Gieo Gió Gặt Bão - Chương 2
Nghe thấy hai chữ Tưởng Văn, trong mắt Tống Minh Ưu hiện lên vẻ sợ hãi, sau đó phản ứng dữ dội, cô ta gầm lên:
“Mẹ cô ta chính là người thứ ba đã phá hỏng cuộc hôn nhân của mẹ với bố!”
“Sao mẹ có thể rộng lượng đến mức mang đứa con gái ngoài giá thú của chồng mình về nhà?!”
Cô ta cho rằng chỉ cần ầm ĩ một trận như trước là có thể khiến mẹ tôi xuống nước trước, đuổi tôi đi.
Nhưng lần này bà không hề nhượng bộ mà thu lại nụ cười, giọng điệu lạnh nhạt quát lớn:
“Tống Minh Ưu, ai dạy con làm ầm ĩ như thế?”
“Không có quy củ cũng không có.”
“Những người không biết rõ sẽ nghĩ con là do người đàn bà đanh đá trên phố nào đó sinh ra.”
Câu cuối cùng đã thành công khiến Tống Minh Ưu nín mỏ.
Cô ta biết rõ thân phận con gái ngoài giá thú của mình, sợ bị vạch trần là đồ giả nên từ nhỏ đã thân thiết với bà, cố gắng hết sức để trở thành đứa con gái tốt trong tâm trí bà.
Điều cô ta sợ nhất là mọi người nói: “Sao cháu lại không giống mẹ cháu chút nào thế?”
Tuy nhiên, lần này người nói lời này lại là bà.
Cô ta hoảng hốt, luống cuống cọ cọ mép váy:
“Mẹ…”
Mẹ tôi phớt lờ cô ta, ra lệnh cho quản gia:
“Dọn dẹp tầng ba cho đại tiểu thư ở.”
Người quản gia bất ngờ liếc nhìn tôi, che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, cung kính đáp:
“Dạ.”
“Con không đồng ý!”
Quản gia chuẩn bị làm theo thì bỗng giọng điệu phản đối của Tống Minh Ưu từ phía sau truyền đến, cô ta trừng mắt oán độc nhìn tôi.
“Mẹ ơi, ngay cả khi mẹ có lòng khoan dung thì..”
“Cô ta là một đứa con gái ngoài giá thú thấp hèn, không đáng được đối xử tốt như vậy!”
Tầng ba có ánh sáng cùng tầm nhìn tốt nhất.
Tống Minh Ưu muốn sống ở đó, nhưng không hiểu sao mẹ tôi chưa bao giờ đồng ý.
Nhưng hôm nay ngay khi tôi đến đây, nó đã trở thành chỗ của tôi.
Làm sao cô ta có thể không thể không nâng cao cảnh giác được cơ chứ?
Bà quay lại, trên mặt không có biểu cảm gì, cười hỏi:
“Con nghĩ như thế sao?”
6.
Tống Minh Ưu không hề hay biết trong lòng mẹ tôi đang ẩn chứa sự tức giận, cô ta bước tới, nắm lấy cánh tay của bà lắc lắc, nũng nịu nói:
“Mẹ ơi, con chỉ nghĩ cho mẹ thôi~”
“Mẹ luôn hành động theo nguyên tắc ‘khoan dung với người khác, nghiêm khắc với bản thân mình’, nhưng con không muốn mẹ chịu tủi thân vì điều này.”
Tống Minh Ưu ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt ngây thơ, gương mặt trông rất chân thành.
Trước đây, bà hẳn đã cảm động rơi nước mắt.
Nhưng lần này, nó không khơi dậy trong bà chút tình mẹ con gì cả.
Bà cụp mắt xuống, nâng mặt Tống Minh Ưu lên, xoa xoa đường nét trên gương mặt không giống mình cho lắm, cười khẽ nói:
“Mẹ rất vui vì con đã đặt mình vào hoàn cảnh của mẹ.”
“Nhưng nếu mẹ thực sự như con nói thì mẹ đã bị mấy con cáo già trên thương trường gặm đến mức không còn xương rồi.”
Nói xong, bà nắm tay tôi đi thẳng lên lầu mặc kệ cô ta muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Khoảnh khắc chúng tôi đi ngang qua, tôi thoáng thấy sự ghen tị trong mắt cô ta, tôi không khỏi nở một nụ cười khiêu khích với cô ta.
Tôi mừng vì bà là người biết đúng biết sai.
Bà sẽ không giống như những bà mẹ nhẹ dạ trong tiểu thuyết “thiên kim thật giả” có thể đối xử tệ bạc với con gái mình chỉ vì không thể bỏ xuống được cảm tình với con gái giả suốt hơn mười mấy năm.
Trong gia đình này, bà là người có quyền lên tiếng tuyệt đối.
Chỉ cần bà ở bên, tôi nhất định có thể đứng vững gót chân.
7.
Sự xuất hiện của tôi mang đến cho Tống Minh Ưu một cảm giác nguy cơ nghiêm trọng.
Cô ta sẽ không ngồi không chờ chết.
Ngày hôm sau, một vị khách không mời mà tới đã đột nhập vào trang viên yên tĩnh này-
Tưởng Văn.
Nhìn thấy tôi từ tầng ba đi xuống, bà ta lao tới với tốc độ như sét đánh, muốn túm lấy tôi: “Hữu Ninh!”
Tôi dừng lại ở bậc thang cuối cùng, không dấu vết né tránh bàn tay của bà ta, nói với giọng rất lạnh lùng:
“Sao mẹ lại đến đây?”
Mẹ tôi đã nhờ người giải quyết vấn đề đăng ký hộ khẩu của tôi, ngoại trừ lúc trước từng sống chung thì tôi với Tưởng Văn đã hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Tôi không còn phải lo lắng bị bà ta thao túng nữa.
Tưởng Văn hiển nhiên không biết, nghe lời tôi nói, bà tức giận quát:
“Mày còn dám nói như vậy, hôm đó chẳng phải mẹ chỉ mới mắng mày đôi ba câu thôi sao?”
“Mày còn muốn bỏ nhà đi à?”
“Nếu không phải tiểu thư Minh Ưu hiểu chuyện, nói cho mẹ biết mày ở đây thì suýt chút nữa mẹ đã báo cảnh sát rồi đấy, mày biết không?”
Lúc đang mắng tôi, bà ta chợt nhìn thấy bộ đồ ngủ bằng lụa quý giá mà tôi đang mặc trên người, bà ta trừng mắt chất vấn:
“Tống Hữu Ninh, chẳng phải mẹ đã nói với mày rất nhiều lần rồi sao?”
“Thân phận của mày chỉ là con gái ngoài giá thú, đời đã định là sẽ mang tủi nhục, chỉ có thể như một con chuột sống chui lủi dưới cống, mày như thế mà còn dám mặt dày đến sống nhờ nhà họ Tống?”
Những lời này như đang bô bô ra với mọi người..
Rằng tôi đã có ý đồ xấu xa trơ trẽn lừa gạt mẹ tôi đưa tôi về nhà!
Quả nhiên ánh mắt những người giúp việc trong phòng khách đều thay đổi, họ đều ít nhiều nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.
Tống Minh Ưu rất hài lòng với tình hình hiện tại, và rồi cô ta bước ra để xoa dịu bầu không khí:
“Dì ơi, Hữu Ninh hơi bị ham hư vinh quá rồi.”
“Nhưng dì không thể nói như thế với cô ấy, nó có thể làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy.”
Nói xong, còn chủ động rót một cốc nước đưa cho bà ta.
Chỉ một cốc nước thôi đã khiến Tưởng Văn cảm động đến mức rối tinh rối mù, chân thành khen ngợi:
“Quả nhiên là một cô con gái được bà Tống dạy dỗ, thanh nhã phóng khoáng, không giống như Tống Hữu Nhi, chỉ là một đứa nhỏ mịn kiêu ngạo.”
Dứt lời, bà ta đưa tay nhận lấy cốc nước.
“Nếu bà Tưởng đã thích Tống Minh Ưu như vậy, thì thôi tôi tặng con bé cho bà đó, bà có thể xem nó như con ruột của mình.”
Lời nói lạnh lùng của mẹ tôi bất ngờ vang lên.
Bà đứng ở hành lang tầng bốn, từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng trước mắt.
Bàn tay đưa ra của Tưởng Văn khựng lại, bà theo bản năng nhìn lên nơi phát ra âm thanh.
Ánh mắt của mẹ tôi chỉ liếc nhẹ qua người bà ta, sau đó nhìn về phía của Tống Minh Ưu, môi đỏ mấp máy, mỉa mai nói:
“Còn con nữa, hôm qua không phải con nói Tưởng Văn là tình nhân đã phá hỏng cuộc hôn nhân của mẹ sao?”
“Thế tại sao hôm nay lại chạy đi bênh bà ta?”
“Mẹ không nhớ là mẹ đã dạy con sống hai mặt, nếu người ta không biết thì còn tưởng rằng Tưởng Văn mới chính là mẹ ruột của con.”
mẹ tôi nói câu cuối cùng với giọng điệu giễu cợt nhưng lại giống như một chiếc búa nặng nề, đánh vào trái tim tất cả những kẻ có lòng riêng.
Nhất là Tống Minh Ưu, hiếm có lúc mất bình tĩnh mà lại làm rơi ly nước cái “bộp” làm nước bên trong bắn tung tóe.
Làm ướt cả chiếc váy cô ta đang mặc.
Cô ta ngơ ngác lẩm bẩm: “Mẹ…”
Bầu không khí đột nhiên trầm xuống.
Mọi người có mặt trong phòng khách đều sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Tưởng Văn là người đầu tiên hoàn hồn lại, mở miệng phủ nhận:
“Tống phu nhân, bà…”
“Đây là nhà họ Minh, xin hãy gọi tôi là bà Minh.”
Mẹ tôi không vui ngắt ngang lời bà ta.
Tưởng Văn có chút ngượng ngùng nắm chặt bàn tay.
Cái danh xưng mà bà Minh không thèm tới lại là thứ bà ta cầu còn không được.
Bà ta buộc bản thân mình phải sửa miệng:
“Bà Minh, bà hiểu lầm rồi, thân phận Minh Ưu tiểu thư cao quý, tôi nào có thể trèo cao được cơ chứ.”
“Cũng phải xem đó là con gái do ai sinh ra.” Bà Minh cười cười nói, sau đó ra lệnh đuổi người:
“Nhà họ Minh không chào đón người ngoài, bà Tưởng, mời bà về cho.”
Lúc mẹ tôi ra lệnh đuổi khách thì lập tức có bảo vệ xuất hiện, một trái một phải đứng bên cạnh Tưởng Văn, đưa tay ra hiệu “mời ra ngoài”.
Dù có không cam tâm đến mức nào thì Tưởng Văn cũng chỉ có thể bị áp giải ra khỏi biệt thự như một phạm nhân.
Nếu không sẽ bị cưỡng chế lôi ra.
Đến lúc đó tình cảnh sẽ càng xấu hổ hơn.
Sau khi Tưởng Văn rời đi, bà Minh đi thang máy xuống tầng dưới, liếc nhìn tôi một cái rồi liếc ánh mắt lạnh lùng về phía Tống Minh Ưu, xong lại hỏi:
“Con thích Tưởng Văn như thế, sao mới rồi con không đi theo bà ta?”
Nét mặt của Tống Minh Ưu thay đổi, trong mắt ầng ậc nước mắt, cô ta đột nhiên bước tới giữ chặt cánh tay mẹ tôi, cầu xin:
“Mẹ, con với bà tiểu tam đó không có quan hệ gì đâu, mẹ đừng đuổi con đi mà!”
Có tác dụng thì kêu “dì”, hết tác dụng rồi thì kêu “bà tiểu tam”, thật là quá mỉa mai.
Mẹ tôi lạnh lùng nhìn cô ta, lúc niềm mong đợi dần dần mờ đi trong mắt cô ta, bà lại đại phát từ bi thưởng cho cô ta một quả táo ngọt.
“Sao mẹ nỡ lòng nào đuổi con đi chứ?”
“Sắp đến sinh nhật của con rồi, mẹ muốn nhân dịp lễ trưởng thành của con, tặng cho con một món quà thật lớn.”
Mẹ tôi vừa gỡ tay cô ta ra vừa nói.
Tống Minh Ưu nín khóc mỉm cười: “Con biết mẹ yêu con nhất.”
9.
Kể từ hôm đó, thái độ của mẹ tôi đối với Tống Minh Ưu trở lại như cũ, người bị đối xử lạnh lùng chuyển thành tôi.
Tống Minh Ưu đã phát huy hết khả năng diễn xuất lật mặt như lật bánh tráng tuyệt vời của mình, ở trước mặt tôi diễu võ dương oai, nhơn nhơn tự đắc nói:
“Tống Hữu Ninh, tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì lừa gạt mẹ tôi, nhưng dù sao mẹ tôi cuối cùng rồi cũng là mẹ của tôi thôi.”
Trước mặt mẹ tôi, cô ta lại biến trở thành dáng vẻ đáng yêu dễ thương, suốt ngày dính lấy bà đòi thương thương.
Một giây cũng không muốn tách rời.
Lúc bố ruột Tống Cảnh Minh của tôi đến, cả nhà ba người ngồi trên bàn ăn dùng cơm.
Tôi chỉ có thể giống như “người hâm mộ” đứng đó nhìn dáng vẻ gia đình ba người họ yêu thương nhau.
Tống Minh Ưu thấy thế lại càng thêm đắc ý.
Cô ta tưởng mình vẫn đang ở trong hũ mật ngọt ngào hạnh phúc.
Như mọi người đều biết, đây là sự bình yên trước cơn bão, mang theo –
Một kích trí mạng.
Đến trên tầng cao nhất của cao ốc Minh thị hơn trăm tầng, mẹ tôi cầm tách cà phê trên tay nhàn nhã nhấm nháp, nhìn những ngọn đèn muôn màu muôn vẻ phía xa xa, sau đó nói:
“Dục tiên sử kì vong, tất tiền sử kì cuồng”*
*Dục tiên sử kì vong, tất tiền sử kì cuồng: nghĩa là muốn khiến người chết phải làm người điên cuồng trước.
“Con đã hiểu.” Tôi nói.
Mẹ tôi rất hài lòng với thái độ của tôi: “Sau khi con thi đại học xong thì đi theo chú Đoạn của con học tập đi.”
“Hy vọng con sẽ không làm mẹ thất vọng, phát triển hai đế quốc thương nghiệp Tống Minh.”
Bà là một người mẹ và cũng là một doanh nhân.
Bà đã dẫn dắt tập đoàn tài chính Minh thị cho đến ngày hôm nay, trong lĩnh vực kinh doanh bà có quyền lực khó bề lung lay, tất cả đều dựa vào sự sáng suốt quyết đoán và thủ đoạn mạnh mẽ của mình.
So với tình mẹ con đã bị trì hoãn suốt mười tám năm, tôi càng hy vọng có thể học được một số kinh nghiệm quý giá từ bà.
Những kinh nghiệm đó sẽ giúp ích tôi cả một đời.