Gió Mang Em Về Bên Anh - Chương 2
Một người như cỏ, còn tên anh là sự kết hợp của họ cha mẹ và những lời chúc tốt đẹp nhất.
Hồi ấy tôi còn nhỏ, nhưng ghét nhất cái kiểu không công bằng này, không chịu nhìn Phó Giới chơi một mình, lúc nào cũng tìm anh ta, và chỉ thiên vị mình anh ta.
Phó Ứng Hoài muốn tham gia, nhưng thường bị ánh mắt hung dữ và thái độ lạnh lùng của tôi đẩy lùi.
Anh thường trốn trong góc, lặng lẽ nhìn tôi và Phó Giới chơi đùa vui vẻ, nước mắt rơi lã chã.
Thỉnh thoảng tôi phát hiện, anh sẽ giả vờ tỏ ra không quan tâm, dùng cái vẻ mặt cứng rắn, nhưng ánh mắt lại đầy buồn bã.
Cảnh tượng ấy cứ như lúc này.
Khi thấy Phó Ứng Hoài đứng dậy bước về phía tôi, Phó Giới liền nhét tay vào túi áo khoác, lạnh nhạt nói: “Vậy tôi đi trước.”
Phó Ứng Hoài đứng trước mặt tôi, liếc nhìn bóng lưng của Phó Giới đang rời đi, rồi lại cúi đầu nhìn tôi, trong ánh mắt anh, như có những đợt sóng ngầm cuộn trào, dường như có rất nhiều điều muốn nói.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi, trong lòng nghĩ không biết liệu anh có thật sự sẽ thổ lộ với tôi ở đây không.
May là cuối cùng anh chỉ kịp nói ra một câu: “Về nhà thôi.”
Tài xế đã tan ca từ lâu, trên đường về, Phó Ứng Hoài cầm tay lái mà không nói một lời.
Cho đến khi vào bãi đậu xe, anh mới lên tiếng: “Giữa anh và Hứa Doanh không có mối quan hệ gì, anh cũng không có người phụ nữ nào khác. Từ đầu đến cuối, anh chỉ có một mình em.”
Tôi vốn đang buồn ngủ, bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Ôi, thì ra giữa tình yêu và sự nghiệp, anh vẫn chọn sự nghiệp.
“Phó Ứng Hoài, nói cho đúng thì tôi cũng không phải. Chúng ta chỉ là đối tác hợp tác thôi.”
Phó Ứng Hoài mở miệng, giọng nói rất nhẹ: “Anh chỉ là không muốn đến cuối cùng…”
Anh bất ngờ nghẹn lại, hít sâu vài lần mới tiếp tục lên tiếng, “Không muốn đến cuối cùng, giữa chúng ta vẫn còn những hiểu lầm.”
Tôi nhíu mày nhìn anh một cái, tối nay anh thực sự rất kỳ lạ.
Trong bữa tiệc tối nay, mẹ Phó rõ ràng muốn chúng tôi tiếp tục cuộc hôn nhân này, dù sao thì trong nửa năm qua, có sự giúp đỡ mạnh mẽ của Kỷ gia, Phó gia có thể nói là như hổ thêm cánh.
Giờ anh chịu nhượng bộ là vẫn muốn gia hạn cuộc hôn nhân với tôi sao?
“…Thực ra chuyện này, không cần phải giải thích rõ với tôi, suy nghĩ của tôi không quan trọng, tôi cũng không để tâm.”
Mơ đi, người đàn ông miệng thì nói một đằng lòng lại một nẻo, thích đùa giỡn với hoa cỏ, tôi không thể chịu đựng được.
Ba tháng nữa tôi sẽ đổi sang một người đàn ông khác.
“Anh quen một vài bác sĩ khá tốt, chúng ta đi gặp họ được không?”
Anh vừa nói vừa đưa tay ra, có vẻ muốn sờ tóc tôi, thấy tôi tránh đi rõ ràng, tay anh lúng túng dừng lại giữa không trung, cuối cùng quay lại tháo dây an toàn cho tôi.
…Chết tiệt!
Gã đàn ông này… không phải anh định chuẩn bị sinh con với tôi chứ…
Anh muốn dùng đứa trẻ để trói buộc tôi!
Hèn hạ! Thấp kém!
Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận dữ đang dâng lên, nghiến răng nói: “Không cần đâu.”
Nói xong, tôi lập tức xuống xe trở về phòng, không muốn nhìn anh thêm một lần nào nữa.
4.
Tôi và Phó Ứng Hoài mỗi người có một phòng, không ai làm phiền ai.
Tôi rất thoải mái, tối đến nằm trong chăn xem mấy cuốn tiểu thuyết nhỏ, vui vẻ chẳng thể tả.
Đang xem rất say mê, đột nhiên tôi cảm thấy đệm giường phía sau bị lún xuống, lập tức tôi nhận ra có người đã lên giường của tôi.
Sợ đến mức điện thoại rơi xuống trúng vào trán, ngay sau đó, tôi bị kéo vào một vòng tay vững chãi.
“Kỷ Hồi.”
Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào, tôi liền ngừng vùng vẫy.
Là Phó Ứng Hoài.
Phó Ứng Hoài đang khóc.
Anh ôm chặt lấy eo tôi, mặt vùi vào cổ tôi, nơi xương quai xanh bị ướt một mảng.
Không phải khóc lặng lẽ, mà là khóc đến mức nấc nghẹn, nức nở, áo ngủ và ga giường của tôi đều bị ướt một mảng lớn.
Cả đời tôi chưa từng chứng kiến cảnh này, tôi ngây người, hoảng sợ, nhất thời không biết phải để tay vào đâu.
“Kỷ Hồi, anh biết trong lòng em luôn có anh trai của anh, cuộc hôn nhân này là do anh cướp lấy.”
Hả? Có gì liên quan đến Phó Giới!
“Nhưng mà, anh đã thầm yêu em suốt mười năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy em lúc còn nhỏ, anh đã muốn em làm vợ rồi, hức…”
Tôi ngẩng đầu lên, nhạy bén ngửi thấy một mùi rượu nặng.
Lúc tiệc tối anh không uống rượu, trong căn phòng này cũng không chuẩn bị rượu…
À khoan đã.
Tôi hoảng hốt.
“Phó Ứng Hoài, anh không uống chai rượu quý đó chứ?”
Chai rượu đó là cha tôi đã sưu tầm suốt nhiều năm, là món đồ độc nhất vô nhị từ một vườn rượu cách đây trăm năm, trên thế giới chỉ có một chai, tôi đã lén lấy ra lúc cưới.
Nhiều lần tôi muốn uống, nhưng đều kiềm chế không làm vậy.
Phó Ứng Hoài vẫn đang nấc nghẹn nói linh tinh, tôi chẳng nghe được gì, nén giận trong lòng, mạnh mẽ đẩy anh ra, rồi trực tiếp đi sang phòng anh.
Quả nhiên, bên cạnh giường có hai chai rượu đổ ra trên thảm, một chai cũng là tôi lén lấy ra, Remy Martin.
Tôi cầm lên đổ thử, chẳng còn một giọt nào.
“Mẹ nó, đây là cách anh thầm yêu tôi sao? Thầm yêu mà lại uống hết rượu quý mà tôi cất giữ?”
Phó Ứng Hoài dựa vào khung cửa, áo sơ mi cài hờ hững, để lộ một mảng lớn cơ ngực.
Mái tóc rối bời phủ xuống trán, hàng mi ướt đẫm, cả người toát lên vẻ yếu ớt và vụn vỡ khó tả.
“Kỷ Hồi…”
Anh dụi dụi mắt, giọng uể oải: “Đầu anh đau quá, tim cũng đau nữa.”
Uống liền hai chai rượu, chẳng khác nào muốn tự chuốc lấy cái chết.
Không muốn tiếp tục để ý đến tên ngốc này nữa, tôi ôm ngực, định nhanh chóng đi lấy nốt chai rượu còn lại ra uống trước.
Thấy tôi định rời đi, anh vội vàng đứng thẳng dậy định chặn lại, nhưng không ngờ bước chân loạng choạng, cả người mất thăng bằng, đổ thẳng lên người tôi.
May mà thảm đủ dày, nếu không cú ngã này chắc tôi đã “lên đường” ngay tại chỗ.
Anh đè lên người tôi, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.
Người say thì thường nặng kinh khủng, tôi dồn hết sức cũng không đẩy nổi.
Phó Ứng Hoài sau khi uống rượu biến thành bộ dạng này, tôi cũng chẳng bất ngờ.
Phải nói, đây mới đúng là anh mà tôi quen biết.
Hồi nhỏ, tôi và Phó Giới chơi xếp gỗ với nhau.
Anh cầm mảnh ghép lại gần, ngập ngừng rủ tôi chơi cùng, bị từ chối liền lập tức nghẹn ngào.
Tôi đưa Phó Giới đi sở thú mà không dẫn anh theo, anh tự tìm tài xế bám theo, nhưng lại không dám đến gần.
Chỉ đứng xa nhìn tôi và Phó Giới vừa chụp ảnh vừa chia sẻ đồ ăn, cuối cùng vì đứng trước lưới sắt quá lâu mà bị khỉ kéo tóc, khóc thảm thiết.
Có một thời gian tôi phát triển sớm, cao hơn cả Phó Giới.
Đi dự tiệc, những món bánh ngọt ở tầng cao mà anh ta không với tới, đều là tôi lấy giúp.
Phó Ứng Hoài bưng đĩa nhỏ, dè dặt theo sau chúng tôi.
Tôi bực bội, tiện tay đưa cho anh một miếng bánh hạnh nhân để đuổi khéo.
Anh ngẩn người, nhưng lại không chút do dự mà bỏ ngay vào miệng.
Kết quả, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sưng lên, nước mắt chảy ròng ròng qua đôi mắt sưng húp chỉ còn lại một khe nhỏ.
Trong mắt tôi, anh chính là kẻ đã cướp hết tình thương của cha mẹ dành cho Phó Giới, một tên yếu đuối, mít ướt, chuyên phun nước mắt mọi nơi.
Biết mình dị ứng với hạnh nhân, thế mà vẫn bỏ vào miệng.
Đúng là đồ ngốc!
Rồi có một ngày, anh bỗng thay đổi, trở nên chững chạc, lạnh lùng, mỗi cử chỉ đều mang bóng dáng của anh trai của anh, giống hệt một Phó Giới phiên bản thứ hai.
Lúc đó, tôi còn tò mò hỏi Phó Giới, liệu em trai anh ta có đang bắt chước anh ta không.
Phó Giới chỉ nhìn tôi, ánh mắt đầy ý vị nhưng lại không trả lời.
Người đang đè trên người tôi lẩm bẩm phát ra tiếng.
Tôi cố nhẫn nại để nghe rõ, chỉ nghe được một câu mang chút ý cầu xin:
“Kỷ Hồi, anh muốn ngủ cùng em.”
5.
“Hả???”
Có lẽ vì tôi đang há miệng, tạo cơ hội cho anh hành động, lòng bàn tay nóng rực của anh nâng mặt tôi lên, cúi đầu hôn lên môi tôi.
Não tôi lập tức ngừng hoạt động.
Đẩy cũng không đẩy được, lời muốn nói cũng không thốt ra nổi.
Tôi nắm chặt tay định cho anh vài cú đấm lên mặt, nhưng chưa kịp thực hiện thì đã cảm thấy có thứ chất lỏng ấm nóng nhỏ giọt xuống mí mắt mình.
… Tôi thề!
Sao anh lại khóc nữa rồi!
Người bị hôn đến mức không thở nổi, khóe miệng đau nhức là tôi cơ mà!
Khi tôi cảm giác mình sắp nghẹt thở, Phó Ứng Hoài cuối cùng cũng chịu buông tha tôi.
Tôi định mở miệng dạy dỗ anh vài câu cho ra lẽ, nhưng anh bất ngờ ôm chặt lấy tôi như một con gấu túi, tay chân quấn lấy tôi không rời, siết chặt đến mức tôi không thể cử động.
Và rồi anh cứ thế ngủ mất.
…
Hóa ra cái “ngủ” mà anh nói, thật sự chỉ là ngủ chung thôi sao.
Tôi tức đến bật cười.
Vùng vẫy một hồi không thoát được, tôi đành bất lực, hung hăng đặt đầu xuống cánh tay anh như một cách trút giận.
“Ngủ thì ngủ, tôi đè chết anh luôn, để anh tê liệt nửa người vì máu không lưu thông!”