Gieo Gió Gặt Bão - Chương 1
1.
“Tống Hữu Ninh, tao dẫn mày rời khỏi thành phố Giang, rời xa nhà họ Tống, chỉ để tránh làm phiền gia đình ba người của bọn họ.”
“Sao mày lại dám đi đòi tiền Tống tiên sinh?”
Vừa mở mắt ra đã nghe thấy Tưởng Văn trách cứ tôi với vẻ đau lòng thất vọng.
Nhìn khuôn mặt hung dữ của bà ta ở gần ngay trước mặt, lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác mừng như điên.
Tôi đã tái sinh!
Trở lại ngày tôi xin bố ruột Tống Cảnh Minh tiền đóng học phí rồi bị Tưởng Văn phát hiện.
Kiếp trước bà ta cũng điên cuồng chỉ trích tôi như thế này, cuối cùng còn dùng cái chết để ép tôi trả tiền lại.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo.
Sau đó, bà ta khóc lóc xin lỗi tôi:
“Hữu Ninh, đừng trách mẹ nhẫn tâm.”
“Hồi đó mẹ không cố ý lên giường của Tống tiên sinh. Dù là một cắt một đồng của nhà họ Tống mẹ cũng không cần, mẹ không muốn họ coi thường hai mẹ con chúng ta.”
Tôi đã tin lời bà ta.
Nhưng sau này, lúc tôi và Tống Minh Ưu cùng bị bắt cóc, bọn bắt cóc yêu cầu buộc phải chọn một trong hai, bà ta đã chủ động bảo nhà họ Tống từ bỏ tôi:
“Coi như nó đang chuộc tội cho bản thân nó.”
Lúc nghe điều này, tôi đã kinh hãi không thôi.
Thật không thể tin được rằng với tư cách là một người mẹ, bà ta lại có thể từ bỏ tôi, con gái ruột của mình.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là để bù đắp lỗi lầm lúc còn trẻ thôi sao?
Mãi cho đến khi tôi rơi vào trạng thái thực vật, Tống Minh Ưu mới lao vào vòng tay của bà ta ở trước giường tôi, gọi một tiếng mẹ thật trong trẻo dễ nghe:
“Cuối cùng chúng ta đã diệt trừ được Tống Hữu Ninh rồi, giờ con sẽ không còn phải lo lắng về chuyện thân phận của con bị vạch trần nữa.”
Lúc đó tôi mới biết Tống Minh Ưu mới chính là đứa con ngoài giá thú!
Bà ta chủ động từ bỏ việc cứu tôi, không phải để chuộc tội mà là để diệt trừ chướng ngại cho Tống Minh Ưu!
Lúc nghe được chân tướng, cơn giận của tôi chất cao như núi, hận thù thâm sâu như biển.
Tôi hận không thể bâm vằm hai mẹ con độc ác này thành từng mảnh!
Nhưng là tôi đã rơi vào trạng thái thực vật, giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ muốn làm gì thì làm.
Bà ta dùng mưu ma quỷ chước hại chết mẹ tôi, để đổi lấy cả nhà ba người bọn họ “đoàn viên”.
May mắn thay, trời cao có mắt.
Tôi đã được sống lại.
Lần này tôi muốn hai mẹ con họ nợ máu phải trả bằng máu!
2.
Hiện tại, Tưởng Văn vẫn còn hung hãn dọa người.
Ánh mắt oán độc, bà ta đã nói ra câu mà tôi thống hận từ kiếp trước đến tận kiếp này:
“Mày là con ngoài giá thú, mày sống thôi đã là có tội rồi, dựa vào cái gì mà dám cướp những thứ thuộc về con ruột của người ta?”
Tôi đột nhiên nổi điên, túm chặt cánh tay của bà ta rồi lôi bà ta đến cạnh cửa sổ.
“Trong đã như thế, hai mẹ con mình hãy cùng chết đi!”
Lúc đó tôi tức giận đến mức quyết tâm thực sự phải chết, muốn đồng quy vu tận với Tưởng Văn.
Nhưng bà ta sợ.
Bà ta hét lên chói tai rồi đẩy mạnh tôi ra, sau đó chạy trối chết.
Chờ bà ta rời đi, cơn giận của tôi dần dần dịu lại.
Nhấc chiếc điện thoại bị quăng ở bên cạnh lên, tôi bấm số điện thoại mà tôi đã ghi nhớ kỹ trong đầu.
Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, những tủi thân cùng khao khát tích tụ trong lòng tràn ngập như dời non lấp biển khiến tôi gần như không thở nổi.
Lúc cất lời, giọng tôi đã khàn khàn:
“Mẹ.”
“Hữu Ninh?”
Bà Minh hơi ngạc nhiên khi nghe tôi gọi bà là mẹ, bà chần chờ hỏi lại tôi:
“Có phải con gọi nhầm số không?”
Giọng bà vẫn dịu dàng như cũ
Cho dù thân phận hiện tại của tôi là đứa con gái riêng..
Là bằng chứng cho sự không chung thuỷ của chồng, bằng chứng cho chuyện bố tôi ngoại tình trong hôn nhân.
Bà luôn như vậy.
Khoan dung rộng lượng với người khác, dịu dàng nhân hậu.
Nhưng một người tốt như thế lại bị đứa con gái Tống Minh Ưu của mình thương yêu hết mực bắt tay với mẹ ruột của cô ta hại chết!
Đến lúc phát hiện ra thì chẳng còn biện pháp xoay trời chuyển đất nữa.
Đáng thương cho bà, trước lúc chết bà còn nghĩ cho Tống Minh Ưu, sợ sau lúc bà chết thì Tống Minh Ưu sẽ bị sài lang hổ báo theo dõi, không bảo vệ được khối tài sản bạc triệu của nhà họ Minh.
Thậm chí đến lúc chết bà còn không biết bản thân mình đã bị lừa gạt!
Tôi nghẹn ngào thuật lại những chuyện này cho bà nghe.
3.
Bà Minh là người nghiêm túc cẩn thận
Cùng ngày, tôi đáp máy bay tư nhân tới Đảo Liên.
Ngay khi hạ cánh, tôi được đưa đến bệnh viện để xét nghiệm ADN.
Sau khi nhận được phiếu kết quả kiểm tra, bà lật thẳng đến trang cuối cùng.
Lúc nhìn thấy kết quả, đôi mắt đẹp như giếng cổ luôn bình tĩnh của bà chợt lóe lên.
Những ngón tay cầm bản báo cáo dùng sức siết đến nổi trắng bệch còn hơi run rẩy.
Không biết đó là phẫn nộ hay khiếp sợ.
Lông mi của tôi cụp xuống, bất an xoa xoa tay mình
Sợ rằng chỉ một tờ giấy kết quả giám định này sẽ không bằng mười mấy năm chung sống của bà cùng Tống Minh Ưu.
Quá trình chờ đợi thật dày vò.
Đúng lúc trái tim tôi sắp chìm xuống, bỗng tôi lại rơi vào cái một vòng tay ấm áp.
Ngay sau đó, giọng nói run rẩy xin lỗi của bà từ trên đỉnh đầu vang lên:
“Hữu Ninh, là lỗi của mẹ, mới lạc mất con nhiều năm như vậy.”
Vào lúc đó, mọi sự sợ hãi trong lòng tôi đều biến mất, chỉ còn lại nỗi tủi thân: “Mẹ…”
Bà ôm tôi thật chặt, kiên định thề:
“Ninh Ninh, con yên tâm, mẹ sẽ từng chút một đòi lại cho con những gì con đã thiếu trong mười tám năm qua, đồng thời để tất cả những người kiếp trước làm tổn thương con đều phải nhận quả báo thích đáng!”
4.
Dù mới nhận lại nhau nhưng giữa tôi với bà đều không có gì ngại ngần.
Đêm đến, chúng tôi nằm ôm nhau trên giường.
Giống như là cố gắng bù đắp lại khoảng thời gian đã mất trong mười tám năm qua.
Đám mây mù tan đi trong khoảnh khắc vui đùa hớn hở của chúng tôi.
Nhưng bầu không khí thoải mái ấm áp này bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tôi nhìn dòng chữ “Con gái cưng” đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Bà giơ ngón trỏ lên, ra hiệu cho tôi “im lặng” rồi trả lời điện thoại như thường lệ.
Giọng nói nũng nịu của Tống Minh Ưu lập tức từ đầu bên kia truyền đến:
“Mẹ ơi, sao tối nay mẹ không về nhà?”
“Con nhớ mẹ nhiều lắm.”
Mọi người đều biết rằng Tống Minh Ưu, là hòn ngọc quý trên tay của chủ tịch tập đoàn Tống thị cùng người cầm quyền của Minh thị.
Dù tôn trọng nhau như khách nhưng mỗi ngày cả hai đều cố gắng dành thời gian để về nhà.
Chỉ để tạo không khí gia đình hòa thuận cho công chúa nhỏ.
Nhưng tối nay bà lại không về, điều này khiến Tống Minh Ưu thêm phần bất an cảnh giác.
“Công ty xảy ra ít chuyện, cần phải xử lý.”
Bà nhẹ nhàng giải thích, giọng điệu nhẹ nhàng pha chút dỗ dành nhưng sắc mặt lại lạnh băng.
“Dạ rồi.” Tống Minh Ưu sau khi biết bà bận chuyện công ty, lúc này mới an lòng nhắc nhở: “Mẹ, mẹ nhớ nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Lúc về đừng quên mang quà cho con nhé~”
“Con yên tâm, con chắc chắn sẽ thích món quà bất ngờ mà mẹ đã dày công chuẩn bị.”
Mẹ tôi lạnh lùng nhếch môi đỏ rồi cúp máy.
5.
Sáng sớm hôm sau, tôi với bà đáp chuyến bay sớm nhất về thành phố Giang.
Lúc chúng tôi đến nhà họ Minh thì đã là mười giờ sáng.
Tôi nhìn trang viên cách đó không xa, nguy nga hùng vĩ, chiếm trọn đỉnh đồi.
Tòa lâu đài theo phong cách Châu u trung cổ huyền bí thanh tao.
“Ninh Ninh, đây là nhà của con.”
Nhưng kiếp trước tôi chưa từng đặt chân tới đây lần nào.
Bởi vì bên trong có kẻ giả mạo, đã cướp đi mọi thứ đáng nhẽ là thuộc về tôi.
Nhưng điều đó không quan trọng-
Hôm nay tôi đã trở lại!
Khi chiếc Bentley lái vào, cửa lớn của trang viên từng cái từng cái một mở ra.
Tống Minh Ưu cũng nhanh chóng biết được tin mẹ tôi trở về. Cô ta vui vẻ ôm một con búp bê barbie trên tay chạy ra đón.
“Mẹ – người nọ là ai vậy?!”
Khi nhìn thấy tôi, cô ta đột nhiên khựng lại dò hỏi.
Bà quay lại, dịu dàng nhìn tôi, đôi mắt đẹp đầy yêu thương, cất giọng nói:
“Đây là điều bất ngờ mẹ đã chuẩn bị cho con.”
“Không phải con luôn muốn có chị em gái sao?
“Bây giờ mẹ dẫn về cho con một người, con không vui sao?”
Tôi đúng lúc bước ra từ phía sau bà, ngượng ngùng nhìn Tống Minh Ưu rồi tự giới thiệu:
“Xin chào Minh Ưu, chị là chị gái cùng cha khác mẹ của em, ‘Mẹ’ của chị là Tưởng Văn.”