Giữa Lưỡi Dao Và Trái Tim - Chương 1
1
Chuyện tôi mơ tưởng anh trai kế Chu Tự Ngôn không phải là bí mật.
Nhưng vào ngày sinh nhật, tôi lại nằm đè lên hắn, chắc chắn là do say rượu đến quên cả trời đất.
Tôi quên mất đêm điên cuồng đó đã trôi qua như thế nào.
Chỉ biết khi tỉnh dậy, cả hai người đều trần trụi, quần áo vương vãi khắp nơi.
Chu Tự Ngôn chưa tỉnh rượu hoàn toàn.
Hắn nhắm mắt kéo tôi vào lòng thì thầm dỗ dành:
“Sao dậy sớm thế? Còn đau không? Xin lỗi, hôm qua anh hơi mất kiểm soát một chút.”
Hơi mất kiểm soát một chút ư!
Tôi sắp kiệt sức rồi.
Lợi dụng lúc Chu Tự Ngôn lại ngủ thiếp đi, tôi vội vàng thu dọn mọi thứ liên quan đến mình rồi chạy ra khỏi phòng.
Lúc Chu Tự Ngôn mua nhà, hắn có để lại cho tôi một phòng.
Trong đó đều là quần áo của tôi.
Tôi tùy tiện lấy một chiếc váy cao cổ mặc vào, rời khỏi nhà hắn.
Nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Tôi không biết đêm qua Chu Tự Ngôn đã nhầm tôi với ai, nhưng tôi biết nếu hắn biết người đó là tôi, chắc chắn sẽ càng thêm ghét bỏ.
Nghĩ đến điều này, tim tôi đau nhói như bị dao cắt.
Lúc mẹ tôi đưa tôi vào nhà họ Chu, tôi năm tuổi, còn Chu Tự Ngôn mười một tuổi.
Tôi luôn khao khát Chu Tự Ngôn, nhưng hắn lại ghét bỏ tôi.
Đã có lần có người trêu chọc về mối quan hệ giữa chúng tôi trong một buổi tiệc.
Chu Tự Ngôn cầm ly rượu, cúi đầu, làm cho người ta không thể nhìn ra cảm xúc.
Hắn thấp giọng hỏi lại: “Không thấy kinh tởm sao?”
Câu nói đó tình cờ bị tôi nghe thấy.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra tình yêu thầm kín mà tôi tưởng đã che giấu kỹ, hắn đều biết.
Không chỉ biết mà còn cảm thấy kinh tởm vì điều đó.
2
Vậy nên tôi tuyệt đối không để hắn biết người đêm qua là tôi.
Tôi tìm đến bạn thân Tống Châu, bảo cậu ta nếu có ai hỏi thì cứ nói là tôi ở cùng cậu ta suốt đêm qua.
Trong điện thoại, mẹ tôi gửi tin nhắn hỏi tại sao đêm qua tôi không về nhà.
Chu Tự Ngôn cũng gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại.
Chắc hắn không nhận ra điều gì đâu nhỉ?
Tôi cắn răng, chuyển khoản cho Tống Châu mười vạn.
“Giả làm bạn trai tôi một thời gian.” Giúp tôi thoát khỏi nghi ngờ.
Thấy tiền, cậu ta lập tức đồng ý.
Buổi tối, tôi đưa Tống Châu về nhà.
Chỉ là tôi không ngờ, Chu Tự Ngôn cũng ở đó.
Sau khi trưởng thành, hắn dọn ra ngoài, rất hiếm khi về nhà.
Lần này, hắn lặng lẽ ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí.
Nghe tiếng mở cửa, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên: “Về rồi à?”
Nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, tôi sợ đến mềm nhũn chân.
Nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Vâng, anh.”
Nghe thấy vậy, Chu Tự Ngôn mím môi, ánh mắt rơi vào cánh tay của tôi đang khoác tay Tống Châu, áp lực xung quanh đột ngột giảm xuống.
Tôi vừa định giới thiệu, mẹ tôi đi xuống từ trên lầu: “Sao cả đêm không về nhà, cũng không nghe điện thoại? Con có biết mẹ lo lắng thế nào không? Nguy hiểm biết bao.”
“Mẹ… Đêm qua con luôn ở cùng Tống Châu, có gì nguy hiểm chứ?”
Lời của Chu Tự Ngôn bị cắt ngang, nuốt ngược vào trong.
Sự tuyệt vọng khó mà nắm bắt thoáng qua trong mắt hắn.
Hắn ngẩn người một lúc lâu, như thể vừa nhận ra điều gì đó, nụ cười trên môi càng thêm chua chát.
3
Mẹ tôi phản ứng: “Con và Tiểu Châu?”
“Dì à, con và Tuế Tuế đang quen nhau.”
Tống Châu làm việc vì tiền.
Nghiêm túc giơ cánh tay nắm chặt mười ngón của chúng tôi, đưa lên cho mọi người xem.
Mẹ tôi vốn dĩ rất thích Tống Châu.
Lúc tôi còn nhỏ, bà còn nói đùa với mẹ của Tống Châu rằng sẽ định hôn ước cho tôi và cậu ta.
Nhưng sau đó giấy hôn ước được coi là tính vật định tình bị Chu Tự Ngôn không cẩn thận làm mất.
Hai nhà cũng chỉ coi đó là chuyện đùa, không nhắc đến nữa.
Tống Châu được giữ lại ăn cơm.
Trên bàn ăn, bầu không khí rõ ràng không bình thường.
Tôi chột dạ, không dám nhìn thẳng Chu Tự Ngôn, chỉ có thể không ngừng gắp thức ăn cho Tống Châu để chuyển hướng chú ý.
Cuối cùng, bát của Tống Châu đầy ắp thức ăn, ăn mãi cũng không hết.
Chu Tự Ngôn lạnh lùng: “Cậu ta không có đũa sao? Sao em không đút cơm vào miệng cậu ta luôn đi?”
Vẫn là lời lẽ độc miệng, không gần gũi như thường lệ.
Chu Tự Ngôn không thích tôi.
Thế nên hắn cũng không thích người thân thiết với tôi là Tống Châu.
Tôi vừa định phản bác, chú Chu đã nói: “Con thì biết gì? Một người độc thân muôn năm như con, sao hiểu được thói quen của các cặp đôi? Tuế Tuế đã có người yêu rồi, khi nào con mới dẫn về một cô gái để chúng ta xem nào?”
Việc thúc giục Chu Tự Ngôn kết hôn là chủ đề bất biến trong nhà chúng tôi.
Trước đây, mỗi lần như vậy, Chu Tự Ngôn đều bỏ đũa đi thẳng.
Nhưng lần này, hắn chỉ cúi đầu, xới cơm trong bát.
Thấy không khí đang căng thẳng, mẹ tôi nhanh chóng mở lời, xoa dịu: “Tiểu Ngôn có kế hoạch riêng của nó. Đúng rồi, hôm nay Tiểu Ngôn về nhà không phải nói có chuyện lớn muốn nói sao? Là chuyện gì vậy?”
Chuyện lớn gì đây? Tôi cũng tò mò.
Chu Tự Ngôn cuối cùng ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn tôi, rồi chuyển sang Tống Châu bên cạnh tôi, do dự một chút.
Cuối cùng, hắn nói: “Là con nhầm, bây giờ không có gì nữa.”
4
Vất vả lắm mới diễn xong vở kịch này.
Tôi trở về phòng mình, khóa trái cửa rồi ném mình vào bồn tắm.
Quá mệt mỏi.
Những vết đỏ loang lổ trên người không thể nào tẩy sạch.
Chu Tự Ngôn có phải là chó không vậy?
Sau khi tắm xong đã là mười một giờ tối.
Tôi có thói quen uống một cốc sữa trước khi ngủ.
Dưới lầu không bật đèn, mẹ và chú Chu đã đi ngủ cả rồi.
Tôi vừa định bật đèn thì bỗng nhiên một lực mạnh kéo tôi lại, ép tôi vào tường.
“Đêm qua em thực sự ở cùng với Tống Châu à?”
Chu Tự Ngôn cao 1m87, vì thường xuyên tập thể hình nên vai rộng, eo thon, dáng người cực kỳ tốt.
Hắn dễ dàng bao vây lấy tôi.
Tim tôi vốn đã loạn nhịp, giờ gần như ngừng đập.
Tôi bị hành động của hắn dọa cho sợ hãi, không biết hắn say hay tỉnh.
Chỉ biết toàn thân Chu Tự Ngôn nồng nặc mùi rượu, xen lẫn cả sự nguy hiểm.
Khi cúi đầu, ánh mắt hắn nhìn tôi dò xét.
Tôi sợ bị phát hiện, cứng cổ đối đầu:
“Đúng vậy, không tin thì anh có thể hỏi Tống Châu.”
Dù sao hắn cũng say rồi, không biết người đêm qua là tôi.
Nhất định không được thừa nhận.
Chu Tự Ngôn có vẻ không ngờ tôi lại cứng rắn như vậy.
Tay hắn nắm cổ tay tôi chặt hơn, khiến tôi suýt nữa kêu lên.
Hắn ghét tôi đến mức này rồi sao?
“Anh thả em ra. Anh say rồi.”
“Anh không say, bây giờ anh rất tỉnh táo.”
Cả người hắn tràn ngập sự đau buồn.
Cuối cùng, tôi cũng thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, lười để ý đến trò say xỉn của hắn.
Nhưng vừa bước lên cầu thang, tôi lại bị hắn ôm ngang người, kéo xuống.
Hắn luôn có thể dễ dàng khống chế tôi.
Đầu hắn tựa lên vai tôi, giọng khàn khàn:
“Anh hỏi em một lần nữa, em nghĩ đêm qua ở cùng em là Tống Châu à?”
Tôi không chút do dự, gật đầu: “Đúng.”
“Tốt, rất tốt, Trình Y, em giỏi lắm!”
Cuối cùng hắn cũng buông tôi ra, không quay đầu lại mà rời khỏi nhà.
5
Sau đó, Chu Tự Ngôn không nhắc lại chuyện đêm đó nữa.
Có lẽ hắn đã quên.
Nhưng ngay khi tôi cho rằng chuyện này cứ thế mà qua thì tôi lại nhận được tin dữ.
Kết quả kiểm tra cho thấy tôi đã mang thai một tháng, đứa trẻ là của Chu Tự Ngôn.
Tay tôi run rẩy.
Sao có thể trùng hợp như vậy? Đã vậy, bác sĩ khám cho tôi lại là Từ Thần, bạn thân của Chu Tự Ngôn.
“Anh Từ Thần, anh đừng nói chuyện này với anh và mẹ em nhé.”
Nếu Chu Tự Ngôn suy ra từ đứa bé mà biết người đêm đó là tôi, có khi hắn tức giận đến nỗi cả hai mẹ con đều gặp nguy hiểm.
Vị bác sĩ trẻ đẩy kính lên, mặt nghiêm trọng: “Chuyện mang thai lớn như vậy, sao em có thể giấu được? Mẹ em không biết em đã có bạn trai à?”
Biết, nhưng không biết đúng.
Nếu mẹ tôi biết tôi mang thai, họ sẽ tưởng rằng đứa bé là của Tống Châu.
“Em có kế hoạch của riêng mình.”
Khi còn có cơ hội, tôi sẽ bỏ đứa bé, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Từ Thần nhận ra ý định của tôi, nói: “Với tình trạng sức khỏe hiện tại của em, không thích hợp để phá thai, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tốt nhất là thông báo cho gia đình.”
Rời khỏi bệnh viện, tôi cảm thấy cả người như mơ hồ.
Về đến nhà, tôi vùi đầu khóc suốt đêm.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi quyết định nếu không thể bỏ đứa bé, tôi sẽ sinh ra.
Nhưng tôi phải rời khỏi tầm mắt của Chu Tự Ngôn.
Tôi nói với mẹ tôi muốn ra nước ngoài vài năm.
Họ không nghi ngờ gì, đồng ý.
Chỉ là ngày ra sân bay, dường như tôi thấy Chu Tự Ngôn.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, không thấy bóng dáng hắn đâu.
Chắc là do tôi quá căng thẳng.