Gió Nhẹ Nhàng Ôm Lấy Em - Chương 4
Mảnh vỡ bình hoa đầy đất, giống như ai đó vừa mới phát tiết cảm xúc của mình.
Hứa Thuật Bạch nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt.
“Em để người khác đập?”
Lâm Tây ôm tay Hứa Thuật Bạch lắc lắc: “Lúc trước anh đã đồng ý với em, trang trí phòng cưới thế nào để em quyết định.”
“Em không thích phong cách hiện tại.”
Hứa Thuật Bạch im lặng một lúc, cuối cùng không nói gì.
Nhân lúc Hứa Thuật Bạch đi tắm, Lâm Tây cho người ném hết những thứ đồ kia ra ngoài.
Cô ta chụp lại, giống như khoe khoang gửi tin nhắn cho tôi.
[Những thứ này đều bị tôi phá hết rồi ~]
[Cũ không đi, sao mới đến được ~]
Đúng, Lâm Tây vẫn chưa biết tôi đã chết.
Một giây sau, điện thoại Lâm Tây vang lên một tiếng.
Cô ta mỉm cười mở màn hình.
Một tấm ảnh đẫm máu đột ngột xuất hiện.
Lâm Tây thét chói tai ném điện thoại đi, màn hình ở phía xa, bức ảnh đẫm máu kia làm thế nào cũng không tắt được.
18.
Hứa Thuật Bạch kiểm tra điện thoại Lâm Tây.
Cuối cùng kết luận, chắc là bị virus, đổi máy là được.
Sau khi Lâm Tây đi ngủ, hắn cầm điện thoại đến phòng đọc.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Hứa Thuật Bạch đứng trước cửa sổ, tôi không biết hắn đang có tâm trạng như thế nào.
Hắn mở lịch sử cuộc gọi, lấy số máy không ngừng gọi vào số điện thoại riêng của hắn từ trong danh sách chặn ra.
Sau khi tìm kiếm hắn mới biết.
Đó là số điện thoại từ cục cảnh sát.
Cho nên ngày đó Từ Thanh Dã mới xông vào phòng họp hỏi hắn, tại sao đến nhận xác thôi hắn cũng không muốn.
Hứa Thuật Bạch gọi lại.
Khi điện thoại được kết nối, cảnh sát ở phía đối diện rất ngạc nhiên.
Sau khi nghe thấy có án mạng và kẻ bị tình nghi đã bị bắt, sắc mặt Hứa Thuật Bạch càng khó coi hơn.
Cúp điện thoại, hắn lập tức gọi cho Từ Thanh Dã.
Từ Thanh Dã nghe máy rất nhanh, giống như anh đang cầm sẵn điện thoại vậy.
Hứa Thuật Bạch nghiến răng.
“Là cậu gửi ảnh cho Lâm Tây?”
“Từ Thanh Dã, cho dù Nam Ương chết cậu cũng không thể trút lửa giận lên người Lâm Tây được.”
Từ Thanh Dã ở bên kia trầm thấp cười một tiếng.
“Không làm việc trái với lương tâm thì sao lại sợ quỷ gõ cửa?”
“Hứa Thuật Bạch, cậu đang sợ cái gì? Chẳng lẽ cái chết của Nam Ương có liên quan đến cậu?”
Hứa Thuật Bạch bị Từ Thanh Dã chọc cho tức đỏ mặt, giọng nói ngang ngược vang khắp phòng đọc.
“Từ Thanh Dã, cậu nghĩ cậu tốt đẹp lắm sao?”
“Không phải Lâm Tây là cậu đẩy đến trước mặt tôi sao?”
“Lén lút thích Nam Ương mười mấy năm, Từ Thanh Dã, cậu dám thừa nhận không?”
“Để cướp Nam Ương từ tay tôi mà cậu không tiếc gài bẫy tôi, Nam Ương chết, cậu cũng có liên quan.”
19.
Thật ra Hứa Thuật Bạch thay đổi rất nhiều.
Lúc trước hắn không phải là người tùy ý đẩy trách nhiệm cho người khác như vậy.
Nhưng bây giờ hắn lại tùy tiện đẩy nguyên nhân cái chết của tôi lên người Từ Thanh Dã.
Đối với hắn tôi chỉ như một viên đá ném vào mặt biển rộng lớn, không bắn lên được chút bọt nước nào.
Vì Lâm Tây không phải do Từ Thanh Dã đẩy đến trước mặt Hứa Thuật Bạch.
Chính xác mà nói, có lẽ là tôi.
Vì để thêm cơ hội hợp tác, để công ty bước thêm được một bước, tôi chủ động tới tìm Từ Thanh Dã.
Từ Thanh Dã giúp tôi xây cầu nối.
Hôm đó bố Lâm Tây đưa cô ta đến nhà hàng.
Sau đó tôi đưa hợp đồng cho Hứa Thuật Bạch mang vào.
Sau đó mới có chuyện Lâm Tây muốn đến công ty chúng tôi thực tập.
Về phần Hứa Thuật Bạch nói gài bẫy, tôi nghĩ, Từ Thanh Dã khinh thường làm như vậy.
Một người đàn ông vừa thẳng thắn vừa táo bạo như vậy, câu tôi nghe anh nói nhiều nhất chính là đánh một trận là được.
Giống như ban ngày anh đấm Hứa Thuật Bạch một cái vậy.
Không biết tại sao, tôi đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Từ Thanh Dã.
Ngày nhập học cấp hai, Từ Thanh Dã và tôi đến muộn.
Tôi đang lúng túng không biết làm gì bị nụ cười rực rỡ của anh tác động, anh nói: “Cũng đâu phải trời sập, đừng khóc.”
Khi đó tôi cảm thấy Từ Thanh Dã rất dễ nói chuyện.
Bề ngoài đẹp, lạc quan.
Sau đó tôi thấy anh chặn học sinh trong ngõ nhỏ, quyền đấm cước đá.
Tôi bắt đầu trốn tránh anh.
Cho đến khi bạn cùng bàn Hứa Thuật Bạch bắt đầu xưng huynh gọi đệ với anh, tôi mới biết hóa ra anh tên Từ Thanh Dã.
20.
Hứa Thuật Bạch gọi điện cho Minh Hạo và Lương Trầm, hắn muốn biết cái chết của tôi có liên quan đến Lâm Tây không.
Hai người họ ngậm chặt miệng không nói.
Còn tôi phát hiện mình có thể rời đi.
Tôi cứ vậy ngơ ngác rời khỏi Hứa Thuật Bạch.
Trôi nổi trên đường phố mờ tối, tôi không biết mình nên đi đâu hay nên tìm ai.
Một ông lão đang dùng sức đạp xích lô.
Trên xích lô là những bức tranh tôi yêu quý nhất.
Rách tả tơi, cực kì giống dáng vẻ của tôi bây giờ.
Tôi đi theo ông lão, khoảng cách không xa không gần.
Tôi lo hơi lạnh trên người mình sẽ khiến ông ấy sinh bệnh, lại muốn biết ông ấy sẽ làm gì với những bức tranh kia.
Ông lão dừng xe ở ven đường thở hổn hển.
Một chiếc Maybach quen thuộc chậm rãi dừng bên cạnh.
Lúc Từ Thanh Dã bước xuống xe, tôi hơi giật mình.
Trong đầu đều là lời của Hứa Thuật Bạch, Từ Thanh Dã đã thích thầm tôi mười mấy năm.
Từ Thanh Dã bỏ hết những bức tranh kia vào trong xe, đưa cho ông lão một khoản tiền và một cốc nước ấm, ông lão không ngừng cảm ơn.
Tôi không có hứng thú với cái chết của mình.
Nhưng tôi vẫn chọn đi theo Từ Thanh Dã, có lẽ anh có thể mang tôi đến xem nơi mai táng tôi, có lẽ như vậy tôi có thể hoàn toàn biến mất.
Từ Thanh Dã không để tôi thất vọng.
Anh mang theo bia, đêm hôm khuya khoắt đến nghĩa trang.
Tôi có hơi sợ hãi đi theo sau lưng Từ Thanh Dã, gần như một tấc cũng không rời.
Vị trí mộ của tôi rất tốt.
Chắc Từ Thanh Dã đã tốn không ít tiền.
Ngay cả lễ tang cũng là anh sắp xếp, tôi phải nói cảm ơn với anh mới được.
Từ Thanh Dã uống từng ngụm bia, nước mắt như ngọc trai đứt rơi xuống đất.
“Ương Ương, nếu như em không sợ anh thì tốt rồi.”
“Nếu như người em thích là anh thì tốt rồi.”
21.
Từ Thanh Dã nhanh chóng chứng minh được câu nói là địch không phải bạn kia của mình.
Anh không qua lại với Tinh Mậu, trong giới cũng bắt đầu xuất hiện tin đồn.
Không ai dám hợp tác với Tinh Mậu, vì không ai dám đụng vào giới hạn của Từ Thanh Dã.
Hứa Thuật Bạch bận đến sứt đầu mẻ trán, không làm được gì. Tâm huyết của tôi và hắn như đứng trên bàn chông.
Hứa Thuật Bạch chặn Từ Thanh Dã trong văn phòng, Minh Hạo và Lương Trầm đều chạy đến.
Hứa Thuật Bạch vươn tay về phía Từ Thanh Dã: “Đưa điện thoại của Nam Ương cho tôi.”
Từ Thanh Dã nhíu mày: “Dựa vào đâu?”
Hứa Thuật Bạch tức đến nghẹn lời, hắn ném một đống ảnh xuống đất.
“Những hình này đều trong điện thoại Nam Ương sao?”
“Cô ấy đã sớm biết chuyện của tôi và Lâm Tây.”
“Lần này cô ấy về nước cũng biết tôi chia tay với cô ấy, là thật sao?”
Những lời này Hứa Thuật Bạch nói rất chậm, giống như đang lăng trì bản thân vậy.
Ba ngày trước, Từ Thanh Dã gửi cho Hứa Thuật Bạch một xấp ảnh.
Những ảnh kia tôi tận mắt nhìn Từ Thanh Dã in ra.
Là ảnh Lâm Tây gửi cho tôi.
Cùng với đó là lịch sử trò chuyện của cô ta với tôi, sự khiêu khích, khoe khoang và trào phúng của cô gái trẻ tuổi thành công tranh giành được tình yêu.
“Mười sáu năm, xưa nay cậu vẫn không hiểu Nam Ương là người thế nào.”
“Cô ấy chọn cậu là vì cô ấy thích cậu, cô ấy yêu cậu.”
“Nhưng cậu không xứng đáng với tình yêu của cô ấy.”
Từ Thanh Dã đấm Hứa Thuật Bạch lùi lại.
Trước khi đuổi hắn đi, anh lại đánh hắn thêm một trận.
Minh Hạo và Lương Trầm sờ mũi, ăn ý làm như không nhìn thấy.
Thật ra tôi đã biết được chân tướng về cái chết của mình.
Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Bốn tên nghiện kia nợ một khoản kếch xù, trước khi chết muốn làm một vố lớn.
Kích tình gây án.
Tôi chỉ xui xẻo mà thôi.
Còn Từ Thanh Dã, anh chỉ không muốn thấy Hứa Thuật Bạch sống tốt.
22.
Thật kì lạ.
Tôi lại bị kéo đi cùng Hứa Thuật Bạch.
So với khoảng cách lúc trước còn gần hơn nữa, muốn tránh xa cũng khó.
Hứa Thuật Bạch vung vẩy ảnh trước mặt Lâm Tây, Lâm Tây co người lại, muốn giải thích với hắn.
Dường như cô ta không ngờ rằng người mà cô ta chọn chọn lựa lựa lại dùng vẻ mặt đáng ghét để mắng mỏ cô ta.
“Nếu như ngày đó cô không tìm Nam Ương thì cô ấy sẽ không xảy ra chuyện.”
“Nếu như không phải tại cô, tôi đã kết hôn với Nam Ương rồi.”
Hứa Thuật Bạch chất vấn tại sao cô ta lại gửi những bức ảnh kia cho tôi, miệng còn lẩm bẩm lúc tôi nhìn thấy đã đau lòng đến mức nào.
Tôi động đậy khóe môi.
Đau lòng không khó để vượt qua, hơn nữa cũng đã qua rồi.
Bây giờ bị trói với hắn, nhìn dáng vẻ giả vờ thâm tình của hắn mới khiến tôi khó chịu.
Lâm Tây cũng bị Hứa Thuật Bạch chọc giận.
Cô ta đứng lên, tiện tay cầm lấy khung hình trên bàn đánh về phía Hứa Thuật Bạch.
“Hứa Thuật Bạch, anh có phải đàn ông không?”
“Cho dù ban đầu là tôi quyến rũ anh trước, vậy anh cũng có thể lựa chọn từ chối mà!”
“Từ Thanh Dã có thể từ chối tôi, tại sao anh không thể?”
“Đừng có mà làm kỹ nữ còn muốn tôi lập đền thờ anh lên.”
“Tôi chọn anh chỉ vì ba nhà Từ, Lương, Minh cao quá, tôi không trèo lên nổi thôi, không anh nghĩ vì sao tôi sẽ để mắt đến anh?”
“Ly hôn, bây giờ tôi muốn ly hôn.”
Sao Hứa Thuật Bạch có thể đồng ý ly hôn được.
Thời gian bị trói buộc với hắn, tôi phát hiện Hứa Thuật Bạch đã trở thành người chỉ biết đến mình mà chúng tôi từng ghét nhất.
Hắn lựa chọn Lâm Tây vì công ty nhà họ Lâm có thể giúp đỡ hắn nhiều hơn tôi.
Bây giờ Hứa Thuật Bạch hi vọng tôi vẫn còn sống vì muốn tôi giải quyết phiền phức cho hắn, thế thôi.
Nếu như tôi không chết, hắn sẽ được lợi nhiều nhất.
Thời gian dài không ngừng cãi cọ, Lâm Tây bị Hứa Thuật Bạch giày vò đến mức tinh thần bất ổn.
Bố Lâm Tây đến gặp cô ta mấy lần, lần nào cũng khuyên bảo.
“Cứ từ từ là tốt thôi, hơn nữa con nhìn xem, Tinh Mậu không phải đã tốt rồi sao.”
“Cuộc sống sau này của con sẽ rất thoải mái.”
23.
Tinh Mậu đúng là lại lần nữa đi vào quỹ đạo.
Chỉ là do Hứa Thuật Bạch tìm Từ Thanh Dã để đổi lấy.
Điều này khiến tôi rất bất ngờ.
Hứa Thuật Bạch dùng cổ phần Tinh Mậu đã bị xuống giá để trao đổi vị trí mộ của tôi với Từ Thanh Dã.
Tinh Mậu đổi chủ.
Mà Hứa Thuật Bạch cũng không tìm được vị trí mộ của tôi.
Từ Thanh Dã bảo vệ tâm huyết của tôi, cũng lừa Hứa Thuật Bạch một vố.
Anh tìm một người trùng tên trùng họ với tôi để hắn đi tế bái.
Lúc Hứa Thuật Bạch đứng trước mộ nghiến răng nghiến lợi, tôi thấy Từ Thanh Dã và mấy người Minh Hạo đứng phía xa chế nhạo, thâm tình đến muộn còn không bằng rác rưởi.
Nhưng họ chế nhạo sai rồi.
Hứa Thuật Bạch không có thâm tình đến muộn.
Hắn chỉ là không thể nào bước qua được cánh cửa trong lòng mà thôi, hắn cũng không thể tận mắt chứng kiến Tinh Mậu từng ngày lụi bại đi xuống.
Hắn không yêu tôi.
Đó là sự thật.
Sau này Hứa Thuật Bạch tìm hết tất cả nghĩa trang mà mình có thể tìm nhưng vẫn không tìm thấy.
Tôi cảm thấy khá may mắn.
Trước bia mộ của tôi được bảo vệ sạch sẽ.
Tôi có thể tránh xa Hứa Thuật Bạch vào ngày Lâm Tây không thể giấu được chuyện mình mang thai.
Lâm Tây mang thai.
Không phải con của Hứa Thuật Bạch.
Lúc Hứa Thuật Bạch nhận được tin, vẻ mặt hắn rất lạnh lùng.
Hắn cho Lâm Tây một khoản tiền để Lâm Tây tự mình chọn, phá thai hoặc ly hôn.
Lâm Tây cầm tiền kí giấy li hôn rồi chạy trốn ngay trong đêm.
Vì cô ta biết, sau này cô ta và Hứa Thuật Bạch sẽ sống không tốt.
Hứa Thuật Bạch điên rồi.
Ngày nào hắn cũng lặp lại câu nói: “Nếu như Nam Ương còn ở đây, tôi sẽ không trở thành thế này.”
Hứa Thuật Bạch đúng là điên rồi.
Hắn cầm dao lao vào phòng ngủ, dồn Lâm Tây vào góc phòng.
Sau đó không ngừng vung dao xuống.
Hắn cầm tay Lâm tây đâm vào người mình.
Lúc tôi chưa chuẩn bị đã bị máu tươi bắn xuyên qua linh hồn, thành công thoát khỏi trói buộc.
24.
Từ Thanh Dã an táng tôi bên cạnh bố mẹ tôi.
Hứa Thuật Bạch không đoán được.
Vì hắn đâu quan tâm.
Lúc quay lại mộ của mình, bố mẹ tôi như đang đứng trong một vầng sáng dịu dàng đợi tôi từ lâu.
Bọn họ nói đến đón tôi về nhà.
Phía sau họ có bà nội chống gậy vẫy tay với tôi.
Trước khi đi, tôi để lại nhân gian hai nguyện vọng.
Hi vọng Hứa Thuật Bạch và Lâm Tây hành hạ nhau đến già.
Hi vọng Từ Thanh Dã vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ.
[Hết]