn thế nhiều, cô ta biết rằng đối với đàn ông, cái không có được bao giờ cũng khiến người ta day dứt hơn cái đã có.”
Thế là, Bùi Doanh Doanh và Bùi Phục Lễ cứ mập mờ với nhau nhiều năm, cho đến khi ông cụ Bùi phát hiện.
Ông cụ tự mình cưới vợ của bạn đã là chuyện rất vô lý, nhưng ông không cho phép con trai mình làm điều vô lý hơn.
Dù Bùi Doanh Doanh không phải là con ruột, nhưng bà ta đã được đưa vào gia phả nhà họ Bùi. Chuyện anh em yêu nhau là điều ông không cho phép xảy ra.
Để chia rẽ hai người, ông cụ đã quyết định nhanh chóng, sắp xếp cho Bùi Phục Lễ kết hôn với Tô Hiểu Nguyệt.
Ban đầu, Bùi Phục Lễ định từ chối, nhưng Bùi Doanh Doanh nói rằng muốn làm anh em với ông ấy cả đời. Tô Hiểu Nguyệt lại là cô vợ được cả hai bên gia đình công nhận, cuối cùng ông ấy đã chấp nhận mọi thứ.
Tô Hiểu Nguyệt thầm yêu Bùi Phục Lễ nhiều năm, bà không biết những chuyện này của nhà họ Bùi, cứ tưởng rằng mình cuối cùng cũng có thể kết duyên với người mình yêu, ngập tràn trong hạnh phúc.
Nhưng những năm sau đó mới thực sự là đau khổ. Bùi Phục Lễ đối xử với Bùi Doanh Doanh khác biệt đến mức chỉ cần là người không mù đều có thể nhìn thấy.
Ban đầu, Tô Hiểu Nguyệt còn tự dối lòng, nhưng nhiều lần rồi, bà ấy không thể tự lừa dối bản thân được nữa. Khi bà định hủy hôn, thì nhà họ Bùi gặp chuyện, chuỗi vốn của công ty bị đứt, đối mặt với nguy cơ phá sản.
Họa vô đơn chí, ông cụ Bùi cũng ngã bệnh nặng, phải vào ICU.
Khi nhà họ Bùi đang trong cơn sóng gió, Bùi Doanh Doanh bất ngờ kết hôn. Đối phương cũng là gia đình hào môn, đã thích bà ta nhiều năm.
Họ cưới nhau chớp nhoáng, sau khi kết hôn, bà ta theo chồng định cư ở Canada. Bùi Phục Lễ không chịu nổi cú sốc này, suy sụp hoàn toàn.
Vào thời điểm quan trọng, chính Tô Hiểu Nguyệt đã đứng ra.
Bà ấy cùng Bùi Phục Lễ đăng ký kết hôn, tổ chức đám cưới rầm rộ và tuyên bố với giới truyền thông, nhà họ Bùi và nhà họ Tô nhanh chóng liên minh thương mại, nhờ sự hỗ trợ tài chính từ nhà họ Tô, nhà họ Bùi đã vượt qua khó khăn này.
Sau khi kết hôn, Bùi Phục Lễ như trở thành một con người khác, từ một thiếu gia kiêu ngạo, biến thành một người đàn ông trầm lặng, ít nói.
Ông ấy yêu chiều Tô Hiểu Nguyệt hết mực.
Ông không bao giờ nhốt bà ấy ở nhà làm bà nội trợ toàn thời gian, mà luôn khuyến khích bà theo đuổi sự nghiệp yêu thích.
Chẳng bao lâu sau, họ có con trai, đặt tên là Bùi Từ.
Nhiều năm trôi qua, Bùi Doanh Doanh chỉ quay về một lần, đó là khi mẹ bà ta qua đời. Bà ta cùng chồng về dự tang lễ.
Tại lễ tang, anh em họ như người xa lạ, điều này khiến Tô Hiểu Nguyệt đang lo lắng cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ đó về sau, dường như Bùi Phục Lễ đã hoàn toàn quên mất Bùi Doanh Doanh.
Nhưng vấn đề đặt ra ở đây là, rõ ràng đã mười mấy năm không gặp, hai người họ lại có mâu thuẫn sâu sắc như vậy, tại sao lần này Bùi Doanh Doanh về nước, ông bố chồng đa tình của tôi không chỉ đích thân đi đón, mà còn ra sức bảo vệ bà ta như thế?