Giữa Lưỡi Dao Và Trái Tim - Chương 3
12
Tôi vội vàng rút tay lại, ngồi xuống dạy bảo Đậu Đinh: “Trẻ con không được nói dối. Đây là cậu của con.”
“Cậu không thể làm ba của con sao?”
“Tất nhiên là không. Cậu chính là cậu, không thể trở thành ba được.”
“Mẹ lừa con.”
“Mẹ không bao giờ lừa con.”
Dạy dỗ xong, tôi đứng lên, đối diện với ánh mắt không rõ ý nghĩa của Chu Tự Ngôn.
Tôi nói: “Xin lỗi, đã làm phiền anh.”
Giọng điệu của tôi lịch sự và xa cách, đúng như hắn luôn mong muốn.
Chu Tự Ngôn cúi đầu nhìn Đậu Đinh, không biết đang nghĩ gì, chỉ sau một lúc lâu mới gật đầu, đáp lại: “Không sao.”
Chúng tôi đã chơi hết các trò cơ bản ở công viên giải trí, nhưng Đậu Đinh vẫn không hề giảm hứng thú.
Tôi nói với cậu bé phải biết dừng lại đúng lúc, nếu mệt chết tôi và Chu Tự Ngôn, lần sau sẽ không có ai dẫn cậu bé đi chơi nữa.
Đậu Đinh lập tức ngoan ngoãn đồng ý về nhà.
Trên đường ra khỏi khu vui chơi, bất ngờ một người trông giống sinh viên đại học chặn chúng tôi lại: “Xin chào, hôm nay khu vui chơi của chúng tôi có tổ chức hoạt động dành cho gia đình. Ba mẹ đưa con cái tham gia sẽ được tặng một con thú bông khổng lồ miễn phí.”
Tôi biết người đó hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng tôi, liền lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, chúng tôi không tiện.”
Đậu Đinh và Chu Tự Ngôn liếc nhìn nhau, ngay lập tức không chịu đi nữa.
“Mẹ ơi, con muốn con thú bông to.”
“Nhưng trước đây con nói không thích thú bông, cho rằng nó trẻ con mà? Con đã ném hết những thứ mẹ mua vào phòng để đồ rồi. Sao giờ con lại quan tâm đến thú bông miễn phí?”
Đậu Đinh bị tôi hỏi làm cậu bé cảm thấy có chút hổ thẹn, bèn giơ tay yêu cầu Chu Tự Ngôn bế lên.
Hai người lại nhỏ giọng thì thầm một lúc.
Đậu Đinh chống hông nói với tôi: “Nhưng con chỉ là trẻ con mà, trẻ con có thể trẻ con chứ.”
Câu nói ngây thơ của cậu bé làm cả nhân viên bên cạnh cũng bật cười.
Nhân viên ấy vội vàng tiếp lời:
“Trẻ con đều thích thú bông mà. Hoạt động của chúng tôi rất ngắn, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh chị đâu.”
Tôi định từ chối tiếp thì Chu Tự Ngôn đột nhiên tiến lên, khoác tay tôi, hắn nhìn nhân viên:
“Vợ chồng tôi rất tiện. Xin hỏi hoạt động diễn ra ở đâu?”
Cả người tôi sững lại.
Chu Tự Ngôn gọi tôi là vợ?
Chỉ vì muốn lấy được một con thú bông mà hắn có thể hy sinh nhiều đến thế sao.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của tôi, Chu Tự Ngôn giải thích:
“Đậu Đinh có vẻ rất thích nó.”
Hóa ra là vậy.
Hắn thực sự rất chiều thằng bé.
Nhân viên nói:
“Địa điểm hoạt động ở ngay bên cạnh, tôi sẽ dẫn mọi người qua.”
“Được.”
13
Hoạt động tại chỗ đó trông khá đơn giản, gồm những trò chơi ba mẹ cùng con cái như đi ba chân.
Nhưng rất tốn sức.
Ở nửa cuối của hoạt động, mọi thứ đều dựa vào Chu Tự Ngôn kéo tôi vượt qua.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn nỗ lực đến thế.
Trong lòng tôi chợt lóe lên một chút ảo tưởng không thực tế.
Nếu Chu Tự Ngôn biết Đậu Đinh là con của hắn, liệu hắn có còn yêu thích thằng bé như vậy không?
Nhưng ngay lập tức, suy nghĩ đó bị tôi dập tắt.
Với tính cách thù hận của Chu Tự Ngôn, nếu không bóp cổ tôi mà hỏi tôi có tư cách gì để sinh con của hắn thì hắn không mang họ Chu.
Khi tỉnh lại, hoạt động đã kết thúc.
Đội của chúng tôi giành giải nhất.
Ban tổ chức còn tổ chức một buổi lễ trao giải nhỏ.
Tôi và Chu Tự Ngôn đứng cạnh nhau, bị gọi là vợ chồng.
Cảm giác này thật không thực, đến nỗi Đậu Đinh gọi tôi mấy tiếng, tôi mới phản ứng lại.
Đậu Đinh kéo thú bông khổng lồ, đưa cho tôi: “Mẹ ơi, tặng mẹ nè.”
Tôi cảm động không nói nên lời.
Hóa ra cậu bé muốn giành chiến thắng để tặng cho tôi.
Cậu bé biết tôi thích thú bông.
Tôi cười và nói: “Đây là thú bông của con mà.”
Trên đường về, Đậu Đinh vẫn rất hưng phấn.
Tôi cảnh cáo: “Ngồi yên, không được nhúc nhích.”
Cậu bé ngoan ngoãn ngồi yên nhưng miệng thì vẫn không ngừng nói: “Vậy con sẽ tặng thú bông này cho… cho cậu.”
“Cậu con không thích thú bông.”
Trước đây, hắn luôn nói việc tôi ôm thỏ bông mới ngủ được là quá trẻ con.
Nhưng Đậu Đinh bĩu môi:
“Mẹ lừa con. Phòng cậu toàn là thỏ bông.”
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Tôi không hiểu sao trong phòng Chu Tự Ngôn lại có thỏ bông.
Tôi vừa sợ vừa hy vọng, điều đó có liên quan đến tôi.
Chu Tự Ngôn im lặng lái xe từ nãy, đột nhiên lên tiếng:
“Anh chưa bao giờ ghét thỏ bông.”
Thì ra hắn tự thích chứ không phải chuẩn bị cho tôi.
Vậy nên trước kia hắn ghét thỏ bông của tôi là vì hắn không thích chuyện tôi thích cùng một thứ với hắn sao?
14
Con gấu bông khổng lồ đó cuối cùng cũng được Đậu Đinh tự mình nhận lấy.
Cậu bé đặt nó lên giường, chiếm hơn nửa không gian.
Thấy Đậu Đinh ôm nó ngủ rất ngon lành.
Tôi mới rón rén đóng quyển sách truyện cổ tích lại rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Hôm nay thực sự mệt chết tôi rồi.
Đi tắm nước nóng, thư giãn một chút.
Sau khi tắm xong, vừa bước ra, cửa phòng đã bị gõ.
Tôi nghĩ là Đậu Đinh thức dậy.
Mở cửa ra, nhưng người trước mặt lại là Chu Tự Ngôn chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Ánh mắt tôi vô thức rơi vào cơ bụng của hắn.
Mấy năm không gặp, thân hình hắn có vẻ càng ngày càng săn chắc.
Tôi lại nhớ đến một điều cấm kỵ nào đó.
Cảm giác đôi tai mình nóng bừng lên.
Vội vã rời mắt:
“Anh, anh tìm em có việc gì không?”
Chu Tự Ngôn không nói một lời, đã bước vào phòng tôi, khóa cửa lại.
Hai người ở chung một phòng.
Tôi bỗng dưng thấy lo lắng.
Lại hỏi thêm lần nữa:
“Anh, anh tìm em có việc gì không?”
Chu Tự Ngôn nhíu mày: “Trước đây em ít khi gọi anh là ‘anh’ lắm.”
Đúng vậy, từ khi biết rằng tình cảm của tôi dành cho Chu Tự Ngôn không chỉ đơn thuần là tình anh em.
Tôi rất phản cảm khi phải gọi hắn là ‘anh’.
Tôi thường gọi thẳng họ tên của hắn là Chu Tự Ngôn.
Chu Tự Ngôn từng phản đối một thời gian, nhưng không thể thắng được tôi.
Chỉ để lại một câu: “Tùy em.”
Khi đó tôi còn ngây ngô nghĩ rằng, có lẽ hắn đã sẵn sàng chấp nhận tình cảm của tôi rồi.
Nhưng rất nhanh sau đó, tôi lại nghe hắn nói câu cảm thấy ghê tởm kia.
Lúc đó tôi thực sự hoảng sợ.
Sợ rằng Chu Tự Ngôn sẽ ghét tôi đến mức không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa.
Vì vậy, tôi nghĩ thà gọi là anh còn hơn.
Ít nhất vẫn có thể ngồi ăn cùng một bàn.
Tôi lại bắt đầu gọi Chu Tự Ngôn là “anh.”
Tôi nghĩ, đối với Chu Tự Ngôn, sự tồn tại của tôi chẳng đáng bận tâm.
Nên dù tôi gọi hắn là gì, hắn cũng chấp nhận.
Tôi bỗng dưng nhớ lại cái đêm điên cuồng đó.
Tôi uống say mèm, lần đầu tiên buông thả cảm xúc không kiềm chế của mình.
Tôi gọi hắn là “A Chu.”
Những người phụ nữ muốn theo đuổi Chu Tự Ngôn đều có một cách gọi đặc biệt dành cho hắn.
Đó là lời ngọt ngào nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
Nhưng tiếc là, dường như Chu Tự Ngôn không thích cách gọi này.
Đêm đó, hắn đã vội vã bịt miệng tôi lại.
Mắt hắn đỏ rực.
15
Tôi cũng choàng tỉnh khỏi hồi ức.
Giả vờ bình tĩnh đáp lại:
“Anh vốn là anh trai của em mà.”
“Thực ra không nhất thiết phải vậy.”
Ý của hắn là gì?
Muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Chu sao?
Những năm gần đây, chú Chu có sức khỏe không tốt, đã giao toàn bộ công ty cho Chu Tự Ngôn quản lý.
Hắn thực sự nói một là một trong nhà họ Chu.
Tôi vẫn còn đang miên man suy nghĩ.
Chu Tự Ngôn tiếp tục nói:
“Anh đã chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà rồi, vì vậy chúng ta không còn quan hệ anh em nữa.”
Ngay cả quan hệ anh em cũng không còn sao?
Thấy tôi ngây người.
Chu Tự Ngôn ngồi xuống bên mép giường của tôi.
Cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong mắt mình.
Một lúc lâu sau mới nói:
“Còn một chuyện nữa, Tống Châu sắp kết hôn rồi.”
Hắn đến tìm tôi giữa đêm khuya chỉ vì chuyện này sao?
Tôi gật đầu: “Em biết mà.”
Nghe tôi trả lời, sắc mặt Chu Tự Ngôn vẫn nghiêm trọng, không hề có dấu hiệu nhẹ nhõm.
Hắn tìm lời rất lâu, mới nói:
“Anh hiểu rằng em muốn tìm một người ba cho Đậu Đinh. Nhưng Tống Châu không phù hợp.”
“Tống Châu?”
Tôi không hiểu gì cả.
Vì sao hắn nghĩ tôi muốn Tống Châu làm ba Đậu Đinh chứ?
Cuối cùng Chu Tự Ngôn cũng ngẩng đầu nhìn tôi, mắt hơi đỏ.
Một tay hắn nắm chặt lấy ga giường.
“Em có bao giờ nghĩ có lẽ mọi chuyện không như em nghĩ không?”
“Chuyện gì? Không như em nghĩ là sao?”
Chu Tự Ngôn bỗng nóng nảy:
“Nếu như ba ruột của Đậu Đinh không phải là Tống Châu thì sao?”
Tôi nói ba của Đậu Đinh là Tống Châu khi nào chứ?
Chu Tự Ngôn tiếp tục nói:
“Anh biết em vẫn chưa quên được cậu ta. Nhưng cậu ta sắp kết hôn rồi. Anh chỉ mong em đừng làm điều dại dột. Không vì Đậu Đinh thì cũng suy nghĩ vì chính em đi.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu hắn đang nói về điều gì.
Tôi cũng nổi giận: “Làm ơn tin vào nhân phẩm của em đi. Em sẽ không làm chuyện phá hoại gia đình người khác.”
Hóa ra trong lòng hắn, tôi là người có thể làm chuyện như vậy.
“Anh không có ý đó.”
“Dù sao, đây là chuyện của em, không liên quan đến anh. Bây giờ em muốn nghỉ ngơi rồi. Anh đi đi.”