Gió Nhẹ Nhàng Ôm Lấy Em - Chương 1
1.
Ngày tôi chết, Hứa Thuật Bạch tuyên bố kết hôn với Lâm Tây.
Ngoài ba người bạn tốt chơi thân với Hứa Thuật Bạch ra, những người khác đều ồn ào chúc mừng.
Trong phòng tiệc, khách mời rất đông, hoa hồng đỏ lãng mạn trải đầy đất, kéo dài từ cổng đến hết sân khấu.
So với tiệc đính hôn lúc trước của tôi và Hứa Thuật Bạch thì hoành tráng hơn nhiều.
Lâm Tây kéo cánh tay Hứa Thuật Bạch, vẻ mặt hơi uất ức.
“Thuật Bạch, mấy người bạn kia của anh đâu?”
“Có phải bọn họ không thích em không, thời khắc quan trọng như vậy cũng không tới.”
Hứa Thuật Bạch nhìn đồng hồ trên tay, gọi điện thoại cho từng người.
Điện thoại không ai nhận, ngược lại còn nhận được không ít điện thoại quấy rầy.
Hứa Thuật Bạch cau mày, kéo từng số điện thoại làm phiền vào danh sách đen.
Sắc mặt Lâm Tây có hơi khó coi, từ khi cô ta xuất hiện bên cạnh Hứa Thuật Bạch, thái độ của ba người bạn thân này với cô ta vẫn không lạnh không nhạt.
Cô ta nghĩ rằng vào lúc quan trọng như thế này họ sẽ đến.
Dù sao họ cũng là bạn tốt của Hứa Thuật Bạch mấy chục năm.
Sau khi bị ép buộc đi theo Hứa Thuật Bạch, tôi thoải mái đánh giá Lâm Tây.
Tôi ngốc đến mức nào mới có thể không phát hiện ra những điều bất thường khi Lâm Tây xuất hiện chứ.
Lâm Tây cắn môi, trong bàn tay giấu phía sau là điện thoại.
Màn hình di động là cuộc trò chuyện với tôi trên wechat.
[Nam Ương, mười năm thì sao chứ?]
[Bảy ngày sau là hôn lễ của tôi và Thuật Bạch, cô có dám đến không?]
Tôi hạ ánh mắt, linh hồn đi xuyên qua người cô ta.
Thật muốn trả lời cô ta, tôi dám đến, cô dám gặp sao?
Nhưng tôi đã chết rồi.
2.
Tiệc kết thúc.
Hứa Thuật Bạch không đưa Lâm Tây về nhà mà đưa cô ta về nhà thuê của cô ta.
Trên xe, Lâm Tây níu cổ áo Hứa Thuật Bạch, dán môi mình đến môi hắn.
“Tây Tây, anh uống rượu.”
“Ngoan nào, không phải em không thích mùi rượu sao?”
Hứa Thuật Bạch đẩy Lâm Tây ra, hoàn toàn không có ý đi lên với cô ta.
Lâm Tây nắm chặt tay, hít sâu một hơi rồi xuống xe.
Trước khi cửa xe đóng lại, Lâm Tây đột nhiên đỏ mắt: “Thuật Bạch, bảy ngày sau hôn lễ của chúng ta vẫn tiến hành theo thường lệ đúng không!”
Có lẽ đàn ông thích nhất là những người ở thế yếu.
Cuối cùng Hứa Thuật Bạch vẫn đi theo Lâm Tây lên nhà cô ta.
Tôi ngồi trên nóc xe nhìn bọn họ mập mờ lôi kéo nhau, gió đêm hè không khiến hồn thể lạnh lẽo của tôi ấm lên chút nào.
Yếu thế, nũng nịu.
Đây đều là những thứ Hứa Thuật Bạch khịt mũi coi thường trước kia.
Ánh mắt nhìn vào đôi tay nắm chặt của họ, tôi bị ép đi theo Hứa Thuật Bạch vào thang máy, cho đến khi đến nhà Lâm Tây.
Sau khi vào cửa, Hứa Thuật Bạch ném âu phục lên sofa.
Lâm Tây không kịp chờ đợi mà ôm lấy eo Hứa Thuật Bạch từ phía sau: “Thuật Bạch, em rất sợ.”
Sợ?
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tây.
Từ khi bắt đầu biết Lâm Tây, tôi chưa từng nghe thấy cô ta nói sợ bao giờ.
Hứa Thuật Bạch quay người lại, cổ áo somi bị lôi kéo, để lộ phần lớn da thịt.
Lâm Tây nhón chân hôn lên.
“Sợ cái gì?”
Hứa Thuật Bạch xoa đầu cô ta, để mặc cô ta làm bậy.
“Sợ Nam Ương đổi ý.”
“Sợ anh đột nhiên không quan tâm đến em.”
“Sợ em không tốt, không xứng với anh.”
Hứa Thuật Bạch cười nhẹ một tiếng, cưng chiều nói: “Sẽ không, Nam Ương sẽ không đổi ý.”
3.
Hứa Thuật Bạch chắc chắn như vậy khiến tôi hoảng hốt.
Lúc trước, lúc chúng tôi yêu nhau nhất, Hứa Thuật Bạch cũng rất chắc chắn.
Hắn nói: “Sẽ không, Hứa Thuật Bạch anh cả đời này sẽ không phụ bạc Nam Ương.”
Ngày đó tôi cho rằng mình sẽ vĩnh viễn hạnh phúc.
Tôi và Hứa Thuật Bạch là bạn cùng bàn từ cấp hai đến cấp ba, yêu đương từ năm nhất đến khi lập nghiệp, tổng cộng mười sáu năm.
Chúng tôi đính hôn vào lúc công ty phát triển nhất.
Nếu không có gì xảy ra, năm nay chúng tôi sẽ kết hôn.
Chúng tôi quen nhau mười sáu năm, năm thứ mười yêu nhau, Hứa Thuật Bạch thay đổi.
Hứa Thuật Bạch bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Có lẽ từ khi hắn không còn ân cần nhắn tin hỏi han tôi, cũng có thể từ khi ngồi đối diện tôi nhưng hắn lại nhìn điện thoại mỉm cười tủm tỉm, cũng có thể là khi hắn bắt đầu chúc Lâm Tây ngủ ngon mỗi tôi.
Đúng là, thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Cho nên lúc chia tay hắn mới đẩy hết tội lỗi lên đầu mình, bảo vệ Lâm Tây rất cẩn thận.
Tôi thanh toàn cho mong ước của hắn, không lấy bằng chứng Lâm Tây khiêu khích tôi ra.
Thật ra lúc Lâm Tây xuất hiện tôi cũng không suy nghĩ nhiều.
Con gái của đối tác muốn đến công ty chúng tôi học hỏi kinh nghiệp.
Vì để đàm phán hợp đồng thành công, Hứa Thuật Bạch hỏi ý kiến tôi.
Hắn nói sắp xếp Lâm Tây làm thư ký riêng, nghiệp vụ của công ty không tiện để cô ta tham gia.
Tôi tin là thật.
Không ngờ Hứa Thuật Bạch để Lâm Tây làm thư kí riêng của hắn một năm.
Hứa Thuật Bạch còn trăm phương ngàn kế khuyên tôi đi nước ngoài mở rộng thi trường, một lần đi cũng là một năm.
Lúc quay về Lâm Tây đã thành bà Hứa trong miệng người khác.
Còn tôi là bạn gái cũ của Hứa Thuật Bạch.
Tôi còn chưa tìm Hứa Thuật Bạch để hỏi cho rõ thì hắn đã đi tìm tôi.
Hắn đẩy đơn từ chức đến trước mặt tôi, cùng với đó là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
“Ương Ương, lúc trước chúng ta từng nói, nếu có một ngày gặp người khiến mình rung động nhiều hơn, chúng ta sẽ chia tay trong hòa bình.”
“Em còn nhớ không?”
4.
Hứa Thuật Bạch và Lâm Tây lăn đến giường ngủ, tôi ngồi ngoài phòng khách.
May thật.
May tôi vẫn còn có thể duy trì một khoảng cách ngắn với Hứa Thuật Bạch, tôi không cần phải thấy những cảnh tượng dơ bẩn khiến mình buồn nôn kia.
Mặc dù Lâm Tây đã sớm gửi video và hình ảnh của họ cho tôi.
Điện thoại của Hứa Thuật Bạch ném ngoài phòng khách không ngừng rung.
Tôi xích lại gần, số điện thoại trên màn hình là số của tôi.
Đại não như bị mở ra, tôi kinh ngạc đến mức sững sờ ngay tại chỗ.
Đầu ngón tay không ngừng rung động, hình ảnh trước khi qua đời như một thước phim chiếu lại trước mắt.
Sợ hãi, bất lực.
Tôi nhớ, tôi chết không đẹp đẽ chút nào.
Sau khi đồng ý với điều kiện chia tay của Hứa Thuật Bạch, tôi rời khỏi công ty.
Lâm Tây đến tìm tôi, muốn cùng tôi nói chuyện.
Có gì mà nói chứ.
Tôi nhìn cô ta, cô ta cười nhạo nói: “Cô không thắc mắc tại sao tôi lại chọn Hứa Thuật Bạch sao?”
“Tại sao?”
Tôi thuận thế hỏi.
Lâm Tây đưa tôi đến quán cà phê gần công ty: “Lúc đầu chỉ muốn thử xem tình cảm Hứa Thuật Bạch dành cho cô sâu đậm đến mức nào, kết quả cũng chẳng có gì hay ho.”
Tôi không muốn dây dưa với cô ta.
Nhưng vừa ra cửa tôi đã bị mấy người bắt lên một chiếc mini bus.
Một đường xóc nảy từ nội thành đến ngoại ô, từ ban ngày đến đêm tối.
Cho đến khi gió núi gào thét, nhánh cây nhỏ vụn rạch qua bắp chân và cánh tay của tôi.
“Lâm Tây nói mấy người đến?”
Tôi cố gắng bình tĩnh hỏi.
Bốn người đàn ông trước mắt vô cùng tiều tụy, hốc mắt lõm sâu, trên người là mùi hôi thối khó chịu.
Bọn họ không nói chuyện mà cùng nhau tiến lên, nhân lúc bóng đêm đè tôi xuống đất thỏa mãn bản thân, từ đêm đến ngày.
Vì giãy dụa, đầu tôi bị đập vỡ.
Máu tươi chảy đầy đất.
Lần nữa mở mắt, tôi đã đứng sau lưng Hứa Thuật Bạch, nhìn hắn nắm tay Lâm Tây tuyên bố hôn lễ.
Tính toán thời gian, hôn lễ của hắn là bảy ngày sau khi tôi chết.
5.
Một giờ đêm, Hứa Thuật Bạch quấn khăn tắm đi ra.
Hắn nhặt điện thoại trên sofa, lúc thấy cuộc gọi nhỡ, ánh mắt co lại.
Tôi động đậy cơ thể run rẩy trên sofa, trong đầu đều là hình ảnh trước khi chết.
Giọng Lâm Tây vang ra từ phòng ngủ: “Thuật Bạch, sao vậy?”
Hứa Thuật Bạch hạ mắt xuống, xóa hết lịch sử cuộc gọi rồi cầm điện thoại đi vào phòng ngủ ôm Lâm Tây vào lòng.
Dáng vẻ xóa lịch sử trò chuyện vô cùng trôi chảy, cực kì giống dáng vẻ tôi gặp hắn trong thời gian đi công tác nước ngoài.
Thời gian mới ra nước ngoài, Hứa Thuật Bạch đều gọi video với tôi.
Hắn sẽ phàn nàn với tôi chuyện công ty nhiều thế nào, sẽ nũng nịu nói nếu tôi ở bên cạnh hắn thì tốt rồi.
Tôi vừa xử lý tài liệu vừa trả lời hắn.
“Anh không thích em làm nũng, sao còn làm nũng nữa vậy!”
“Lại còn ríu ra ríu rít nữa.”
Tôi chỉ tùy ý trêu ghẹo, không ngờ sắc mặt của hắn lập tức tái đi.
Sau này tôi mới biết.
Hóa ra hai người ở chung một chỗ lâu, cách nói chuyện sẽ ngày càng giống nhau.
Sáng hôm sau, Hứa Thuật Bạch đi ra từ nhà Lâm Tây.
Lúc gần đi, hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt Lâm Tây: “Ngủ thêm lát nữa đi, hôm nay không cần đến công ty.”
Tôi cảm thấy hơi buồn cười.
Lúc trước Hứa Thuật Bạch chú trọng nhất là thời gian.
Cho dù là gió bão thế nào, hắn cũng đều kéo tôi xuống từ trên giường, sợ chậm trễ thời gian công việc.
Ngay cả hẹn hò cũng không muốn chờ tôi thêm một phút.
Mười sáu năm, tôi đã quen với những thói quen này của hắn.
Nhưng hóa ra những thói quen quen thuộc của hắn đều có thể bị phá bỏ, mà chỉ vì một người đặc biệt.
6.
Tôi đi theo Hứa Thuật Bạch đến công ty.
Trợ lý đi theo tôi ba năm lúc này đang cầm hợp đồng, lo lắng đứng trong phòng làm việc của Hứa Thuật Bạch.
Nhìn thấy Hứa Thuật Bạch, cô ấy vội vàng nói: “Tổng giám đốc Hứa, hợp đồng tổng giám đốc Nam mấy ngày trước nói xảy ra chút vấn đề ở khâu ký kết.”
“Đối phương nhất định muốn gặp giám đốc Nam mới đồng ý ký.”
Hứa Thuật Bạch liếc trợ lý một cái, dường như cũng không quan tâm, làm như đương nhiên nói: “Vậy gọi Nam Ương đến đi, cô ấy sẽ đến.”
Trợ lí lúng túng nhìn về phía Hứa Thuật Bạch, điện thoại vang lên từng tiếng tút dài.
Có lẽ do gọi điện không có người nghe quá nhiều lần, Hứa Thuật Bạch nhíu chặt mày, hợp đồng đang đọc trong tay bị hắn ném mạnh xuống bàn.
“Gọi bao lâu rồi?”
“Từ sáng sớm đến giờ cũng không được?”
Ánh mắt Hứa Thuật Bạch nhìn qua trợ lý nhỏ đứng bên cạnh, ba chữ không kiên nhẫn viết rõ trên mặt.