Gieo Gió Gặt Bão - Chương 3
10.
Lễ trưởng thành của công chúa nhỏ hai nhà Minh Tống thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Là “nhân vật chính” Tống Minh Ưu sáng sớm đã phải thức dậy bận rộn làm này làm kia.
Từ trang điểm đến tạo hình, cả mấy chục người quay quanh từ trái sang phải.
Chị em bạn dì của cô ta vây quanh cô ta nịnh “wow” lên một tiếng khi nhìn thấy chiếc váy lấp lánh trên người cô ta, sau đó bắt đầu a dua nịnh nọt:
“Minh Ưu, đây là ấn bản sưu tập của B.R, đã sớm mất hút trên thị trường từ lâu rồi.”
“Rất nhiều siêu mẫu quốc tế cầu mà không được, thế mà cậu lại có thể mặc nó trên người.”
Tống Minh Ưu sờ sờ lớp vải mềm mại, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo nhưng gương mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, mím môi cười nhẹ:
“Tớ cũng không biết, những thứ này đều là mẹ tớ chuẩn bị cho tớ.”
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến mọi người thảo luận sôi nổi:
“Thật hạnh phúc quá đi!”
“Tớ thực sự hâm mộ cậu đó, có một người mẹ tuyệt vời như vậy, không tốn chút sức nào cũng có thể có được hết thảy.”
Những người xung quanh vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ cảm thán.
Có hâm mộ khen tặng thì đương nhiên cũng có những lời mỉa mai.
Tống Minh Ưu đang đắm chìm trong lời nịnh nọt của bọn họ, đang lúc hồn sắp bay đi mất thì bỗng một giọng trầm trầm đột nhiên vang lên:
“Nhưng tại sao tôi lại nghe nói còn có một đứa con gái khác của bố cậu sống ở trang viên Minh Nguyệt?”
“Hơn nữa nghe nói Chủ tịch Minh dường như đối với cô ấy cũng rất tốt.”
Không phải lời đồn mà là sự thật.
Chuyện này đã được lan truyền trong giới từ lâu.
Rất ít người có thể kiềm chế được sự tò mò về tin đồn.
Huống chi chuyện này còn kỳ lạ đến mức người bình thường không thể hiểu nổi.
Bất cứ ai cũng có thể ngửi thấy mùi đương nhiên đều sẽ muốn tìm hiểu cho được.
Tống Minh Ưu buộc bản thân mình phải phớt lờ sự giễu cợt trong mắt họ, gượng cười nói:
“Do mẹ tôi là người tốt bụng.”
Tốt bụng?
Tốt bụng đến mức có thể đem đứa con gái “ngoài giá thú” của chồng mình về nuôi, cho nó ăn sung mặc sướng sao?
Tôi nấp trong bóng tối, im lặng nhìn Tống Minh Ưu, trên môi nở nụ cười châm biếm, thầm mong chờ dáng vẻ suy sụp tuyệt vọng của cô ta trong hôm nay.
11.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Tống Minh Ưu đầu đội vương miện trên người mặc váy, duyên dáng bước lên sân khấu trước sự chú ý của mọi người.
Cô ta đứng giữa Tống Cảnh Minh và mẹ tôi.
Phần quan trọng nhất của bữa tiệc sinh nhật này là cảnh gia đình ba người cùng nhau cắt bánh.
Tống Minh Ưu cầm dao dưới sự giúp đỡ của Tống Minh Cảnh.
Đang định cắt bánh, mẹ tôi đã giữ tay cô ta lại, nói: “Chờ một chút.”
Tống Minh Ưu sửng sốt, nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Mẹ?”
Mẹ tôi phớt lờ cô, quay mặt về phía đám đông, mỉm cười tuyên bố:
“Hôm nay là một trong những khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời con gái tôi. Chồng tôi Tống Cảnh Minh với tôi đã quyết định chia cho con bé 10% cổ phần dưới danh nghĩa công ty của từng người.”
Nói xong, mẹ tôi vỗ tay, đội luật sư đã chờ đợi từ lâu lập tức mang một khay đựng tài liệu bước lên sân khấu.
Mỗi khay đều được đặt một cây bút, phần tài liệu cũng đã được lật đến trang cuối cùng.
Mọi thứ đã sẵn sàng chỉ chờ ký kết.
Bất ngờ đến quá nhanh, hai mắt Tống Minh Ưu nóng lên, vẻ mặt xúc động nhìn mẹ tôi cùng Tống Cảnh Minh.
Bố đứng sau lưng vỗ vai động viên cô ta, ra hiệu cho cô ta nhận lấy: “Đây là quyết định của bố với mẹ con.”
Sau khi nghe điều này, Tống Minh Ưu lập tức cảm thấy yên lòng, cũng chẳng thèm nhìn đến mà ký cái rẹt.
Sau đó, luật sư trưởng tổng hợp tất cả tài liệu rồi giao cho mẹ tôi
Bà đọc lại để chắc chắn không thiếu chữ ký rồi đưa lại cho luật sư trưởng.
“Được rồi, ông hãy mang đi công chứng đi.”
Sự vui vẻ trong mắt Tống Minh Ưu càng nồng đậm hơn, cô ta ngước mắt lên, cười ngọt ngào: “Cảm ơn mẹ.”
“Không cần cảm ơn.”
Mẹ tôi nói: “Mẹ còn có một món quà lớn hơn dành cho con.”
Sau đó bà đột nhiên tỏ ra trịnh trọng, bước lên sân khấu, bảo người dẫn chương trình đưa micro lại cho mình, giọng nói lạnh như băng:
“Bây giờ tôi có chuyện quan trọng muốn thông báo.”
Nhìn thấy mẹ tôi trịnh trọng như thế, trong lòng Tống Minh Ưu càng dâng lên mong chờ cao hơn, nhưng giây tiếp theo lại nghe thấy bà nói.
“Tống Minh Ưu, đứa con gái tôi tận tâm nuôi nấng suốt mười tám năm, không phải con gái ruột của tôi!”
12.
Câu nói này như sấm sét, giáng xuống tất cả những người có mặt, làm mọi người choáng váng không thôi.
“Tôi nói rồi, tại sao Tống Minh Ưu nhìn thế nào cũng không giống Minh tổng? Hoá ra chỉ là đồ giả!”
“Vậy con gái ruột của Chủ tịch Minh là ai?”
“Chủ tịch Minh đã mang về một cô gái trẻ cách đây không lâu, chẳng lẽ là cô ấy?”
“Nhà chủ tịch Minh làm ăn lớn, trong lúc sinh chắc hẳn nhất định phải có rất nhiều người bảo vệ, sao có thể bế nhầm con được chứ?”
“Theo suy đoán của tôi, người có động cơ gây án tám chín mười phần chính là chủ tịch Tống.”
“.····”
Những người trên khán đài đang thì thầm với nhau, họ cũng đã gần như đoán được sự thật.
Những ánh mắt ghen tị ngưỡng mộ của họ đều biến thành sự khinh thường chế giễu.
Tống Minh Ưu chịu không được cảm giác từ trên đày cao rơi xuống như thế, nhìn đám người dày đặc bên dưới, cô ta không khỏi cảm thấy choáng váng, gần như không đứng vững nữa.
Và Tống Minh Cảnh, người thường được gọi là “người bố tốt”, lần này đã không phát hiện ra sự bất thường của cô ta.
Bởi vì ông ta hoảng sợ khi chủ đề bàn tán của đám đông là chuyện ôm nhằm đứa trẻ đều nằm hết trên đầu ông ta, ông ta liền thẳng mặt mắng mẹ tôi:
“Cô đang nói về cái bậy cái gì thế?”
“Minh Ưu là đứa con mà cô mang thai mười tháng sinh ra, sao nó có thể không phải là con gái ruột của chúng ta?”
Nói xong, ông ta giật lấy micro của bà rồi lệnh cho vệ sĩ dùng vũ lực đưa bà đi.
Nhưng bữa tiệc này đều do mẹ tôi tổ chức, từ người chủ trì đến người phục vụ đều là người của bà.
Ngay lúc Tống Minh Cảnh đưa tay ra, ngay lập tức có vệ sĩ bước tới, nắm lấy tay ông ta rồi vặn ra sau một cái.
“Ah.”
Chỉ nghe một tiếng “tách”, xương hai cánh tay của Tống Cảnh Minh bị lệch, mất hết sức lực xụi xuống.
Sau khi giải quyết xong gã phiền phức này, mẹ tôi liếc nhìn đám người đang sửng sốt rồi quay lại chủ đề:
“Mọi người đoán đúng rồi, con gái ruột của tôi chính là cô gái tôi mang về ngày hôm đó.”
13
Nói xong, ánh mắt sắc bén của mẹ bỗng trở nên dịu dàng, bà vẫy tay với tôi:
“Hữu Ninh, dù sao thì con cũng là chủ nhân tương lai của hai nhà Minh Tống. Giờ hãy lên chào mọi người đi.”
Tôi đứng dậy theo chỉ dẫn.
Lập tức trở thành tâm điểm của đám đông.
Tống Minh Ưu đang trong trạng thái mơ màng hồ đồ chợt bừng tỉnh, điên cuồng thét lên:
“Cô ta không phải! Cô ta không phải, con là con gái ruột của mẹ, mẹ ơi!”
Vừa nói, cô ta vừa lao về phía tôi với vẻ mặt hung dữ, hung hăng giơ hai tay ra muốn đẩy mạnh tôi một cái.
Lúc đó tôi đang ở rìa sân khấu, cách mặt đất ba mét, nếu bị cô ta đẩy ra thì có lẽ không chết cũng vào bệnh viện.
May thay, tôi đã sớm chuẩn bị sẵn, tôi nắm chặt hai mép váy rồi nhanh nhẹn né sang một bên.
“Hữu Ninh, con không sao chứ?”
Cùng lúc đó, mẹ tôi đã lao tới bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng sau đó nhìn kỹ càng tôi từ trên xuống dưới.
Tôi né nhanh nên chẳng sao cả.
Nhưng Tống Minh Ưu lại không may mắn như thế.
Cô ta quá trớn nên không thể phanh lại trong chốc lát, nên theo quán tính cơ thể cô ta nghiêng về trước, “bộp” một tiếng đầu đập xuống sàn.
Không biết cô ta bị thương ở đâu mà miệng cô ta sùi bọt mép, cuộn tròn trên mặt đất co giật, tay chân run rẩy dữ dội.
“Minh Ưu!”
Tưởng Văn đang tới thì tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hoảng sợ, nhưng lại sợ tổn thương đến Tống Minh Ưu nên không dám tự ý di chuyển cô ta.
Bà ta muốn gọi xe cấp cứu, nhưng chợt nhớ ra mình không có điện thoại di động.
Bữa tiệc sinh nhật này quy tụ rất nhiều ông lớn từ mọi tầng lớp, sợ sẽ có người quấy rối tiến vào hội trường nên trừ những vị khách đặc biệt, những người khác sẽ được yêu cầu tạm thời cất điện thoại di động, nếu không sẽ không được phép vào.
Do đó Tưởng Văn chỉ có thể thấp giọng cầu cứu những người xung quanh:
“Gọi xe cứu thương, giúp tôi gọi xe cứu thương!”
Thật không may, khi những người khác nhìn thấy bà ta lao về phía mình, họ đều tránh né bà ta như tránh né bệnh dịch.
Thấy tình hình của Tống Minh Ưu ngày càng nghiêm trọng, Tưởng Văn cuối cùng cũng nhận ra rằng sẽ không ai giúp bà ta nếu không có sự đồng ý của mẹ tôi.
“Bộp!”
Bà ta quỳ bịch xuống.
14.
“Minh tổng, oan có đầu nợ có chủ, năm đó lúc Minh Ưu bị tráo đổi cũng chỉ là lúc mới sinh ra mà thôi, nó vô tội.”
“Làm ơn, vì tình mẹ con mười tám năm giữa hai người, xin hãy cứu con bé được không?”
“Tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào!”
Tưởng Văn vừa dập đầu vừa cầu xin mẹ tôi.
Những người khác nhìn thấy, đều thốt lên: “Đúng là tình mẹ con cảm động trời đất!”
Nhưng chính tình cảm mẹ con sâu đậm giữa họ đã khiến tôi với mẹ tôi chết không nhắm mắt!
Tưởng Văn quỳ lạy đến vỡ đầu chảy máu nhưng mẹ tôi không hé môi nói một lời.
Mãi cho đến khi hơi thở của Tống Minh Ưu ngày càng yếu đi, bà mới lạnh lùng nói:
“Bà làm nhiều trò trước mặt nhiều phóng viên như thế, đây là muốn vu oan cho tôi phải không?”
Lời này vừa nói ra, Tưởng Văn đang muốn đập đầu xuống đất chợt sững người, ngẩng gương mặt đầy vết máu lên, vội vàng lắc đầu phủ nhận:
“Tôi không hề!”
Mẹ tôi bình tĩnh cười lạnh một tiếng, vẫy tay ra lệnh cho đội y tế của khách sạn sơ cứu cho Tống Minh Ưu.
Nhìn thấy Tống Minh Ưu được mang đi, Tưởng Văn như trút được gánh nặng, cả người yếu ớt ngồi xụi lơ tại chỗ.
“Hiện tại, đã đến lúc giải quyết ân oán giữa chúng ta.”
Tôi rời vòng ôm của mẹ tôi sau đó đi đến chỗ Tưởng Văn rồi ngồi xổm xuống, nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
15.
Quản gia rất có mắt nhìn, lúc Tưởng Văn dập đầu cầu xin, đã tự động mời khách khứa dự tiệc trật tự giải tán.
Tưởng Văn nhìn quanh phòng tiệc trống rỗng, cảm thấy sợ hãi, bà ta liên tục lùi lại, nói với giọng run rẩy:
“Tống Hữu Ninh, dù sao mẹ cũng là người nuôi mày từ nhỏ cho đến lớn, mày chưa cảm ơn đã đành, giờ còn muốn…”
“Cảm ở?”
Không ngờ rằng Tưởng Văn vẫn có thể vô liêm sỉ coi mình là ân nhân của tôi.
“Tôi có nên cảm ơn bà lúc tôi được sinh ra đã đem tráo tôi không, để ta không hiểu trở thành con hoang, bị người khác nhạo báng suốt mười tám năm.”
“Cảm ơn bà từ nhỏ đến lớn đã thao túng tôi, nói tôi là chuột cống, chỉ xứng đáng sống một đời nhục nhã?”