Giọt Nắng Trong Tim - Chương 4
(20)
“Vì… vì tôi đã làm đứt chiếc dây chuyền của mẹ,” Thẩm Vi cúi đầu tôi, áy náy ngước nhìn tôi, như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
“Vậy nên, chiếc dây chuyền mà cô đưa cho nhân viên ở tiệm trang sức, là của mẹ cô à? Cô muốn họ sửa nó sao?”
“Ừm, tôi đã nói với anh trai là tôi không cố ý. Làm hỏng rồi, tôi cũng rất buồn, nhưng trong mắt anh ấy chỉ có mỗi sợi dây chuyền, chẳng hề quan tâm đến tôi.”
“Anh ấy quan tâm cô mà.”
“Hả?”
“Cô đã rời xa anh ấy nhiều năm rồi, nhưng giá sách của anh ấy vẫn đầy những cuốn sách cô thích. Bao nhiêu năm qua, đêm nào anh ấy cũng chìm trong hối hận và dằn vặt, phải dùng thuốc ngủ mới ngủ được, thậm chí… có lúc anh ấy còn không muốn sống nữa.”
Thẩm Vi cúi đầu.
“Tôi biết, nhưng tôi đã nói với anh ấy rồi, hãy sống thật tốt, sớm ngày buông bỏ, cái chết của tôi không liên quan đến anh ấy.”
“Ơ? Nhưng… Thẩm Niệm nói bao nhiêu năm nay, mỗi lần anh ấy mơ thấy cô chỉ có một cảnh, đó là cô nằm trong vũng máu, miệng mấp máy nhưng không thể phát ra tiếng. Tôi nghĩ, có lẽ thứ anh ấy nghe thấy là “trả mạng lại cho em”’.”
“Tôi rất yếu, không tạo ra được những giấc mơ khác, nên cảnh tượng chỉ dừng lại ở khoảnh khắc tôi chết đi. Nhưng thật sự mỗi lần tôi đều muốn nói ‘Anh ơi, em không trách anh đâu’.”
Điều này thật kỳ lạ.
Người như Thẩm Vi, chết do tai nạn, đáng lẽ không thể trở thành ác linh, cứ mãi vướng mắc với người sống như thế này.
Trong lúc chúng tôi đang mải suy nghĩ, Thẩm Niệm bỗng tỉnh dậy.
Cơ thể tôi bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ hút ra, buộc phải rời khỏi giấc mơ.
Thẩm Niệm ngồi dậy trên giường, khuôn mặt hoảng hốt, tay ôm lấy đầu, giống như chưa thể định thần lại.
“Vi Vi… Vi Vi vẫn là dáng vẻ đó, con bé vẫn trách tôi.”
“Không có đâu, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không trách anh, chỉ là không biết vì sao, lời cô ấy nói, anh lại không nghe thấy.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Đi vào giấc mơ tiêu tốn nửa năm công lực của tôi, lúc này cơ thể tôi hơi yếu.
“Trời sắp sáng rồi, tôi phải đi đây. Anh yên tâm, tôi sẽ trở lại, giờ tôi sẽ hỏi các tiền bối ma xem chuyện này là thế nào.”
Đầu tôi choáng váng, bước đi loạng choạng suýt nữa ngã.
“Cô ma nhỏ—Lâm Vãn, cô không sao chứ?” Thẩm Niệm đứng dậy định đỡ tôi.
“Tôi không sao.” Tôi lùi lại một bước, hóa thành làn khói rồi chuồn đi.
(21)
Quay về cõi ma mới thoải mái làm sao.
Haiz, nửa năm công lực của tôi, phải hút bao nhiêu người mới bù lại được đây?
Nhưng tâm trạng cũng khá tốt, hóa ra giúp người lại mang đến niềm vui như vậy.
Sau khi nghe ngóng một hồi, cuối cùng tôi cũng tìm ra nguyên do.
Vấn đề nằm ở chiếc dây chuyền.
Chấp niệm của hai người họ đều gắn với chiếc dây chuyền, nó như một lớp màng vô hình ngăn cách họ, dù là khi còn sống hay khi đã âm dương cách biệt. Nói trắng ra là hiểu lầm chưa được giải quyết.
Nếu tìm lại được chiếc dây chuyền, dùng nó làm vật dẫn để hai người bày tỏ tâm sự, hiểu lầm sẽ được hóa giải, rào cản giữa họ sẽ tự nhiên biến mất. Khi đó, trong mơ Thẩm Vi nói gì, Thẩm Niệm cũng sẽ nghe thấy.
Hmmm, đây cũng chính là cái mà nhân gian hay gọi là “báo mộng”.
Tôi ở cõi ma dưỡng sức vài ngày.
Đến ngày thứ ba, khi cơ thể đã khá hơn, tôi không kìm được mà lại lén đến nhà Thẩm Niệm.
Nhưng anh ta không ở nhà, trên bàn có đặt một tờ giấy.
Tôi ghé sát vào xem, trên giấy viết:
“Tiểu Vãn, cảm ơn cô đã giúp tôi. Tôi đã rất chăm chỉ phơi nắng mỗi ngày. Cô muốn hút bao nhiêu cứ thoải mái, tôi có đủ cho cô hút.”
Chữ viết cũng đẹp thật.
Người này cũng thật đáng yêu, tôi bật cười khẽ.
Tôi đợi anh ta ở nhà, khát thì uống nước, chán thì bật tivi xem phim truyền hình.
Đợi mãi, đợi đến khi ánh sáng ban mai đã ló rạng, Thẩm Niệm vẫn chưa quay về.
Anh ta chạy đi đâu rồi?
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, rồi ngày thứ tư…
Tôi đã lật hết những cuốn tiểu thuyết anh ta thích đọc, lại xem hết cả loạt phim mới ra, vẫn chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.
Hiểu lầm với Thẩm Vi vẫn chưa được hóa giải, những ngày qua chắc hẳn anh ta vẫn không thể ngủ ngon.
Tôi bay vào phòng tắm sờ thử, sàn nhà và khăn đều khô, trên bồn rửa đã phủ lớp bụi mỏng.
Người này… đã mấy ngày không về nhà rồi.
Anh ta đi đâu được chứ?
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác bất an.
Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
(22)
Tôi đến cục đăng ký ma mới.
Lượn quanh dò hỏi xem trong số những hồn ma mới gần đây có ai tên là Thẩm Niệm không.
May quá, không có, làm tôi sợ chết khiếp, tôi cứ tưởng… Nhưng vậy thì rốt cuộc anh ta đã chạy đi đâu?
Tôi không còn kén chọn nữa, vì tôi muốn nhanh chóng tăng thêm công lực, để ban ngày cũng có thể đi tìm anh ta.
Mỗi ngày tôi chọn vài cậu thanh niên tràn đầy sinh lực, hút đến khi no căng rồi lại quay về nhà Thẩm Niệm chờ đợi.
Tôi đọc hết tiểu thuyết, xem hết phim truyền hình, rồi lăn lộn trên chiếc giường rộng của anh ta.
Hôm nay đã nửa tháng rồi.
Vẫn không thấy tăm hơi Thẩm Niệm đâu.
Ngôi nhà sáng đèn nhưng thiếu đi hơi ấm quen thuộc, tôi thở dài, nằm úp xuống giường suy nghĩ về kiếp ma của mình.
Đêm nay chắc anh ta cũng không về đâu nhỉ.
Đúng lúc tôi chuẩn bị bay đi thì…
“Rầm” cửa bật mở.
Tôi nhanh chóng bay ra cửa.
Là anh.
Nửa tháng không gặp, trông Thẩm Niệm gầy đi rất nhiều. Khuôn mặt vẫn điển trai nhưng giờ đã thêm cặp kính gọng đen, có lẽ để che đi quầng thâm sâu đậm dưới mắt. Anh trông mệt mỏi hơn trước, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Thẩm Niệm thấy đèn trong nhà đang bật, vội vàng cởi balo trên vai xuống.
“Tiểu Vãn, cô có ở đây không?”
Tôi hiện hình.
“Có.”
“Anh đi đâu mất bao nhiêu ngày vậy? Tôi có điều muốn nói với anh. Tôi đã hiểu tại sao hai người mãi không thể giải thoát được rồi, tất cả là do sợi dây chuyền. Ngày mai anh hãy đến cửa hàng trang sức đối diện, lấy lại sợi dây chuyền. Đã ba năm rồi, hy vọng sợi dây chuyền vẫn còn ở đó. Phiếu sửa chữa chắc nằm trong chiếc túi đỏ mà Thẩm Vi mang theo vào ngày cô ấy gặp chuyện. Anh thử tìm xem.”
“Sau khi lấy lại dây chuyền, anh nhớ nắm chặt nó trong tay, đi ngủ sớm. Trong giấc mơ, có lẽ anh sẽ có thể nói chuyện với cô ấy. Hy vọng hai người có thể hóa giải hiểu lầm trong lòng, như vậy anh sẽ thoải mái hơn, Thẩm Vi cũng sẽ an lòng mà rời đi.”
Tôi nói một hơi thật dài, nhưng Thẩm Niệm lại không nói gì, chỉ ngồi lặng yên trên ghế sofa, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn tôi. Sao hôm nay anh ta lại kỳ lạ vậy nhỉ?
Tôi nhíu mày, thực ra ngay từ lúc Thẩm Niệm bước vào nhà, tôi đã thấy có điều không ổn. Một người thích sạch sẽ như anh, làm sao lại để mình bẩn thế này?
Tôi cẩn thận ngửi thử. Trên người anh ta… vẫn còn phảng phất một mùi gì đó rất quen thuộc và đáng sợ.
Tôi hơi dịch người, ngồi xa anh ta thêm chút nữa.
“Tôi nói xong rồi. Ngày mai anh làm theo lời tôi, sau này anh sẽ không mất ngủ nữa, Thẩm Vi cũng có thể an lòng mà rời đi.”
Anh ngẩn ra vài giây, rồi chỉ nói một câu cảm ơn.
Chỉ vậy thôi sao?
Không phải anh ta nên nhảy cẫng lên vì vui mừng… rồi ôm chầm lấy tôi à? Sao lại lạnh nhạt thế này, khác hẳn với tưởng tượng của tôi.
Bầu không khí trở nên có chút kỳ lạ. Sau khi dặn dò xong, tôi định chuồn đi thì Thẩm Niệm đột nhiên đứng dậy mở balo.
Anh ta nói muốn cho tôi xem thứ gì đó.
Tôi ngồi trên sofa, nhìn anh lấy ra một chiếc máy ảnh.
“Đây là gì?” Tôi hỏi.
“Cô nói Thẩm Vi không muốn đi vì còn vướng bận tôi. Vậy còn thì sao?”
“Cô đã làm ma gần hai mươi năm rồi, tại sao vẫn không chịu rời đi? Có phải trong lòng cô cũng còn vướng bận ai đó không?” Thẩm Niệm nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tôi… anh bớt lo chuyện của tôi đi.”
“Lâm Vãn, mất năm 2004, quê ở huyện X, nguyên nhân tử vong: tự sát bằng thuốc độc.” Thẩm Niệm tiến sát lại gần,” Coo không rời đi, là vì còn chưa thể buông bỏ ai đó, đúng không?”
Tôi giật mình lùi lại vài bước: “Anh điều tra tôi?”
Anh không nói gì, chỉ bật chiếc máy ảnh trong tay lên.
“Không thể gặp người thật, video chắc cũng được. Cô ấy sống rất tốt, còn nói là rất nhớ cô.”
Khoảnh khắc đoạn video bắt đầu phát, nước mắt tôi không kiềm được mà rơi xuống.
Trong video là hình ảnh một người phụ nữ già nua, lưng còng, bước đi tập tễnh. Bà ấy năm nay cũng sắp bảy mươi rồi nhỉ? Bà vẫn sống trong căn nhà cũ của chúng tôi. Trong video, bà đang tỉa nhánh hoa bên cửa sổ tầng hai.
Thẩm Niệm đến gần, giới thiệu rằng anh được cử đến để thăm hỏi người già neo đơn trong làng.
Mẹ tôi chậm rãi bước từ tầng hai xuống, lau tay vào người rồi cười đón chào Thẩm Niệm.
Tinh thần của bà trông vẫn khá ổn, giống hệt như nhiều năm trước. Có người nói chuyện cùng, bà lại có thể thao thao bất tuyệt suốt không ngừng. Hai người họ nói rất nhiều chuyện, từ trưa đến tận chiều tối, cuối cùng họ cũng nhắc đến tôi.
“Lâm Vãn à, đứa con gái nhỏ không có trí khí của tôi, nó rất tốt, chỉ tiếc là ra đi sớm quá.” Giọng điệu mẹ trách tôi ra đi sớm chẳng khác nào cái cách khi trước bà từng trách tôi kén ăn.
Trong đầu tôi đột nhiên hiện ra bao nhiêu ký ức thuở nhỏ.
Bà trách tôi kén ăn, nói tôi sẽ chẳng cao nổi;
Bà bảo tôi ăn nhiều thịt vào, uống thêm sữa;
Bà từng nâng khuôn mặt tôi, khen Vãn Vãn của bà là tuyệt nhất, còn bảo tôi hát rất hay.
“Nếu có cơ hội, dì muốn nói gì với con gái mình không?”
Mẹ tôi nhìn vào máy quay rồi hỏi: “Đây là chương trình truyền hình gì à?”
Thẩm Niệm gật đầu: “Coi như một buổi phỏng vấn đi ạ.”
Mẹ tôi chỉnh lại quần áo, vuốt tóc rồi nhìn vào ống kính.
“Vãn Vãn à, con ở nơi đó sống tốt là được rồi, không cần đến thăm mẹ, cũng không cần nhớ đến mẹ đâu. Mẹ sống ổn lắm, nếu có kiếp sau, đừng làm con gái của mẹ nữa nhé. Mẹ không chăm sóc con tốt, lỗi tại mẹ không sớm phát hiện bệnh của con, không đưa con đi khám kịp thời. Kiếp sau con hãy tìm một gia đình tốt, sống thật hạnh phúc, làm một người vui vẻ.”
Nói đến đây, khóe mắt mẹ đã ngấn lệ. Bà cúi đầu xuống, “Con bé chết tiệt, bao năm rồi, một lần cũng chẳng thèm về thăm mẹ.”
Thẩm Niệm lật đến một đoạn trong cuốn *Sau lưng tôi có một con ma*, chỉ vào một câu: “Người chết vì tự sát sẽ không thể gặp lại người mình muốn gặp.”
“Vậy nên cô vẫn luôn chờ bà ấy, chờ đến khi bà ấy chăm tuổi để được gặp lại một lần ư?”
Tôi ngẩng đầu lên, cố nuốt nước mắt chảy ngược vào trong: “Xem như là vậy.”
“Nhưng…” Anh lại chỉ vào câu tiếp theo.
“Linh hồn ở lại âm giới hơn hai mươi năm sẽ không thể đầu thai, chỉ có thể hồn phi phách tán.”
“Tôi biết. Tôi chỉ muốn gặp bà ấy một lần thôi.”
“Hôm nay cô đã gặp được rồi. Bà sống rất tốt, cũng mong cô sống tốt. Đừng mãi nghĩ về bà nữa. Tôi không biết giữa hai người có hiểu lầm gì, có lẽ cũng giống như tôi và Thẩm Vi. Nhưng mỗi người chúng ta đều mong đối phương được bình an, có phải không?”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh, Thẩm Niệm.”
“Tôi cũng muốn cảm ơn cô, Lâm Vãn, là cô đã cứu rỗi tôi.”
“Anh cũng… đã cứu rỗi tôi.”