Gió Nhẹ Nhàng Ôm Lấy Em - Chương 3
12.
Đỏ trắng gặp nhau.
Sắc mặt vốn không tốt lắm của Hứa Thuật Bạch càng khó coi hơn.
Nhưng phía đối diện cũng không có ai xuống thương lượng, đôi bên giằng co không ngừng.
Tim tôi đập như nổi trống, từng tiếng như đang đẩy tôi đi về phía đoàn xe tang.
Tôi nhìn thoáng qua người ngồi ở ghế sau, tôi thấy được mấy khuôn mặt quen thuộc và người đang ôm hình tôi trong lòng.
Tôi kinh ngạc đến mức sững sờ tại chỗ.
Con đường rợp cây này không phải là đường xe tang phải qua.
Trừ khi người lái xe cố ý.
Vốn tưởng rằng trái tim sẽ không đau đớn lại đột nhiên đau nhức khó chịu.
Lâm Tây đỏ mắt nắm lấy tay áo Hứa Thuật Bạch.
“Thuật Bạch…”
“Em sợ…”
Hứa Thuật Bạch hết cách, hắn bị ép xuống xe.
Cửa sổ xe phía sau không hạ xuống, chỉ có lái xe nhẹ nhàng nói một câu từ cánh cửa hơi hé: “Người chết lớn nhất.”
Cuối cùng, mấy người Hứa Thuật Bạch nhường đường.
Đoàn xe tang đi qua, tôi muốn đuổi theo nhưng không thể tránh xa Hứa Thuật Bạch được.
Hứa Thuật Bạch và Lâm Tây đến chậm giờ tổ chức.
Sau khi về phòng cưới, Lâm Tây cũng không thấy bố mẹ Hứa Thuật Bạch.
Nhưng cô ta dường như không thèm quan tâm, chỉ gọi thợ trang điểm đến chỉnh sửa cho mình.
Một đoàn người lại kéo nhau đến nơi tổ chức hôn lễ.
Hứa Thuật Bạch bao trọn một trang viên, trên bãi cỏ rộng lớn là sân khấu hôn lễ lãng mạn hoàn hảo.
Giống như lạc vào chốn thần tiên vậy.
Tôi thấy những thứ này, trong đầu lại đều là dáng vẻ của người ôm di ảnh mình.
Từ Thanh Dã.
Người đàn ông chưa từng nhìn tôi thuận mắt lúc này lại râu ria xồm xoàm, hai mắt đỏ bừng.
Dường như tôi chết rồi, anh rất khổ sở.
13.
Hôn lễ bị trì hoãn từ 11:58 đến 12:18.
Cuối cùng Hứa Thuật Bạch cũng kết hôn.
Hắn đeo nhẫn lên ngón áp út của Lâm Tây, trịnh trọng hứa sẽ làm bạn nửa phần đời còn lại, tuân thủ đến già.
Trên màn hình lớn chiếu video những gì Lâm Tây và Hứa Thuật Bạch đã trải qua trong quá khứ.
Theo lời MC, video này là Hứa Thuật Bạch tự tay chỉnh sửa.
Lâm Tây cười hạnh phúc.
Tôi lại cảm thấy nhạt nhẽo gần chết.
Kĩ năng chỉnh sửa video của Hứa Thuật Bạch là do tôi dạy.
Lúc lên đại học, Hứa Thuật Bạch đột nhiên thích chụp ảnh.
Hắn mở tài khoản marketing của riêng mình, tôi thức suốt đêm học chỉnh sửa.
Sau này chúng tôi kiếm được món hời đầu tiên từ truyền thông, hắn nảy sinh hứng thú, nói tôi dạy cho mình.
Trong bữa tiệc, Lâm Tây vẫn luôn nhìn về phía cửa lớn hội trường.
Dường như cô ta đang chờ ai đó.
Hứa Thuật Bạch rút tay ra, đứng ngay tại chỗ gọi điện thoại.
Cho đến khi hôn lễ kết thúc, người Lâm Tây đợi không đến, mà Hứa Thuật Bạch cũng không gọi được điện thoại cho người muốn gọi.
Sau hôn lễ, bố Lâm Tây kéo Hứa Thuật Bạch nói chuyện vài câu, cuối cùng còn nhắc đến Từ Thanh Dã.
“Hôm nay không thấy được cậu chủ Từ thị.”
“Bố nghe Tây Tây nói mấy đứa chơi với nhau vài chục năm, hôm nay còn nghĩ sẽ gặp cơ.”
Bàn tay đang xuôi người của Hứa Thuật Bạch nắm chặt lại.
Không chỉ Từ Thanh Dã, hai người bạn tốt khác của hắn cũng không đến.
Thậm chí hôm nay họ đều xuất hiện trên chiếc xe tang Maybach kia.
Mắt tôi đột nhiên cay cay.
Trong đầu vang lên câu nói nếu như cô dâu tương lai của Hứa Thuật Bạch không phải tôi thì họ nhất định đừng đến hôn lễ của hắn.
Lời hứa tuổi trẻ, bọn họ đều giữ đúng lời hứa.
Chỉ có mình hắn là không.
14.
Hứa Thuật Bạch gọi được cho Từ Thanh Dã là chuyện của sáng ngày hôm sau.
Từ Thanh Dã không nói gì mà gửi định vị cho Hứa Thuật Bạch, đồng thời còn cố ý dặn: “Đừng mang Lâm Tây đi cùng.”
“Chúng tôi không ai muốn thấy cô ta.”
Hứa Thuật Bạch đang mở loa ngoài.
Lâm Tây nghe hết từng chữ Từ Thanh Dã nói.
Cô ta lập tức đỏ mắt, hai mắt ngân ngấn, nước mắt chực trào.
Hứa Thuật Bạch vội vàng cầm áo khoác ra ngoài, lúc gần đi dùng ngón tay lau nước mắt chưa rơi của Lâm Tây: “Ngoan, ở nhà chờ anh.”
Xe lao nhanh trên đường.
Ba người Từ Thanh Dã chờ ở ven đường.
Tôi cảm thấy không khí xung quanh mình ngày càng âm u dù nhiệt độ ngày hôm nay rất cao, lên đến tận 38 độ.
Ngoại ô hoang vu không có người ở.
Bên chân Từ Thanh Dã đã có rất nhiều tàn thuốc, trên tay anh vẫn còn nửa điếu thuốc đang cháy dở.
Minh Hạo và Lương Trầm thấy Hứa Thuật Bạch thì không hẹn mà cùng quay sang hướng khác.
Hứa Thuật Bạch dừng xe rồi đi đến trước mặt Từ Thanh Dã.
Hắn vừa mới mở miệng ra đã bị Từ Thanh Dã đấm cho đóng lại, máu tươi chảy từ khoang mũi và khóe miệng.
Tôi bị dọa đến mức trốn sang một bên.
Từ Thanh Dã có tiếng là tính tình nóng nảy, không chỉ giỏi IT mà còn giỏi đấm đá.
Hứa Thuật Bạch bị đánh cho lệch mặt, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
“Từ Thanh Dã, cmn cậu bị bệnh à!”
“Tôi còn chưa hỏi vì sao mấy người không đến tham gia hôn lễ của tôi hôm qua đấy, mấy người hẹn tôi đến nơi khỉ ho cò gáy này để làm gì.”
Từ Thanh Dã lắc nắm đấm, anh kéo cổ áo Hứa Thuật Bạch đi lên trên núi.
Càng đi vào trong gió càng lạnh.
Lá cây bị gió thổi rì rào, giống như khúc nhạc đoạt mạng ai đó.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, nơi này là nơi tôi xảy ra chuyện.
Hình như tôi chết ở nơi này.
Sau khi Từ Thanh Dã đứng vững, anh đá Hứa Thuật Bạch ngã xuống đất, nghiêm nghị chất vấn.
“Hứa Thuật Bạch, người phụ lòng người khác là người đáng chết nhất.”
“Nhưng tại sao người chết lại là Nam Ương?”
15.
Trên bãi đất khô cằn vẫn còn vết máu loang lổ chưa được xử lí.
Hứa Thuật Bạch vừa chống tay đứng lên lại lần nữa mềm nhũn ngã xuống đất.
Hắn khiếp sợ quay đầu nhìn Từ Thanh Dã, ngập ngừng một lúc lâu mới nói: “Cậu nói Nam Ương chết rồi?”
Từ Thanh Dã nhìn hắn không nói gì nhưng ánh mắt lại vô cùng đáng sợ, còn lạnh hơn cả người chết.
Minh Hạo và Lương Trầm nặng nề gật đầu, bàn tay đang siết chặt kêu lên răng rắc.
Hứa Thuật Bạch vẫn không tin.
Hắn cười to vài tiếng rồi nhìn xung quanh, lớn tiếng gọi: “Nam Ương, ra đây!”
“Tôi biết cô đang ở đây, mấy người hợp tác lừa tôi chứ gì!”
Giống như một người điên.
Đột nhiên ánh mắt hắn nhìn về phía bụi cỏ.
Thuận theo ánh mắt hắn, tôi thấy một bên hoa tai ngọc trai hắn tặng tôi khi đính hôn rơi ở đó.
Hứa Thuật Bạch lao đến.
Hắn nhặt bông tay trong bụi cỏ lên, bên trên vẫn còn máu.
Có thể hắn đã bắt đầu tiếp nhận sự thật tôi đã chết.
Bầu không khí chưa bao giờ yên tĩnh như lúc này.
Hứa Thuật Bạch cứ như vậy ngồi im từ 10 giờ đến 12 giờ không nói một lời.
Từ Thanh Dã không hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
Ánh nắng giữa trưa khiến người ta choáng váng, tôi trốn dưới gốc cây.
Hứa Thuật Bạch đứng lên cũng không vững, tay hắn còn run hơn khi nắm lấy tay Lâm Tây trong hôn lễ hôm qua.
Từ Thanh Dã ném điếu thuốc xuống đất rồi giẫm lên, di qua di lại.
Cuối cùng Từ Thanh Dã nâng mắt lên nhìn Hứa Thuật Bạch một cái.
“Hứa Thuật Bạch, tình bạn của chúng ta kết thúc ở đây.”
“Gặp lại, là địch không phải bạn.”
16.
Hứa Thuật Bạch là người duy nhất không có gia thế nổi trội trong bốn người chúng tôi.
Lúc trước đi học, vì thành tích tốt và EQ cao nên Hứa Thuật Bạch chơi thân với ba người họ.
Từ cấp hai, cấp ba đến đại học, Từ Thanh Dã đều cùng trường với chúng tôi.
Minh Hạo và Lương Trầm chọn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, sau khi về nước, tôi và Hứa Thuật Bạch đã xác nhận quan hệ yêu đương.
Từ khi lập nghiệp đến nay, họ đã giúp chúng tôi không ít.
Tinh Mậu phát triển không thể không nhắc đến sự giúp đỡ từ phía sau của họ.
Nhưng bây giờ bốn người họ lại như sắp cắt đứt.
Cũng là mười sáu năm.
Hóa ra chúng tôi đều sẽ rời đi.
Hứa Thuật Bạch đứng ở trên núi rất lâu.
Mặt trời lặn đến khi mặt trăng xuất hiện, gió núi thổi qua tai, thổi đến mức cả người tôi run rẩy.
Hứa Thuật Bạch nghe điện thoại của bố Hứa, giọng nói khàn khàn.
“Bố, bệnh của mẹ con sẽ nghĩ cách.”
“Phía Lương Trầm… Làm phiền người ta mãi cũng không tốt.”
Tôi vốn đang ngồi trên cây lập tức thẳng lưng.
Năm ngoái là năm tôi khổ cực nhất khi ở nước ngoài.
Mỗi tháng chỉ có thể căn chỉnh thời gian để gọi video cho họ.
Cách màn hình, tôi không phát hiện ra thay đổi của mẹ Hứa.
Năm đó, Hứa Thuật Bạch và Lâm Tây ngày càng thân thiết.
Thậm chí đến tối hôm qua hắn mới biết được bệnh tình của mẹ Hứa.
Bố Hứa ở đầu dây bên kia im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời: “Năm ngoái Thanh Dã và Tiểu Trầm đã đến thăm bố mẹ, không cần con quan tâm.”
“Con chọn ai bố mẹ không can thiệp, nhưng bố mẹ muốn nói với con, có một số người bỏ qua là sẽ không gặp lại.”
“Trưởng thành rồi, đừng hối hận về lựa chọn của mình.”
Nhìn Hứa Thuật Bạch vì lời nói của bố mà cong cả lưng, nước mắt tôi cũng không nhịn được mà lăn dài.
Đúng vậy.
Người trưởng thành.
Đừng hối hận về lựa chọn của mình.
17.
Hứa Thuật Bạch quay về nhà tân hôn là lúc nửa đêm.
Lâm Tây không ngừng gọi điện thoại, Hứa Thuật Bạch bị gọi đến mức mất kiên nhẫn.
Tôi dường như thấy được dáng vẻ hắn từ chối cuộc gọi của mình ngày trước.
Tốc độ xe của Hứa Thuật Bạch còn nhanh hơn cả lúc đến.
Tiếng động cơ cũng không át được tiếng gào thét thống khổ của Hứa Thuật Bạch.
Nhưng rõ ràng đã có người nói với hắn, đừng hối hận với lựa chọn của mình.
Hắn bây giờ khiến tôi không khỏi khinh thường.
Lâm Tây chờ ở cổng biệt thự.
Đèn xe chiếu vào cơ thể thon gầy của cô ta, nhìn như một đóa sen trắng lung lay sắp đổ.
Thấy sắc mặt khó coi của Hứa Thuật Bạch, cô ta không vội vàng như trong điện thoại mà nhẹ nhàng hỏi: “Ông xã, anh về rồi.”
Hứa Thuật Bạch đè nén cảm xúc, đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt hắn là căn phòng bị phá hủy lộn xộn.
Những bức tranh trang trí ý nghĩa tôi tìm khắp nơi đều bị chất đống trên mặt đất, lồng kính của khung ảnh bị vỡ không ít.