Gieo Gió Gặt Bão - Chương 4
12.
Tôi thuê một căn nhà, cả nhà lặng lẽ chuyển đi.
Dương Lực không hiểu, tôi nói: “Lộ chuyện rồi, người khác tìm chúng ta vay tiền thì làm sao bây giờ?”
Dương Lực cười nhạo tôi ngày càng hẹp hòi, tôi muốn nói anh ấy không biết tôi đã trải qua những gì.
Trong khoảng thời gian này Dương Manh toàn lực chạy nước rút cho kỳ thi đại học, lý tưởng của con bé là Thanh Bắc.
Tôi đã biết đề mục viết văn, nhưng Dương Manh nói nếu tôi nói cho con bé biết, vậy thì thành gian lận.
Con bé có lòng tin dựa vào năng lực của mình thi đậu Thanh Bắc. Con gái của tôi, rất đáng nể!
Theo Dương Manh nói, Phương Vũ San đã không còn đi học nữa, nó cảm thấy dù sao cũng phải ra nước ngoài, còn vất vả thi đại học làm gì?
Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ, cái ngày khắc sâu trong ký ức tôi đang dần đến gần.
Hôm đó, mẹ tôi đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, khóc nói: “Trời sập rồi!”
Trong thâm tâm tôi biết rằng công việc kinh doanh do Phương Tuấn đầu tư đã hoàn toàn kết thúc.
5 triệu bồi thường không còn một xu, xe mới vừa mua cũng phải trả lại, còn phải trả lãi 50 vạn.
Chẳng qua kiếp trước có tôi, mẹ tôi bình tĩnh hơn nhiều.
“Mẹ, làm sao vậy?”
“Em trai con, tiền của em trai con mất hết rồi, quan tài của ta, 20 vạn, không còn gì nữa rồi!”
Hóa ra, sau đó Phương Tuấn lại thuyết phục mẹ tôi cho nó mượn tiền gửi ngân hàng của mình, hiện tại cũng mất sạch tất cả.
Thì ra mẹ tôi có tiền như vậy, nhưng kiếp trước, tôi tìm bà vay tiền, bà lại khoanh tay, nói cho nhà tôi biết bà không có tiền.
Lúc ấy Dương Manh bị chụp ảnh khỏa thân, tôi bị ép thiếu chút nữa nhảy lầu, nhưng bà ấy cũng không muốn giúp tôi, nghĩ lại là hận.
Tôi thản nhiên nói: “Mẹ, Phương Tuấn không phải còn có hai căn nhà sao? Cộng lại có lẽ đủ rồi, đừng lo lắng.”
Mẹ tôi không chịu buông tha: “Con gái à, không phải con vừa mới kiếm được không ít tiền…”
Tôi trực tiếp cúp điện thoại, chặn số bà ấy. Đừng hòng bắt tôi trả một xu.
Tiền Phương Tuấn mượn, người bảo lãnh mẹ tôi làm, có liên quan gì với tôi?
13.
Sau đó mấy người kia đổi số gọi điện thoại cho tôi, tôi dứt khoát đổi số điện thoại di động đã dùng mười năm.
Thái độ của tôi rất rõ ràng, không thể trả tiền. Giúp người là tình cảm, không phải nghĩa vụ, huống chi, hiện tại ngay cả tình cảm cũng không có.
Tôi xin nghỉ phép với đơn vị, chặn mọi tin tức bên ngoài, toàn lực ủng hộ Dương Manh thi đại học.
Mấy lần thi thử gần đây của con bé, thành tích đều vô cùng tốt, phát huy bình thường, đậu Thanh Bắc không có vấn đề gì.
Ngày thi tốt nghiệp trung học, tôi lại gặp được Phương Vũ San và em dâu ở cổng trường.
Khác với Dương Manh tràn đầy tự tin, Phương Vũ San cứng rắn bị em dâu kéo vào.
“Mặc kệ thi thế nào, con đều phải đi vào đó thi!”
“Con căn bản không học, mẹ bảo con thi thế nào? Không phải đã nói cho con xuất ngoại sao? Hu hu hu.”
Phương Vũ San khóc rất dữ dội. Em dâu cũng không nhịn được: “Tình hình hiện tại trong nhà như thế nào hả? Nhà bán,thiếu nợ khắp nơi, còn muốn xuất ngoại, lấy cái gì xuất ngoại hả?!”
LHôm nay con phải thi cho mẹ!”
Hai người xuất hiện trước cửa phòng thi đông đúc, tôi nhìn không nổi nên lặng lẽ trốn đi.
14.
Thì ra, kiếp này mẹ tôi làm người bảo lãnh, Phương Tuấn không chạy trốn như lần trước.
Thấy cách làm của tôi không khả thi, liền nói với em dâu muốn sang tên nhà cho Phương Vũ San để trả nợ.
Em dâu kiên quyết phản đối, hai người động thủ ngay tại chỗ, em dâu kích động cầm lấy dao phay trong bếp, chém trúng vai trái Phương Tuấn, máu chảy đầy đất.
Phương Vũ San về nhà thấy cha mẹ tương tàn, sợ tới mức ngất xỉu.
Phương Tuấn và em dâu chỉ có thể hợp lực đưa Phương Vũ San đến bệnh viện, em dâu cũng không kiên trì nữa, cuối cùng đồng ý bán nhà.
Phương Tuấn bán cả hai căn nhà mới miễn cưỡng trả được nợ, hai người một đêm trở lại trước ngày giải phóng.
Một nhát dao kia của em dâu đã chặt đứt dây chằng của Phương Tuấn, phẫu thuật cần tốn một khoản tiền.
Gia đình vốn nghèo cùng cực lại càng thêm tồi tệ.
Hiện tại cả nhà ngay cả chỗ ở cũng không có, bọn họ thuê nhà trệt 200 tệ một tháng ở thôn Thành Trung miễn cường sống qua ngày.
Dây chằng Phương Tuấn bị tổn thương, không làm được việc nặng, em dâu lại hết ăn rồi nằm, không chịu đi làm, mẹ tôi chỉ có thể ăn uống tiết kiệm, dùng tiền hưu trí của mình trợ cấp cho cả nhà bọn họ.
Phương Vũ San vừa tỉnh lại, cái gì cũng không có, em dâu còn ép nó thi tốt nghiệp trung học, nhưng năm cuối cấp nó không thèm đi học, mỗi ngày đều mơ mộng về hộp đêm Mỹ ở du thuyề, đắm chìm về những anh chàng soái ca da trắng, căn bản cái gì cũng không biết.
Đến trường thi, hai mắt nó trực tiếp tối sầm, sụp đổ, sau đó nó dứt khoát không đi thi nữa.
Sau khi thi tốt nghiệp trung học, nó tự hiểu mình thi không đậu bất cứ trường đại học nào, nên để lại một lá thư mắng chửi cha mẹ rồi bỏ nhà ra đi.
Phương Tuấn và em dâu làm ổ trong căn nhà trệt, cả ngày oán giận lẫn nhau, em dâu chịu không nổi cuộc sống như vậy nên đã hoàn toàn rời khỏi Phương Tuấn.
Rất nhanh, thành tích đã có, Dương Manh thi đậu chuyên ngành nhiếp ảnh của đại học Thanh Bắc với 705 điểm.
Ngày hôm sau, lại truyền đến tin tức tốt, tác phẩm lúc trước tôi thay Dương Manh đăng ký, đạt được giải vàng của nhóm sinh viên cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế.
Đó là một giải thưởng có giá trị, một số cơ quan truyền thông đã hẹn trước phỏng vấn con bé.
Lúc Dương Manh nói tin tức này cho tôi biết, tôi kích động đến phát khóc.
Cô gái trước mặt này biểu cảm sống động, tràn ngập sức sống, tương lai tốt đẹp vô hạn, đã từng bởi vì tư tưởng sai lầm của tôi mà bị hủy diệt cả đời.
Tôi nghĩ lại mà sợ đến run cả người. Dương Lực giúp tôi lau nước mắt.
Đúng vậy, khóc cái gì, tôi có chồng yêu thương mình, có con gái khỏe mạnh lại ưu tú.
Như vậy là đủ rồi.
[HẾT]