Giảo Thập Bát - Chương 3
7
Cố Thanh Ninh run lẩy bẩy ngã ngồi trên nền đất.
Chỉ thời gian một nén hương, thủ lĩnh Cấm vệ quân đã mang một cái hộp gỗ tới.
Y giao cái hộp đó cho ngự y ở trong đại điện.
Sau khi ngự y quan sát bèn bẩm bảo với Hạ Cẩn Chu:
“Bẩm Hoàng thượng, đúng là Đồng Nhan Sương!”
Vừa dứt lời, mọi người nhao nhao lên!
“Chẳng trách mấy năm nay Hoàng hậu luôn tuyển cung nữ vào cung, hóa ra vì tư dục của bản thân!”
“Dù Đông Nhan Sương có thể giúp con người gia duy trì tuổi xuân nhưng phương thuốc quá âm độc, đã thất truyền từ lâu, không ngờ Hoàng hậu nương còn có thể điều chế ra!”
“Chẳng trách những năm qua da dẻ nàng ta vẫn trơn mướt, hóa ra là dùng thứ âm độc!”
Những năm qua, Cố Thanh Ninh ỷ vào việc mình được sủng ái mà bức hiếp không ít nữ nhi của triều thần được đưa vào cung làm phi tần, bởi vậy đắc tội với rất nhiều người.
Bọn họ nhao nhao đứng ra chỉ trích Cố Thanh Ninh:
“Hoàng thượng, Hoàng hậu hành động như vậy thật sự là không đúng chuẩn mực của quốc mẫu một nước, thần cho rằng phải phế bỏ phượng vị, ban giảo hình*!”
Cách trừng phạt tội nhân thời cổ, tức là thắt cổ tội nhân cho chết.
“Thần cũng nghĩ vậy!”
“Thần cũng nghĩ vậy!”
Nhất thời, một đống người quỳ trong đại điện.
Cố Thanh Ninh thẫn thờ, môi run run, giọng khàn đặc:
“Không, không phải ta, không phải ta!”
“Thần thiếp không muốn chết. Hoàng thượng, thần thiếp không muốn chết!”
“Người sẽ bảo vệ thần thiếp đúng không? Người nhất định sẽ bảo vệ thần thiếp đúng không?”
Hai mắt Hạ Cẩn Chu lạnh lùng, giọng nói cố nén tức giận:
“Được, được lắm!”
“Hoàng hậu, bình thường nàng tranh thủ thì cũng thôi đi, bây giờ vì tranh sủng còn làm ra chuyện thương thiên hại lý này!”
“Hôm nay trẫm không trừng trị nàng thì thật có lỗi với những oan hồn đã chết kia!”
“Người đâu, gỡ mũ phượng của Hoàng hậu xuống, biếm làm thứ dân…”
Cố Thanh Ninh nhìn khuôn mặt lạnh băng của Hạ Cẩn Chu, trong đôi mắt tràn ngập hi vọng lập tức u ám!
“Chàng muốn phế hậu?”
“Hạ Cẩn Chu, ta gả cho chàng đã lâu như vậy, ta làm bao nhiêu chuyện cho chàng như vậy mà chàng lại muốn phế hậu?”
“Dựa vào cái gì?”
Cố Thanh Ninh vùng dậy đi tới gần Hạ Cẩn Chu, chất vấn từng câu:
“Chàng đã hứa với ta, đời này chỉ có một hoàng hậu, sao chàng có thể phế ta?”
“Những cung nữ kia… Những cung nữ kia bị sao, chẳng phải chàng rõ hơn ta sao?”
“Chàng…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Ta ngước mắt lên thì thấy Hạ Cẩn Chu cầm kiếm trong tay, thanh kiếm ấy xuyên qua lồng ngực của Cố Thanh Ninh.
Máu tươi nóng ấm trào ra, phun trên điện Kim Loan, nhuộm đỏ y phục của hắn.
“Hoàng hậu là chuyện ác ắt gặp báo ứng, hôm nay trẫm thay trời hành đạo!”
Cố Thái úy trơ mắt nhìn nữ nhi chết dưới kiếm của Hạ Cẩn Chu, như phát điên mà vùng vẫy khỏi đám đông, chạy tới bên Cố Thanh Ninh:
“Con… Con của ta!”
“Hoàng thượng, sao người có thể làm như vậy? Người thật độc ác…”
Nhưng ngay một khắc sau, được thủ lĩnh của Cấm vệ quân ra hiệu, một cây thương dài đâm xuyên qua người Cố Thái quý, tiễn lão đi theo nữ nhi của lão luôn,
Hạ Cẩn Chu nhìn hai người không còn thở, giọng nói lạnh như băng:
“Trẫm và Cố thị nên duyên đã lâu, cũng chung chăn gối nhiều năm, nhưng lại không biết nữ nhân này vì muốn duy trì tuổi xuân mà làm loại chuyện ác độc như vậy!”
“Suy cho cùng là do trẫm không quan tâm!”
“Trẫm quyết định trai giới nửa năm, chuộc tội thay Hoàng hậu!”
“Các ái khanh cũng học theo trẫm, làm chút việc thiện đi.”
Văn võ bá quan lũ lượt quỳ xuống.
“Hoàng thượng hiền đức là phúc lớn của thần!”
“Hoàng thượng nhân từ, chúng thần xin nghe theo!”
Ta quỳ trong đám đông, liếc nhìn hai cha con phơi thấy trên bậc thềm, chỉ cảm thấy trong lòng giá lạnh.
Có lẽ Cố Thanh Ninh sẽ không bao giờ nghĩ, người bên ngối nàng ta tin tưởng lại là đao phủ lấy mạng của nàng ta!
8.
Ba năm trước, khi cha tới phủ Thái tử xin thuốc cho ta, một người khác cũng có mặt trong sân xem đấu thú với Hạ Cẩn Chu chính là Cố Thanh Ninh.
Nàng ta nghe nói cha là một thợ khắc đá, sức khỏe như trâu thì rất hưng phấn, đề nghị với Hạ Cẩn Chu:
“Thái tử ca ca, ta lớn từng này mà chưa được thấy người đấu với thú.”
“Hay là chúng ta nhốt hắn vào đấu với sói đầu đàn xem bên nào có thể thắng.”
Hạ Cẩn Chu vì một nụ cười của mỹ nhân mà nhốt cha vào lồng thú:
“Tô Ngự, nếu nhà ngươi có thể thắng được sói dầu đàn, ta sẽ đưa thuốc cho nhà ngươi.”
Vì thuốc dẫn, cha dốc toàn lực vật lộn với sói đầu đàn, tuy mất một cánh tay nhưng vẫn thắng được.
Song, Cố Thanh Ninh lại nhìn sói đầu đàn ngã vật xuống đất không dậy nổi, khóc sướt mướt:
“Chỉ là một tên tiện dân mà dám đánh c.hết sói đầu đàn ta khó khăn lắm mới săn được.”
“Thái tử ca ca, sói đầu đàn c.hết rồi, sau này ta không được nhìn đấu thú nữa sao?”
“Ta mặc kệ, chàng nhất định phải trừng trị gã.”
Cha hoảng sợ, vội quỳ xuống, không ngừng dập đầu với bọn họ:
“Điện hạ, nếu sói đầu đàn không chết thì người c.hết chính là thảo dân.”
“Thảo dân… Thảo dân chỉ vì mạng sống của mình thôi ạ.”
Ông run lẩy bẩy, không ngừng xin tha. Hạ Cẩn Chu lại đạp lên ngực trái của cha một phát:
“Cô khó khăn lắm mới săn được, một tiện dân như ngươi sao có thể so sánh với sói đầu đàn của ta?”
Để trừng phạt cha, hắn c.ắt hết gân tay gân chân của cha, ném cha vào hang rắn:
“Mãi mới săn được sói đầu đàn, thế mà lại bị nó vật c.hết, xúi quẩy!”
Hôm sau, thi t.hể của cha vị vứt ra bãi tha ma.
Mà kẻ tạo nghiệt Hạ Cẩn Chu lại có thể ngồi lên hoàng vị, vinh đăng cửu đỉnh sau khi Tiên đế đột ngột băng hà.
9.
Cố gia bị diệt tộc.
Thu Cúc bị giải vào thiên lao chờ án tử, cha mẹ của nàng ấy bị Cấm vệ quân đuổi khỏi hoàng cung.
Sau khi Cố Thanh Ninh chết, Hạ Cẩn Chu lấy lý do nhìn vật nhớ người niêm phong cung Cảnh Nhân nơi Cố Thanh Ninh từng ở.
Mà ta, được tiếp quản phượng ấn, trở thành người đứng đầu hậu cung.
Ngày hôm sau, ta lấy lý do thỉnh an vào cung Từ Ninh của Thái hậu.
“Dân nữ tạ ơn Thái hậu nương nương tương trợ.”
Thôi Thái hậu chậm rãi đi ra từ sau bình phong, sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt vì trúng rượu độc.
“Ai gia giúp con vì nể tình sư phụ của con, hiểu không?”
Ta hơi cúi đầu, lấy từ trong tay áo ra một phong thư và một cây trâm gỗ, dâng lên cho Thái hậu:
“Dân nữ hiểu ạ.”
“Sư phụ ông ấy cũng rất nhớ người.”
Ta đã lừa Hạ Cẩn Chu, ta không tự học thành tài, quyển kiếm phổ rách nát cũng không phải do ta cướp được từ tay một lão ăn mày.
Sư phụ của ta là nghĩa huynh của Thôi Thái hậu, chiến thần danh tiếng lẫy lừng Thôi Thời Phàm.
Thôi Thái hậu và sư phụ của ta một đôi uyên ương số khổ, hai người yêu nhau nhưng không đến được với nhau.
Tiên đế vừa thấy Thôi Thái hậu thì đã yêu, vì có được bà không tiếc lấy hơn trăm mạng người của Thôi tộc ra ép buộc, bắt bà vào cung làm phi.
Thái hậu vì an nguy của người trong gia tộc, chỉ có thể nén bi thương chia xa sư phụ.
Bà tưởng mình vào cung thì có thể đổi lấy an toàn cho tất cả mọi người.
Nhưng bà không biết Tiên đế không giữ lời.
Cái đêm Thái hậu vào cung đó, Tiên đế đã phái sát thủ đi ám sát sư phụ.
Khó khăn lắm sư phụ mới trở về từ cõi c.hết nhưng vì trúng kịch độc mà mất hết võ công, tay chân co cứng, từ đó trở thành phế nhân.
Phụ thân Tô Ngự của ta có ơn cứu mạng sự phụ.
Khi ông ấy đau đớn khó khăn nhất, cha đã tới miếu hoang đưa đồ ăn cho ông ấy, dù đạm bạc nhưng vẫn có thể giúp sư phụ duy trì sự sống.
Vậy nên khi sư phụ hay tin cha bị người ta vứt xác ở bãi tha ma, ông ấy lập tức tới tìm ta.
Dù tay chân ông ấy co cứng, đi lại khó khăn, nhưng ông ấy vẫn đỡ ta một người cũng đi lại khó khăn dậy, hai bọn ta cùng nhau tới bãi tha ma tìm thi thể của cha.
Ta và ông ấy cùng đào suốt hai ngày trời mới đào xong mộ cho cha.
Khi cha nhập thổ, ông ấy dùng bàn tay đầy vết thương vuốt ve bia mộ, hỏi ta:
“Tô Ngu, muốn báo thù không?”
Để báo thù, ta bái Thôi Thời Phàm làm thầy.
Vì bệnh yếu cơ tứ chi nên ngay cả kiếm ta cũng không cầm được, ông ấy bèn buộc bao cát nặng lên chân tay của tay, để ta luyện đi mỗi ngày.
Vì bệnh mà miệng không mở được, đến nói chuyện cũng khó khăn, ông ấy bèn đặt cục đá vào miệng để ta ngậm, luyện nói chuyện trước gương đồng mỗi ngày.
Ông ấy và ta thức sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.
Đôi khi còn đứng đợi cả ngày trong mưa gió nhìn ta luyện võ.
Vì để ta có cuộc sống như một người bình thường, ông ấy cũng nỗ lực không kém ta.
Ta từng hỏi ông ấy:
“Ta cố gắng như vậy vì báo thù cho cha, còn ngài cố gắng như vậy vì điều gì?”
Ông ấy trả lời:
“Sơn hà không đủ nặng, nặng khi gặp tri kỷ.”
“Dù cha của con cục mịch không thú vị nhưng là một người tốt, đây là điều ta nên làm.”
Sau đó, ông ấy tiến cử ta với đối thủ một mất một còn của Hạ Cẩn Chu, Tĩnh Vương Hạ Cẩn Hiên.
Vì để có đủ thực lực chống lại Hạ Cẩn Chu, ta giả nam vào quân doanh!
Trước khi vào cung, sư phụ tới tìm ta, giao cho ta một cây trâm gỗ và một phong thư.
Hoàng thượng không phải con ruột của Thái hậu, vậy nên ngay khi Thái hậu nhìn thấy tín vậy này đã quyết tâm giúp ta.
Ám sát trong cung yến do Thái hậu sắp xếp, ta cứu giá cũng chỉ là một vở kịch, chỉ vì để Hạ Cẩn Chu tin tưởng ta hơn, đồng ý giữ ta lại hậu cung.
Tin đồn Hoàng thượng muốn nạp ta làm phi cũng do Thái hậu phái người lan truyền.
Độc trong rượu cũng do Thái hậu tự cho vào.
Mà Thu Cúc, đã bị ta hàng phục từ sớm.