Giữa Lưỡi Dao Và Trái Tim - Chương 4
16
Chu Tự Ngôn không phản đối nữa.
Ngay khi bước ra khỏi phòng.
Hắn lại cúi đầu quay trở lại.
Vòng tay lớn bất ngờ ôm lấy eo tôi.
Hơi thở ấm áp của Chu Tự Ngôn phả lên cổ tôi.
Tim tôi đập loạn cả lên.
“Anh làm gì vậy?”
Tôi cố đẩy hắn ra.
“Cho anh ôm một lát được không? Anh xin em đấy. Chỉ lần này thôi.”
Giọng hắn mang theo sự cầu xin chưa từng có.
“Chu Tự Ngôn, anh không khỏe à?”
Hắn gật đầu: “Ừ, rất không khỏe.”
Tôi hoảng hốt.
Vội vàng đưa tay lên trán hắn kiểm tra.
Lo lắng hỏi:
“Anh khó chịu ở đâu? Có cần đi bệnh viện không? Chu Tự Ngôn, anh nói một câu không được sao!”
Tôi thực sự sợ hắn có chuyện.
Hồi nhỏ, hắn từng bị sốt cao 40 độ, im lặng chịu đựng suốt hai ngày.
Nếu không phải tôi phát hiện ra điều bất thường, cỏ trên mộ hắn có lẽ đã cao hơn tôi rồi.
Có lúc tôi thực sự không hiểu.
Hắn rốt cuộc đang chịu đựng điều gì.
“Chu Tự Ngôn!
“Anh thật khó chịu.”
“Anh có thể nói rõ anh khó chịu ở đâu không? Hoặc chúng ta đi bệnh viện.”
Chu Tự Ngôn nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực hắn.
Giọng khàn khàn nói: “Ở đây, khó chịu.”
Tôi bối rối, vội rút tay về.
Chu Tự Ngôn cười tự giễu.
“Y Y, ở đây thực sự rất khó chịu. Anh cứ nghĩ mọi thứ đang trở nên tốt đẹp. Anh cứ nghĩ chúng ta có thể…”
Giọng hắn nghẹn lại.
Khó khăn lắm mới nuốt được những lời còn lại.
Chỉ nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
“Nếu như anh là Tống Châu… Tiếc là, nếu như anh giống cậu ta thêm một chút thì tốt biết bao.”
“Chu Tự Ngôn, anh là chính anh. Anh không cần phải giống bất cứ ai.”
“Nhưng không ai thích anh cả.”
“Ai nói vậy? Em…”
Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Chu Tự Ngôn.
Tôi chuyển lời: “Con trai em, Đậu Đinh, rất thích anh mà. Cậu bé rất thích anh làm cậu của mình.”
“Cậu sao?”
Chu Tự Ngôn nghiền ngẫm ý nghĩa của từ này.
“Đậu Đinh cần một người ba, không phải một người cậu.”
17
Tim tôi chợt đập loạn nhịp.
Hắn đã nhận ra điều gì sao?
Chu Tự Ngôn quan sát biểu cảm của tôi.
Tôi ngơ ngác hồi lâu mới lên tiếng: “Anh, anh đừng nói bậy, ba của Đậu Đinh đã qua đời rồi.”
“Vậy anh có thể không?”
Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Ngoài ra, không còn gì khác.
Chu Tự Ngôn muốn tiến thêm, lại gần tôi hơn một chút.
Tôi hoảng hốt lùi về sau.
Bất ngờ ngã ngồi xuống giường.
“Anh, anh đang nói gì vậy? Em không hiểu.”
“Anh không muốn làm anh trai của em, anh muốn làm chồng của em, làm ba của Đậu Đinh. Lần này em đã hiểu chưa?”
Lời nói thẳng thắn như vậy.
Khiến tôi bàng hoàng không thốt nên lời.
Rất lâu sau, tôi mới cẩn trọng hỏi: “Anh muốn cho Đậu Đinh một gia đình trọn vẹn sao?”
Tôi không nghĩ với sự ghét tôi của hắn mà hắn vẫn sẵn sàng ở bên tôi.
Chỉ có khả năng duy nhất là, hắn quá yêu Đậu Đinh.
Thấy cậu bé không có ba thật tội nghiệp.
Thậm chí sẵn sàng hy sinh bản thân.
Nghe vậy, Chu Tự Ngôn khẽ nhíu mày: “Y Y, thực ra anh không thích trẻ con.”
Tôi không hiểu gì cả.
Bị hắn nâng cằm, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.
“Nhưng cậu bé ấy là con của chúng ta… Khụ, là con của em. Nên anh thích cậu bé ấy. Em có từng nghe câu ‘yêu ai yêu cả đường đi’ không? Y Y, anh yêu em. Em có thể thích anh một chút không?”
18
Nụ hôn của hắn rơi xuống.
Gần như phong tỏa cả cơ thể tôi.
Tôi quên phải phản kháng.
Như thể đêm điên rồ vài năm trước đang được tái hiện lại vậy.
Lần đầu tiên Chu Tự Ngôn hôn tôi, tôi đã liều lĩnh đẩy ngã hắn.
Nhưng bây giờ tôi tỉnh táo đến đáng sợ.
Chu Tự Ngôn nói hắn thích tôi.
Từ bao giờ vậy?
Chẳng lẽ là khi tôi ở nước ngoài mấy năm qua, hắn mới nhận ra không thể thiếu tôi?
Trong đầu tôi hiện lên nhiều tiểu thuyết truy thê mà tôi đã đọc.
Khi cánh tay tôi vô thức vòng qua vai Chu Tự Ngôn, ánh mắt hắn ngay lập tức sáng lên.
“Y Y, có phải em bắt đầu thích anh không?”
“Chu Tự Ngôn, em chưa bao giờ không thích anh. Em rất thích anh.”
“Em không thích Tống Châu.”
“Không thích. Chu Tự Ngôn, em chỉ sợ anh ghét em thôi.”
Những cảm xúc bị đè nén trong lòng tôi bấy lâu nay bỗng bộc phát.
Tôi khóc, trách hắn về việc hắn nói cảm thấy ghê tởm kia.
Chu Tự Ngôn im lặng vài giây, rồi ôm chặt lấy tôi vào lòng.
“Anh đang nói về chính mình.”
Người có suy nghĩ lệch lạc không chỉ có mình tôi.
Chu Tự Ngôn thậm chí còn sớm hơn.
Hắn cố gắng kiềm chế tình cảm của mình để không vượt quá giới hạn.
Nhưng rồi vẫn nhận lấy sự xa cách của tôi.
Cho đến đêm đó.
Hắn uống chút rượu, không thể kiềm chế được bản thân.
Nghe tôi gọi “A Chu”.
Ngay lập tức hắn tỉnh táo lại.
Hắn nghĩ “A Chu” là Tống Châu.
Hắn nghĩ tôi nhận nhầm người.
Nhưng vẫn buông thả bản thân vượt quá giới hạn.
Một khi đã rơi vào thì rất khó để tỉnh táo trở lại.
19
“Chu Tự Ngôn, A Chu là anh mà.”
“Vậy chữ ‘zhou’ trong nhật ký của em cũng là anh sao?”
“Ừm.”
Đêm dài tĩnh lặng, tôi còn rất nhiều điều muốn giải thích với anh.
May mắn là lần này, cả hai chúng tôi đều rất tỉnh táo.
Khi tình cảm đã dâng cao, cuối cùng tôi nói:
“Chu Tự Ngôn, Đậu Đinh là con của anh.”
Anh đột nhiên dừng tất cả hành động.
Chống tay lên nhìn chằm chằm tôi.
Tôi chợt cảm thấy bất an.
Anh không thích sao?
Ngay giây tiếp theo, anh hôn lên trán tôi.
“Anh biết. Anh luôn biết cậu bé ấy là con của chúng ta. Ngày em sinh, anh đã ở đó. Anh xin lỗi, nhưng anh không tìm được thân phận phù hợp để xuất hiện trước mặt em và con, anh sợ em ghét anh.”
Vì vậy khi gặp nhau lần đầu, anh đã nói với Đậu Đinh:
“Mỗi người gọi theo cách của mình, mẹ con gọi cậu là anh, còn con gọi cậu là ba.”
“Chu Tự Ngôn, em sẽ không ghét anh. Em thích anh.”
Những lời tình cảm hơn đều đã bị anh hôn lấy.
Mắt Chu Tự Ngôn đã nhuốm đầy dục vọng, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Ngay giây sau, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Y Y, con đã ngủ chưa?”
Là giọng của mẹ tôi.
Tôi giật mình sợ hãi.
Vội vàng đẩy Chu Tự Ngôn vào tủ quần áo.
Thu dọn mọi thứ lộn xộn rồi giả vờ ngáp, mở cửa ra.
“Có chuyện gì vậy mẹ, mẹ cần gì sao?”
Mẹ tôi bước vào phòng.
Nói chuyện vài câu lặt vặt với tôi.
Rồi mới vào vấn đề chính.
“Con trai chú Lý năm nay vừa tốt nghiệp thạc sĩ. Bằng tuổi con. Ngày mai con có rảnh đi gặp mặt một lần không?”
“Ôi trời, mẹ, chẳng phải đã nói rồi sao, mọi chuyện để con tự quyết định mà.”
“Chỉ đi gặp mặt thôi, làm quen thêm bạn cũng tốt mà.”
Tôi không thể từ chối, đành phải đồng ý.
Sau khi mẹ rời đi, tôi lập tức khóa cửa lại.
Chu Tự Ngôn từ phía sau ôm lấy tôi.
“Ngày mai em sẽ gặp ai?”
Tôi biết chắc Chu Tự Ngôn đã nghe thấy mọi thứ.
Lúng túng giải thích: “Chỉ là để đối phó với mẹ thôi. Chu Tự Ngôn, mối quan hệ của chúng ta…”
Tôi không biết thẳng thắn với họ thế nào đây.
“Anh hiểu nỗi lo của em. Y Y, cho anh chút thời gian, anh sẽ giải quyết mọi chuyện.”
20
Ngày hôm sau, tôi đến quán cà phê đúng hẹn, gặp người đàn ông mà mẹ giới thiệu.
Tôi thẳng thắn nói với anh ta rằng chúng tôi không hợp nhau.
May mà người trẻ thường bị ép phải đi xem mắt.
Anh ta cũng hiểu ngay.
Cả hai đưa ra những lý do không phù hợp để về nhà báo cáo lại.
Sau khi người đàn ông rời đi, tôi bỗng nghe thấy một tiếng ho quen thuộc phía sau.
Tôi quay đầu lại nhìn.
Chu Tự Ngôn đang ngồi ở bàn phía sau tôi cùng với Đậu Đinh.
Cả lớn lẫn nhỏ đều nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chu Tự Ngôn, anh theo dõi em!”
Đã nói là yên tâm rồi cơ mà.
Chu Tự Ngôn bĩu môi, theo tôi ra khỏi quán cà phê.
“Là Đậu Đinh muốn đến.”
“Bé còn nhỏ, sao phải chịu trách nhiệm thay anh?”
Đậu Đinh nhìn tôi, rồi nhìn Chu Tự Ngôn.
“Mẹ và cậu cãi nhau rồi à?”
Chu Tự Ngôn sửa lời cậu: “Là ba.”
“Ba và cậu cãi nhau à?”
Tôi phì cười thành tiếng.
Chu Tự Ngôn giải thích: “Đậu Đinh, nhiệm vụ ẩn của chúng ta kết thúc rồi. Sau này trước mặt mẹ, con cũng có thể gọi ba là ba.”
Hiếm khi thấy Chu Tự Ngôn cười vui như vậy.
Nhưng ngay khi bước vào cửa nhà, anh lại thu hết mọi cảm xúc.
Vẫn phải đối mặt với mẹ tôi và mọi người.
Vẫn phải giả vờ như không quen biết.
Tôi thực sự lo sợ rằng khi thẳng thắn nói ra mọi chuyện sẽ khiến họ tức giận.
Chu Tự Ngôn nhìn thấy nỗi lo của tôi.
Anh nắm chặt tay tôi.
Trao cho tôi ánh mắt đầy an ủi.
21
Khi đang ăn cơm, mẹ tôi nghe nói buổi xem mắt không thuận lợi nhưng bà vẫn không muốn từ bỏ.
Bà tuyên bố ngày mai sẽ giới thiệu cho tôi một người khác.
Đậu Đinh và Chu Tự Ngôn một lớn một nhỏ đồng thời bị sặc.
Mẹ tôi nhân cơ hội hỏi: “Đậu Đinh, con muốn ba như thế nào?”
“Con muốn ba giống như cậu.”
“Khụ khụ khụ!”
Tôi suýt chút nữa thì sặc chết.
Chu Tự Ngôn bên cạnh theo phản xạ giúp tôi vỗ lưng, hoàn toàn không nhận ra hành động thân mật đó có gì không ổn.
Mãi đến khi chú Chu lên tiếng: “Không nói chuyện này trên bàn ăn nữa. Tập trung ăn cơm đi. Nào, Đậu Đinh, ăn miếng thịt này.”
Trong lòng tôi cảm thấy bất an.
Sau khi ăn xong, chú Chu chỉ tay về phía Chu Tự Ngôn: “Con vào phòng sách một chuyến.”
Đậu Đinh nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, ông ngoại gọi ba làm gì vậy? Ông trông có vẻ hơi dữ.”
“Không sao đâu con.”
Ba phút sau, chú Chu lại gọi tôi vào phòng sách.
Vừa bước vào, tôi đã thấy Chu Tự Ngôn đang quỳ dưới đất, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp.
“Y Y, con đừng sợ. Con nói với chú, có phải thằng nhóc Chu Tự Ngôn này đã bắt nạt con không?”
“Không có, chú Chu. Chu Tự Ngôn không bắt nạt con.”
Chu Tự Ngôn cũng lên tiếng: “Ba, con và Y Y thực sự yêu nhau.”
“Im miệng. Ai biết được có phải con đang đe dọa Y Y không? Việc này chú chỉ nghe Y Y nói. Y Y, con cứ yên tâm mà nói.”
“Chú Chu, con và Chu Tự Ngôn đều yêu nhau, không có chuyện anh ấy đe dọa con.”
Nói xong, tôi thở phào nhẹ nhõm, chờ đợi phán quyết cuối cùng, có thể là bị đuổi khỏi nhà hoặc tệ hơn nữa.
Chú Chu dựa vào ghế, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Chuyện của các con, người già như chú không nên can thiệp. Nhưng các con đã nghĩ đến cảm xúc của Đậu Đinh chưa?”
“Ba, Đậu Đinh chính là con của con.”
Nghe vậy, chú Chu đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó khi đã hiểu ra mọi chuyện, ông không thể kiềm chế cơn giận, liền cầm cốc trà trên bàn ném về phía Chu Tự Ngôn.
“Đồ súc sinh! Ba biết ngay là con không có ý tốt. Trước đây chỉ khi Y Y về nghỉ hè con mới chịu về nhà ở. Con nghĩ ba không biết gì về những thứ trong phòng con sao?”
“Con yêu Y Y, Y Y cũng yêu con. Tại sao chúng con không thể ở bên nhau?”
“Ai nói là các con không thể ở bên nhau?”
Tôi và Chu Tự Ngôn liếc nhau, anh lập tức đứng dậy, nắm chặt tay tôi.
“Ba, ba đồng ý chuyện của chúng con rồi ạ?”
“Nếu ba không đồng ý, một đứa con cứng đầu như con liệu có bỏ cuộc không?”
Là ba con, ông rất hiểu tính cách của Chu Tự Ngôn.
“Còn mẹ con thì sao?”
Chú Chu thở dài: “Ba sẽ giải thích rõ với bà ấy.”
22
Mẹ tôi sau khi biết mọi chuyện cũng chỉ nói chuyện của người trẻ tốt nhất để họ tự lo.
Chu Tự Ngôn nói anh nợ tôi một đám cưới, nhưng tôi không thích những đám cưới truyền thống phải chịu sự chú ý của khách mời, vì vậy chúng tôi chọn kết hôn du lịch.
Bên bờ biển, chúng tôi cùng nhau ngắm hoàng hôn.
Chu Tự Ngôn quay sang định hôn tôi thì bị tiếng của Đậu Đinh làm gián đoạn.
“Ba ơi, ba nhìn con bắt được cua này.”
Chu Tự Ngôn nghiến răng, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Tuyệt lắm, để dì Trần dẫn con đi chơi chỗ khác nhé.”
Khi Đậu Đinh đã được dẫn đi, cuối cùng không còn ai làm phiền chúng tôi nữa.
Chu Tự Ngôn nhìn tôi: “Đã đến lúc cho Đậu Đinh đi học mẫu giáo rồi.”
“Ừm.”
Ánh mắt anh chứa đầy tình cảm.
Ngay sau đó, tôi đẩy anh ra.
“Vậy để em hỏi Đậu Đinh xem bé muốn học ở đâu.”
“Trình Y, em đúng là cố ý mà.”
Chu Tự Ngôn bước nhanh hơn vài bước, đuổi kịp tôi rồi nắm chặt tay tôi trong lòng bàn tay anh.
Lần này, chúng tôi sẽ không bao giờ buông tay nhau nữa.