Gieo Gió Gặt Bão - Chương 4
“Hay là nên cảm ơn bà đã cùng Tống Cảnh Minh liên thủ lừa gạt mẹ tôi, lợi dụng lòng tin của bà ấy đối với Tống Minh Ưu, để Tống Minh Ưu đầu độc bà ấy khiến bà ấy suy tạng mà chết?’
Tống Minh Cảnh không yêu Tưởng Văn, càng nói chi là Tống Minh Ưu.
Nhưng là một doanh nhân theo đuổi lợi nhuận, ông ta thèm muốn sự giàu có, là sự giàu có đứng trên vạn người.
Cho nên, trong lúc Tưởng Văn rắp tâm trèo lên giường ông ta, ông ta liền nảy ra ý tưởng này —
Ông ta trộm long tráo phượng, muốn nhân cơ hội này nuốt chửng tài sản của nhà họ Minh.
Ông ta hứa sau khi thành công sẽ tặng cho Tưởng Văn một phần thưởng hậu hĩnh.
Tưởng Văn bò lên giường ông ta cũng chỉ vì tiền mà thôi, lợi ích trước mắt, hơn nữa con mình còn có được thân phận đại tiểu thư của hai nhà họ Tống Minh, cớ sao lại không làm?
Lúc mới kết hôn, mẹ tôi với Tống Minh Cảnh thực sự đã có một khoảng thời gian tình nồng ý mật, nên bà mới có thể dễ dàng tha thứ cho hành vi ngoại tình của ông ta.
Sợ bị tính sổ, nên Tưởng Văn đã đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trên đầu của Tống Cảnh Minh.
“Là do ông ta ép mẹ làm chuyện này!”
“Hữu Ninh, tuy rằng mẹ sai ở mọi phương diện, nhưng mẹ vẫn là người nuôi dạy con nên người mà!”
“Con không biết đâu lúc trước khi Tống tiên sinh giao con cho mẹ, ông ta đã ra lệnh cho mẹ tìm cơ hội để khiến con “ngoài ý muốn” chết đi.”
“Nếu như không phải mẹ mềm lòng, con đã sớm không có cơ hội gặp được chủ tịch Minh rồi, chẳng lẽ ngay cả chuyện này mà con cũng không hiểu cho mẹ sao?”
“Cưỡng từ đoạt lý!”
Tôi bị sốc trước sự mặt dày mày dạn của bà ta, giờ tôi cũng lười nói chuyện vô nghĩa với bà ta nên tôi không chút do dự cầm chai rượu vang đỏ lên nện thẳng lên đầu bà ta.
“Nếu bà có điều gì muốn nói thì hãy nói với cảnh sát.”
Sau khi Tống Minh Ưu tỉnh lại trong bệnh viện, nghe tin Tưởng Văn bị cảnh sát bắt đi, cô ta chỉ thờ ơ, còn một mực muốn cầu xin mẹ tôi tha thứ cho cô ta.
“Mẹ, hết thảy đều là bố với Tưởng Văn đứng sau màn giật dây mọi chuyện, cái kế hoạch này một chút con cũng không biết gì.”
“Cái gì cũng không biết?”
“Vậy đây là cái gì?”
Nhìn thấy Tống Minh Ưu quỳ dưới chân mình khóc lóc hối hận, mẹ tôi thờ ơ ném một tập hồ sơ xuống đất.
Tống Minh Ưu run rẩy nhặt nó lên rồi mở ra.
Tiêu đề rõ ràng là “Báo cáo thử nghiệm độc tính thực phẩm”!
Với chứng cứ xác thực trước mắt, Tống Minh Ưu không thể chối cãi được nữa.
Chỉ có nước mắt cứ chảy dài như không thể dừng được: “Mẹ ơi, tình mẹ con mười tám năm của chúng ta thật sự nói bỏ là bỏ sao?”
“Mẹ quên rồi sao, mẹ từng nói con là báu vật quan trọng nhất trong cuộc đời của mẹ.”
“Ngoài việc không phải mẹ con ruột thì chúng ta còn thiếu gì nữa đâu cơ chứ?!”
“Quản gia, tiễn khách!”
Ngay khi chuyện về thiên kim thật giả lộ ra, tập đoàn Minh thị đã phải đối mặt với tình trạng hỗn loạn hiếm có.
Mẹ tôi bận ổn định lại công ty nên ở đâu ra thời gian ở chỗ này cùng cô ta ôn lại tình mẹ con cơ chứ.
Tống Minh Ưu bị bỏ lại trên con đường lớn cách xa trang viên như một con chó nhà có tang.
Nhưng cô ta vẫn không chịu bỏ cuộc: “Mẹ thương tôi, nếu không thì sao mẹ có thể đồng ý chuyển nhượng 10% cổ phần cho tôi?”
Tôi nhìn cô ta tự lừa người dối mình, lòng thầm cười khẩy.
Tôi tàn nhẫn rắc thêm một nắm muối chà xát lên trái tim của cô ta: “Cô thực sự cho rằng đó là giấy chuyển nhượng cổ phần à?”
“Cô có ý gì?” Tống Minh Ưu sửng sốt.
Tôi nói: “Đó là tờ khai tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế tài sản.”
“Mẹ tôi nói muốn đem những thứ tôi thiếu hụt trong suốt mười tám năm qua hoàn toàn đòi lại, đương nhiên sao có thể chia tài sản cho cô được chứ.”
“Cho nên bà ấy đã lừa cô ký giấy từ bỏ quyền thừa kế, tự nguyện đem toàn bộ cổ phần cùng bất động sản đứng tên mình chuyển nhượng lại cho tôi hết.”
Tống Minh Ưu không muốn tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này, thân thể run rẩy, cuối cùng tuyệt vọng ngã xuống đất.
Bây giờ cô ta thực sự chẳng còn gì cả.
17.
Tống Cảnh Minh không hành xử quang minh lỗi lạc như mẹ tôi.
Ông ta đã đắc tội rất nhiều người trên thương trường.
Một trong số họ đã bị ông ta lừa, cuối cùng phá sản ôm một đống nợ khổng lồ.
Cùng đường sinh đạo tặc.
Hắn ta nghĩ đến việc bắt cóc con gái của ông ta để đổi lấy tiền chuộc.
Kiếp trước kẻ bắt cóc biết được Tống Cảnh Minh có một đứa “con gái ngoài giá thú” như tôi nên để chắc chắn, hắn ta đã nhân tiện bắt tóc tôi luôn.
Hắn ta cũng muốn Tống Cảnh Minh trải qua nỗi đau mất đi người thân.
Cho nên đã đặt vấn đề phải chọn một trong hai.
Nhưng ở kiếp này, mục tiêu bắt cóc của hắn ta lại đổi thành Tống Cảnh Minh và Tống Minh Ưu.
Kẻ bắt cóc có lẽ đang trốn tránh hết chỗ này đến chỗ kia nên hắn có rất ít nguồn tin.
Cuộc gọi đòi tiền chuộc nói thế này:
“Minh tổng, chồng với con gái của bà hiện tại đều ở trong tay tôi, nếu muốn hai người bọn họ sống thì mỗi người năm trăm triệu.”
“Ngày mai ba giờ chiều, sườn núi n Hoài, một tay giao tiền, một tay giao người.”
Nói xong, hắn ta lập tức cúp điện thoại.
Tôi với mẹ nhìn nhau.
Khi chúng tôi phản ứng lại thì cả hai đều ôm bụng cười sặc sụa.
Kẻ bắt cóc ngu ngốc đến mức muốn dùng hai kẻ bị ruồng bỏ để lừa mẹ tôi gần một tỷ.
18.
Vì mẹ tôi không đến đúng giờ hẹn.
Những kẻ bắt cóc rất tức giận.
Bốn giờ chiều ngày hôm sau, một đoạn video nặc danh được gửi tới.
Mở đầu video là cảnh trên một vách đá dựng đứng, giống như những gì tôi đã trải qua ở kiếp trước –
Tống Cảnh Minh với Tống Minh Ưu bị treo ở trên cây, mỗi bên một người.
Hai gã tay sai cầm dao nhỏ chĩa vào sợi dây thừng.
Chỉ cần một nhát chém, hai người họ sẽ rơi xuống vực sâu, biến mất không một dấu vết.
Tống Cảnh Minh quả thực là một người đã trải sự đời, ông ta vẫn bình tĩnh trong thời điểm khủng hoảng như thế này, thậm chí còn có thể thản nhiên đàm phán với bọn bắt cóc:
“Thả tôi ra, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều sẽ cho anh.”
“Tao không tin.”
“Tống Cảnh Minh mày là một con cáo quỷ quyệt xảo trá, mau kêu vợ của mày lập tức đưa tiền cho bọn tao.”
Giọng nói của kẻ bắt cóc chắc chắn đã được xử lý đặc biệt, khiến lúc hắn ta nói chuyện có cảm giác kỳ quái.
Hắn ta đeo một chiếc mặt nạ quỷ, mang đến cho mọi người cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.
Vừa nói, hắn ta vừa đạp mạnh vào sợi dây.
Tống Cảnh Minh đang lơ lửng trên không bắt đầu lắc lư dữ dội.
Không ai biết rằng Tống Cảnh Minh đau to búa lớn trên thương trường lại có một khuyết điểm trí mạng..
Sợ độ cao.
Nếu mới nãy hắn ta còn có thể giả đò một chút thì hiện tại thần chết đã ngay trên đỉnh đầu rồi, không thể không cúi đầu được nữa.
“Tôi nói! Tôi nói! Tôi nói ngay!”
Nghe vậy, kẻ bắt cóc kéo thẳng sợi dây thừng rồi chĩa camera điện thoại di động vào ông ta.
Tống Cảnh Minh sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển rất lâu mới lấy lại bình tĩnh nói:
“Minh Quân Vi, xin hãy cứu anh, cho dù em có muốn bất cứ điều kiện gì, anh cũng sẽ đồng ý!”
Cứu?
Tại sao lại phải cứu?
Chỉ cần Tống Cảnh Minh chết, chẳng phải Tập đoàn Tống thị sẽ nằm gọn trong tay của mẹ tôi sao?
Cho dù những người khác trong nhà họ Tống nhảy ra ngăn cản thì tin tức về cái chết của thủ lĩnh được tung ra, nhà họ Tống vẫn sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn.
Lợi dụng tình thế rắn mất đầu, hợp tác với những gia tộc khác chia cắt nhà họ Tống cũng dư sức rồi.
Trên thực tế thì mẹ tôi cũng làm như vậy.
Bà ra lệnh cho các nhân viên bộ phận an ninh của công ty bà tra địa chỉ IP của kẻ bắt cóc trong đoạn video tống tiền, tặng cho hắn ta một phần quà là đoạn clip quay lại cảnh người thân của hắn bị gánh nặng nợ nần buộc cho phải nhảy lầu tự tử.
Kẻ bắt cóc nổi điên chém chết Tống Cảnh Minh.
Tất nhiên, mẹ tôi không thấy chết mà không cứu, lúc video được gửi qua bà liền gọi điện thoại báo cảnh sát.
Tuy nhiên việc tìm kiếm cứu hộ mất nhiều thời gian.
Lúc cảnh sát đến thì người Tống Cảnh Minh đã nhầy nhụa vết thương, chết vì mất máu quá nhiều.
Tống Minh Ưu đã may mắn nhặt về được một mạng.
Nhưng vẫn là trong lúc trốn chạy đã bị bọn bắt cóc đánh gãy mất một chân.
Cô ta đã được đưa đến bệnh viện để điều trị khẩn cấp.
Sau đó lập tức gọi điện thoại để đòi mẹ tôi tiền viện phí.
Với tinh thần nhân đạo, mẹ tôi đã thanh toán chi phí điều trị ban đầu và phí phục hồi sau đó cho cô ta, sau đó tuyên bố cắt đứt quan hệ với cô ta.
Những cư dân mạng không biết chuyện gì đang diễn ra lần lượt ồ lên.
Cánh phóng viên truyền thông nghe được tin này lập tức hành động, nhiệt tình thay giang cư mận giải đáp thắc mắc.
Chỉ trong thời gian ngắn, mục # câu chuyện nhà nhà: Công chúa nhỏ hai nhà Minh Tống bị trộm long tráo phượng dần dần lọt lên hot search, liên tục ba ngày ba đêm không hạ nhiệt.
Cư dân mạng trèo đến tận official weibo của tập đoàn Minh Thị để lại bình luận hóng hớt.
Mẹ tôi lợi dụng tình thế tổ chức họp báo, giữa hàng tá những câu hỏi bừa bãi của giới truyền thông, bà chọn ra một số câu hỏi râu ria để trả lời, cuối cùng nhấn mạnh:
“Dù là nhà họ Minh hay nhà họ Tống, từ nay về sau cũng chỉ có một người thừa kế duy nhất, đó chính là con gái ruột của tôi —
“Tống Hữu Ninh!”
Mẹ tôi đã lợi dụng cái chết của Tống Cảnh Minh cùng với câu chuyện của thiên kim giả để làm tôi rạng danh nhận tổ quy tông.
Lúc đó, tôi đang đến thăm Tưởng Văn ở trong tù, tôi bật đoạn phỏng vấn này cho bà ta nghe rồi cười nói:
“Bà cảm thấy thế nào?”
“Bà khuấy đảo cuộc sống của tôi, cho rằng có thể đem Tống Minh Ưu từ gà rừng thành phượng hoàng, nhưng cuối cùng cô ta cũng chỉ là tảng đá để tôi niết bàn trùng sinh.”
20.
Sau đó, tôi ấn mở video gần đây nhất của Tống Minh Ưu.
Bọn bắt cóc xuống tay quá nặng, chân của Tống Minh Ưu gần như bị hoại tử, buộc phải cắt cụt.
Trong video, cô ta không chấp nhận được sự thật này, cứ đấm rồi lại đấm cái chân đó của mình, điên cuồng gào rống, chật vật khó lòng chịu nổi.
“A —— Ưu Ưu, là mẹ có lỗi với con! Là mẹ có lỗi với con…”
Tưởng Văn sau khi nhìn thấy liền phát điên, không ngừng cào cấu túm tóc chính mình.
Bà ta đầu vào kính cho đến tận khi vỡ đầu chảy máu.
Tựa như việc tự hại bản thân như thế này có thể xoa dịu nỗi đau đớn của Tống Minh Ưu.
Thật không may, vô ích mà thôi.
Kiếp trước, tôi bị biến thành người thực vật nằm liệt trên giường, còn mẹ tôi do bị bỏ độc thời gian dài cuối cùng bị suy tạng mà chết.
Kiếp này, Tống Minh Ưu mất hết tất cả hào quang, một chân bị cắt cụt, kế hoạch của Tưởng Văn không thành và hiện tại bà ta phải ngồi tù, ân hận cả đời cho những chuyện bà ta đã làm.
Dường như rất bình thường.
Nhưng đôi khi cái tra tấn tàn nhẫn nhất lại chính là tra tấn về mặt tinh thần.
Bọn họ sẽ lê lết thân xác bần cùng của mình rồi dành trọn phần đời còn lại trong cảnh nghèo đói đau khổ.
Hết giờ thăm hỏi, tôi đặt ống nghe xuống rồi bước ra bên ngoài một cách vô cảm.
Tiếng gầm rú cùng tiếng la hét hối hận của Tưởng Văn đều bị chặn lại bên ngoài cửa sổ pha lê.
Cũng giống như nỗi đau khổ mà tôi đã trải qua, chúng đều theo khoảnh khắc mà tôi xoay người lại, bị ngăn cách phía sau.
–HẾT–