Giữa Thời Mạt Thế - Chương 4
9.
Trên đường về, chúng tôi phát hiện mình đang bị theo dõi.
Dù đã tăng tốc nhưng chúng tôi vẫn bị nhóm người dân khu chung cư bên cạnh chặn ngay cửa.
Với vẻ mặt hung dữ, họ kề dao làm bếp vào cổ tôi và giằng co với người trong khu chung cư.
“Nếu không cho chúng tôi vào, sẽ giết họ ngay lập tức!”
Không ngờ người trong khu chung cư lại tỏ ra không quan tâm như vậy: “Giết đi, thà bớt đi hai miệng ăn còn hơn!”
“Nói vớ nói vẩn, có rất nhiều người lẻn vào khu chung cư của mấy người khi trời tối!”
“Mấy người không để ý!” Lúc trước bác gái kia chen tới phía trước nhặt một cây tre chọc qua khe hở giữa lan can: “Tránh ra xa một chút!”
Cây sào tre đâm vào háng kẻ bắt cóc Trương Vân Thiên, hắn gào lên như một con lợn sắp chết và khuỵu xuống.
Một số người khác nôn nóng vung búa tạ đã chuẩn bị trước đập vỡ cửa, tiếng kim loại va vào nhau khiến da đầu tôi tê dại. Hơn nữa bị người phía sau hung ác ghim cổ, một hơi thở tôi cũng không thở được hai mắt đã sắp trắng dã rồi.
May mắn thay, Trương Vân Thiên nhân cơ hội đấm mạnh vào mặt đối thủ, buộc anh ta phải buông tay, Trương Vân Thiên kéo tôi chạy một mạch, đi vòng qua một góc của khu chung cư nơi có một núi rác chất đống.
“Mau giấu kĩ vào!”
Anh ta đẩy tôi vào thùng rác và giấu mình trong đó.
Tôi nhìn thấy một vài người biến dị chạy nhanh về phía lối vào khi chung cư, theo sau là từng đợt tiếng la hét thảm thiết làm người ta sợ hãi.
Tôi và Trương Vân Thiên nằm trong đống rác và nín thở.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mặt trời đã sắp lặn về hướng Tây.
Một số zombie toát ra mùi máu nồng nặc đi ngang qua đống rác.
Vừa rồi chính là những người đó.
Tất cả đều bị đột biến, một người trong số họ gần như bị cắn đứt cổ, máu thịt và da như hòa cùng một chỗ với nhau, đâu thì xiêu xiêu vẹo vẹo ngả xuống trước ngực, vài người còn lại cũng không khá hơn là bao, vừa đi ruột rơi dọc đường.
Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với lũ zombie ở cự ly gần, một số người vừa rồi còn sinh khí dồi dào không lâu sau đã biến thành dáng vẻ kì dị này.
Cảnh tượng này cộng với mùi hôi thối của thùng rác khiến tôi suýt nôn mửa.
Sau khi lũ zombie đó đi mất, tôi và Trương Vân Thiên chạy về phía cổng khu chung cư.
Có một thi thể không có vết thương nằm trước cửa khu chung cư, trên ngực đầy vết máu.
Trương Vân Thiên chỉ nhìn một cái, kết luận: “Người này không có biến dị, vết thương giống như bị đâm chết.”
Không biết tại sao nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên không nhịn được mà xem xét kỹ hơn.
Mu bàn tay của người đàn ông nổi đầy mụn nước.
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy ngón tay của người đó cử động.
Có một cuộc họp trong cộng đồng khu chung cư.
Bầu không khí lần này rõ ràng là khác.
Thì ra người đàn ông ở cửa đã bị Lão Trương đâm chết.
Rất nhiều người bị dọa sợ rồi, sao thủ đoạn của anh ta lại thành thạo như vậy, hành văn liền mạch lưu loát, tâm không hoảng loạn tay không run, hoàn toàn không giống do cảm xúc mạnh mẽ xúc động giết người.
“…Anh ta thực sự là một quân nhân xuất ngũ à?”
“Suỵt… Thực ra có lần tôi nhìn thấy một hình xăm mờ nhạt lộ ra trên cổ tay áo của anh ta, chẳng phải quân nhân không được phép xăm hình sao?”
“Người đàn ông này thực sự rất nguy hiểm, bình thường anh ta nhìn có vẻ khá thành thật nhưng không ngờ anh ta lại giết người không chớp mắt.”
Một số người vì Lão Trương còn bênh vực kẻ yếu: “Các người đang nói cái gì vậy? Anh ta làm điều này không phải vì lợi ích của cộng đồng khu chung cư sao? Những kẻ đó ngày nào cũng đến quấy rối nhưng mấy người không dám ra tay, anh ta thay mấy người ra tay mà cũng bị nói sao?”
Lão Trương vẻ mặt nghiêm nghị, không có biện hộ.
Thấy mọi người lại muốn cãi nhau, có người đứng lên nói: “Chúng tôi không thể vì một người mà gây nội chiến với nhau. Điều quan trọng nhất bây giờ là đoàn kết, nhất trí đối ngoại! Nếu mọi người có ý kiến gì thì cùng thảo luận rồi sau đó bỏ phiếu biểu quyết.”
Nhóm cư dân gật đầu.
Lúc này, tôi bắt gặp một tia hoảng sợ trong mắt Lão Trương.
Nhận ra tôi đang nhìn anh ta, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt như lưỡi dao, quét ngang mặt tôi và Trương Vân Thiên.
10.
Buổi tối, Thanh Thanh nghiêm mặt ném bộ quần áo dính đầy máu đi.
Cô ấy vừa hay đứng bên cạnh lão Trương lúc anh ta đâm người, khi rút dao ra máu tươi văng tung tóe lên người cô ấy.
Nói thật, trong lòng tôi thấy rất khó chịu.
Ngay lúc nãy, khi tôi bị bắt cóc, rõ ràng tôi nhìn thấy cô ấy đứng cách cửa không xa, nép sát vào người lão Trương.
Nét mặt kia chẳng những không lo lắng mà ngược lại còn đang mong ngóng tôi gặp chuyện không may.
Có lẽ cô ấy muốn tìm một người mạnh mẽ để dựa vào trong thời loạn thế nhưng ánh mắt lạnh lùng ấy khiếntrái tim tôi băng giá.
Mặc dù người đàn ông kia tự xưng mình là lão Trương nhưng trông vẻ ngoài chỉ khoảng ba mươi.
Không, có thể anh ta còn trẻ hơn thế nữa, vì cái danh ‘lão Trương’ kia chẳng qua cũng chỉ là một thân phận giả.
Nhớ tới ánh mặt lạnh lẽo của lão Trương, tôi nghĩ mình phải nói cho Bạch Thanh Thanh biết thân phận thực sự của lão Trương.
Lời mới vừa đến miệng thì Thanh Thanh đã xách hành lý tới tìm tôi, cô ấy chủ động mở lời chia tay trước.
“Cảnh Tiếu Thiên, em thấy anh một ngày không gây rắc rối sẽ không chịu được. Ban đầu, anh cưu mang đứa con ghẻ kia khiến em suýt chút nữa bị đuổi ra ngoài, sau đó lại đi cùng với tên thiếu niên bất lương kia.”
“Lúc em trở về lại bị người ta cưỡng ép —— làm em phải hoài nghi xem anh có cố tình hay không? Vì cái lòng tốt vớ vẩn của anh, không chỉ làm liên luỵ đến em mà còn liên luỵ đến những người khác.”
“Cuối cùng em cũng hiểu ra, loại người như anh bình thường chơi đùa thì còn được nhưng vào thời khắc mấu chốt lại chẳng đáng tin cậy chút nào.”
Nói xong cô ấy ôm đồ rời đi.
Tôi không giữ lại.
Buổi tối ngủ một mình có hơi không quen, lật qua lật lại mãi không ngủ được đành ngồi bên cửa sổ hút điếu thuốc.
Trên con đường bên ngoài khu chung cư đầy rẫy những con Zombie có dáng dấp vặn vẹo kỳ dị, bọn chúng phát ra những tiếng rên rỉ, tiếng gào thét, tiếng chân lê lết hòa quyện vào nhau khiến cả người run rẩy.
Lúc này, nhìn qua cửa sổ tôi phát hiện khu xanh hoá hình như có người, hẳn là đang hút thuốc có một chấm đỏ lúc sáng lúc tối trong bóng đêm.
Tôi hé mở cửa sổ, tiếng vùi đất sột soạt truyền đến.
Ngày hôm sau, một thi thể đang phân huỷ được đặt ở vị trí bắt mắt nhất trong khu chung cư.
Là do một ông cụ phát hiện ra, ông ấy còn tưởng là zombie lạc vào, thiếu chút nữa bị dọa ngất.
Tiếng kêu sợ hãi của ông ấy thu hút thêm nhiều cư dân đến hiện trường, rất nhanh đã có người nhận ra đây là cư dân của khu chung cư.
“Tôi nhận ra cách ăn mặc này vì nó quá bắt mắt! Người này sống ở tầng trên, vì anh ta luôn khất nợ phí dịch vụ bất động sản, tôi còn hay bảo cổ đeo được sợi dây chuyền vàng to thế mà không đóng nổi phí dịch vụ bất động sản. Sau mới biết cái sợi dây chuyền vàng kia là giả!”
Người bên văn phòng quản lý bất động sản vỗ trán, rút điện thoại ra kiểm tra liền: “Người này là Trương Kim Nghiệp! Quái lạ! Lẽ nào khu chung cư này có hai người tên Trương Kim Nghiệp sao?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, xong họ như tìm thấy câu trả lời trong mắt nhau.
Lúc này, Bạch Thanh Thanh kéo cánh tay ‘Lão Trương’ chen vào đám người, một giây sau cô ấy hét toáng lên.
Sắc mặt lão Trương cực kỳ khó nhìn.
“Đây mới là Trương Kim Nghiệp chủ căn hộ số 2 tầng 10, anh rốt cuộc là ai hả?”
“Anh không phải Trương Kim Nghiệp đúng không? Bên trên sổ đăng ký có thông tin Trương Kim Nghiệp đã sắp bốn mươi rồi, nhìn anh rõ trẻ hơn.”
Các cư dân nghi ngờ vẻ mặt đề phòng nhìn anh ta, Bạch Thanh Thanh thấy thế cũng vô thức buông lỏng cánh tay đang kéo anh ta ra.
Khỏi nói sắc mặt lão Trương khó coi đến nhường nào.
Anh ta nóng nảy gãi cánh tay, nhìn lướt qua từng khuôn mặt của mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi.
“Tao là ai có quan trọng không? Việc tao đã làm cho đám rác rưởi bọn mày còn chưa đủ nhiều hay sao?”
“Con mẹ nó đừng nhìn chằm chằm tao như thế, bố mày là người tốt đấy!”
“Chúng mày mới là lũ rác rưởi!”
Lúc này, không biết là ai kêu lên: “Anh ta chính là hung thủ giết người! Mau đuổi anh ta ra ngoài đi!”
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức được mọi người chung quanh hưởng ứng nhiệt tình: “Đúng vậy, đuổi anh ta đi, tuyệt đối không thể để loại người này ở lại cộng đồng dân cư!”
11.
Mấy người trẻ tuổi xông tới muốn vây quanh lão Trương dồn đến góc tường.
Tôi điên cuồng nháy mắt nhưng họ không thèm để ý.
Trong đó có một người ỷ vào mình đông người còn muốn đi lên kéo tóc lão Trương.
Nhưng mà một giây sau, lão Trương đã móc từ trong túi quần ra một con dao lò xo, anh ta đâm vào ngực người đàn ông kia chuẩn xác tới độ không lệch một ly.
Ngay lập tức người nọ tê liệt ngã xuống như một vũng bùn nhão.
Mấy người khác vội vàng xoay người chạy.
Vết dao đâm quá sâu nhất thời không thể rút ra.
Tôi thừa cơ lao mạnh lên phía trước, đụng vào một người bên cạnh lão Trương.
“A!! Con trai!” Bà lão hét toáng lên, lảo đảo chạy đến, quỳ xuống đất gào khóc nức nở.
Đợi tôi ngẩng đầu bò dậy, đâu còn bóng dáng lão Trương?
“Mau đuổi theo, nhất định phải đuổi anh ta ra ngoài, nhỡ đâu anh ta trốn không tìm được thì chết!” Những người khác la lớn, không ai để ý tới bà lão đang khóc sướt mướt.
Một dao của lão Trương vừa chuẩn lại vừa hung ác, cắm thẳng vào trái tim giết chết người kia ngay tại chỗ.
Tôi không đành lòng bèn đi qua muốn đỡ bà lão dậy lại bị bà ấy hung hăng đẩy đi.
“Đều tại mấy người! Tại mấy người trốn tránh nên mới để con trai tôi ra mặt, con trai tôi còn trẻ như vậy! Đám người các cậu chết không yên đâu!”
Mắt bà ấy đỏ lên, chửi bới lung tung, nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt.
“Bà già chết tiệt này nói chuyện kiểu gì vậy? Rõ ràng là con trai của bà không có bản lĩnh còn muốn ra mặt cậy mạnh!”
…
Mọi người giống như một quả bom sẵn sàng kích nổ như thể đã đỏ mắt nổi giận, họ lao vào chỉ trích lẫn nhau.
Cách đám người, tôi trông thấy Bạch Thanh Thanh đang lo lắng cắn ngón tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không để ý đến, trực tiếp quay người về nhà.
Tôi nghĩ, Trương Vân Thiên nói đúng, nơi này sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ, không thể ở lại đây được nữa.
Trương Vân Thiên đang đứng ở cửa nhà chờ tôi.
“Có phải anh đào xác cha tôi lên không?”
Tôi ngầm thừa nhận.
Thực ra điều mà lão Trương quan tâm không phải là vị trí đứng đầu cộng đồng khu dân cư mà là quyền phân phối khu xanh hoá (Không gian xanh).
Bây giờ mỗi hộ cư dân đều tranh nhau rào đất trồng trọt, không biết bao giờ mới phát hiện ra xác chết của lão Trương thật.
Đúng vậy, sáng hôm đó xảy ra vụ bùng phát zombie, anh ta tìm đến lão Trương thật để đòi nợ.
Thật ra lão Trương thật không có khả năng trả nợ nên bị anh ta đánh đập dã man.
Sau khi phát hiện ra sự bất thường của bên ngoài, anh ta lựa chọn giết chết lão Trương thật, sau đó cướp đi danh tính của ông ta, chỉ vì muốn ẩn náu ở cái nơi còn an toàn này.
Hôm qua, lúc anh ta di dời thi thể của lão Trương thật đi thì bị tôi phát hiện.
Thật ra thì tất cả chỉ là những suy đoán thiếu bằng chứng, anh ta hoàn toàn có thể ngậm chặt không thừa nhận nhưng qua quan sát ngày hôm qua, tôi cho rằng anh ta đã bị nhiễm bệnh.
Thậm chí không phải chỉ có mỗi anh ta mà nhất định còn có thêm mấy cư dân khác bị nhiễm bệnh.
Lý do chính là dưới tác dụng của virus, họ từ từ trở nên cực cáu kỉnh, mất đi lý tính, ham muốn tấn công tăng cao bất thường.
Tất cả mọi người đều biết bị zombie cắn sẽ biến thành zombie nhưng lại bỏ qua điểm quan trọng nhất.
Ban đầu zombie đều lây nhiễm từ những người chết vì bệnh tật, bị cắn không phải là con đường lây nhiễm duy nhất.
Trên khuôn mặt Trương Vân Thiên không nhìn ra chút buồn bã gì, anh ta chỉ thấp giọng nói một cách rất bình thường: “Cha tôi là một người khốn nạn, tất cả cơ nghiệp gầy dựng bao nhiêu năm đều thua sạch trên bàn bài bạc, ngay cả lúc mẹ tôi ốm nặng, ông ta cũng không thèm đến thăm một lần.”
“Tôi tưởng ông ta đi trốn nợ, không ngờ lại lẩn trốn ngay trước mắt tôi.”
“Cũng tốt, tiền trong nhà đều bị ông ta chơi thua sạch, chỉ còn mỗi cái mạng vậy mà cũng ném đi luôn.”
Nói xong, anh ta mở tay ra trong lòng bàn tay có một chiếc chìa khoá.
“Ngày mai tôi sẽ dẫn Nguyệt Nguyệt rời khỏi nơi này, chìa khóa nhà kho để lại cho anh, coi như là quà cảm ơn chuyện anh cứu đứa nhỏ.”
“Bạn nhỏ này đáng yêu hiểu chuyện hơn những gì tôi tưởng tượng, tôi đã đáp ứng giúp cô bé tìm cha mẹ rồi, cô bé còn nói, sau này bố mẹ cô bé chính là bố mẹ của tôi.”
Tôi nhận chìa khoá rồi nói với anh ta ở đây không còn an toàn nữa, phải nhanh chóng rời đi.
Nhất định phải rời xa đám người tụ tập ở đây.
Tôi về nhà bắt đầu gói ghém hành lý.
Buổi tối lúc ngủ tôi đặt ba lô ở chỗ dễ lấy.