Giảo Thập Bát - Chương 2
4
Khi ta tỉnh lại đã là ba ngày sau, thái giám hầu cận của Hạ Cẩn Chu tới ban thưởng cho ta một cái rương lớn và một thánh chỉ.
Hạ Cẩn Chu phong ta làm phi, cho ta địa vị cao nhất hậu cung chỉ sau Cố Thanh Ninh.
Phi tần hậu cung không được tham chính, vậy nên hắn thuận lý thành chương thu hồi binh quyền trong tay ta.
Như thế, hắn không tốn một binh một tốt đã có được thứ mình muốn, đồng thời cũng bảo vệ được hình tượng của bản thân hắn.
“Quý phi nương nương, Hoàng thượng sủng ái người lắm.”
“Người không biết đâu, ngày ấy người té xỉu, Hoàng thượng vì ngài mà đã cãi nhau một trận với Hoàng hậu, nô tỳ vào cung lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được thấy đó.”
Nữ tỳ Thu Cúc muốn lấy lòng ta mà kể lại tình hình lúc đó cho ta.
Ta cười cười, đổ tàn hương lần hoa vân thực trong lư hương vào chậu hoa.
Hoa vân thực có thể tiệt trùng, nhưng sử dụng quá nhiều cũng có thể kiến tâm trạng của người ta bất ổn, thường hay cáu gắt.
Bởi vì vết thương chưa lành nên dù đã được phong làm quý phi, Hạ Cẩn Chu vẫn chưa thị tẩm ta.
Nhưng hắn muốn cho Cố Thanh Ninh một bài học, thế nên mấy ngày rất hay chạy tới cung của ta.
“Nàng mồ côi không chỗ nương tựa trong cung, trẫm nhất định sẽ sủng ái nàng.”
Hạ Cẩn Chu ban thưởng cho ta rất nhiều châu báu, ta tươi cười hớn hở, vui vẻ nhận hết:
“Hoàng thượng đã rất tốt với thần thiếp rồi.”
“Bây giờ thần thiếp ở đây có ăn có uống còn có châu báu, không cần chịu nắng chịu gió, thần thiếp rất vui.”
Hạ Cẩn Chu khẽ cười, mấy ngày nay ta rảnh rỗi chơi bời hưởng lạc đều nằm trong mắt hắn.
Hắn dần buông lỏng cảnh giác với ta.
“Trẫm thấy nàng ở trong cung rất nhàn rỗi, thọ yến mấy ngày nữa của Thái hậu để nàng chuẩn bị đi.”
Tay đang vuốt ve mã não tơ lụa của ta khựng lại.
“Hoàng thượng, thần thiếp sợ.”
“Lần trước, Hoàng thượng mới chỉ phong thần thiếp làm phi đã khiến Hoàng hậu nương nương giận.”
“Bây giờ Hoàng thượng giao thọ yến của Thái hậu cho thần thiếp chuẩn bị, sợ là Hoàng hậu sẽ lại giận nữa.”
Hạ Cẩn Chu nghe vậy thì phủi áo bào, hừ lạnh một tiếng:
“Hậu cung này là hậu cung của trẫm.”
“Trẫm muốn ai chuẩn bị thì người đó chuẩn bị.”
“Tâm trạng mấy ngày nay của Hoàng hậu không tốt, trẫm đã hạ lệnh bắt nàng ấy đóng cửa hối lỗi, nàng cứ yên tâm mạnh dạn làm đi.”
Ta mỉm cười dịu dàng với Hạ Cẩn Chu:
“Có Hoàng thượng chống lưng thì thần thiếp yên tâm rồi.”
Hạ Cẩn Chu dặn dò xong rồi rời đi.
Ta nhìn bóng hắn xa dần, khóe miệng hạ xuống.
Dù Hạ Cẩn Chu phong ta vào cung làm phi nhưng ta biết, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta.
Hắn biết ta xuất thân bần hàn nhưng vẫn giao thọ yến của Thái hậu cho ta lo liệu.
Trong đó ẩn chứa tâm tư gì đã quá rõ ràng.
Thọ yến của Thái Hậu hệ trọng nhường nào, dù sai một bước cũng đủ khiến ta mang tội chết.
Hắn biết rõ máu ghen của Cố Thanh Ninh, biết thủ đoạn của nàng ta cao tay mà vẫn liên tục ban thưởng trân châu dị bảo cho ta sau khi cãi nhau với nàng ta.
Hạ Cẩn Chu cướp binh quyền của ta, còn muốn mượn tay Cố Thanh Ninh lấy mạng ta.
5
Quả nhiên, vào hôm thọ yến đó, Thái hậu vừa uống xong rượu ta chuẩn bị thì ngã không dậy nổi, co giật toàn thân.
Ngự y chẩn trị xong thì cung kính bẩm lại với Hạ Cẩn Chu:
“Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương bị trúng độc.”
Ông lấy ra một đơn thuốc, trình đơn thuốc đó lên:
“Trong rượu của Thái hậu có độc, cũng may lão thần kịp thời khống chế tâm mạch.”
“Hoàng thượng chỉ cần điều chế giải dược theo đơn của lão thần, Thái hậu nương nương không còn gì đáng lo.”
Nghe lời của ngự y nói, người trong đại điện xôn xao:
“Rốt cuộc là ai? Đúng là ăn gan hùm mật báo, dám hạ độc thủ với Thái hậu nương nương ngay trong thọ yến.”
“Nhất định phải điều tra ra kẻ này, đây rõ ràng là đang khiêu khích uy nghiêm của Hoàng thượng.”
Cố Thanh Ninh cầm đơn thuốc của ngự y, đi ngay về phía ta:
“Hoàng thượng, thần thiếp biết ai làm!”
Nàng ta kéo ta khỏi chỗ ngồi, đẩy ngã xuống đất:
“Tô Dữ Chi, ngươi thật to gan, dám trắng trợn mưu hại Thái hậu!”
“Người đâu, mau bắt nàng ta lại.”
Ta ngước mắt nhìn Hạ Cẩn Chu, vừa mở miệng nước mắt đã tuôn rơi:
“Hoàng thượng, thần thiếp bị oan.”
“Hoàng hậu nương nương vu khống, sao có thể ngậm máu phun người như vậy?”
Cố Thanh Ninh nhìn chằm chằm ta, ánh mắt như thấm độc:
“Vu khống?”
“Bổn cung không bao giờ vu không ai vô tội hết. Hoàng thượng, thần thiếp có chứng cứ có thể chứng minh chuyện này do nàng ta làm.”
Hạ Cẩn Chu gật đầu, ý bảo Cố Thanh Ninh đưa chứng cứ ra.
Tất cả mọi người chờ xem trò vui.
Một lát sau, Thu Cúc hậu hạ trong cung Cẩm Tú bị người của Cố Thanh Ninh dẫn tới.
“Trước khi dạ yến bắt đầu, thủ vệ tuần tra phát hiện tỳ nữ này lén lút ở sau phòng bếp.”
“Thần thiếp lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã cho giam lại.”
“Vừa rồi vừa tìm được một gói thuốc độc trên người nàng ta, giống hết với độc mà Thái hậu bị trúng!”
“Thị nữ này thuộc cung Cẩm Tú, thần thiếp cho rằng Tô Dữ Chi không thoái khỏi liên can trong chuyện này!”
Thu Cúc vừa bị giải tới ngự tiền thì đã quỳ xuống đất, khấu đầu hai cái rất mạnh với Hạ Cẩn Chu:
“Hoàng thượng tha mạng, là Quý phi nương nương bảo nô tỳ làm vậy.”
“Quý phi bắt cha mẹ của nô tỳ, ép nô tỳ hạ độc vào rượu của Thái hậu nương nương.”
Hạ Cẩn Chu nhíu mày, ngồi trên bục cao:
“Tô Dữ Chi, uổng cho trẫm tin tưởng nàng, còn phong nàng làm phi, không ngờ nàng lại cả gan làm loạn như vậy!”
Cố Thanh Ninh đứng một mình dưới ánh trăng, ánh mắt âm hiểu lạnh lùng của nàng ta rơi trên người ta, tựa như giễu cợt ta không biết tự lượng sức mình.
Ta nhìn thẳng vào mắt của nàng ta, nhìn thấy nàng ta mấp máy môi:
“Ngươi không thắng được ta đâu!”
Ta cười khinh trong lòng.
E rằng Cố Thanh Ninh vẫn chưa biết, nàng ta đã trở thành dê đợi làm thịt trên tay ta.
6
“Người đâu, kéo Tô Dữ Chi xuống, tống vào thiên lao!”
Hạ Cẩn Chu còn chưa ra lệnh, Cố Thanh Ninh đã không cờ nổi.
Nàng ta ra lệnh cho Cấm vệ quân, muốn nhanh chóng bắt người.
Nhưng ta chinh chiến sa trường ba năm nay, đã không còn là nữ tử tay không thể nâng, vai không thể vác nữa rồi.
Cấm vệ quân dùng đủ mọi cách nhưng chẳng là cái thá gì trong mắt ta.
Ta chỉ cần đôi ba chiêu đã thoát khỏi vòng vây của bọn họ:
“Hoàng thượng, thần thiếp có lời muốn nói.”
Cố Thanh Ninh chỉ sợ ta thanh minh, vội vàng cắt lời:
“Còn muốn giảo biện, các ngươi ngây ra đó làm gì? Mau giải nàng ta xuống!”
Ta cười nhạt một tiếng:
“Hoàng hậu nương nương vội định tội ta như thế vì muốn che giấu điều gì?”
“Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, người đã la lối ầm ĩ, không biết còn tưởng giang sơn này của họ Cố các người đấy.”
Nghe được lời này, hàn ý ngưng tụ giữa hai mày Hạ Cẩn Chu.
Cố Thanh Ninh vung tay muốn dạy dỗ tay lại bị Hạ Cẩn Chu quát:
“Hoàng hậu, nàng đang làm gì vậy?”
“Quý phi nói không sai, trẫm còn chưa lên tiếng, nàng sốt ruột cái gì?”
Cố Thái úy ỷ mình có công phò tác Hoàng đế, cũng ỷ vào mình có nữ nhi làm hoàng hậu nên những năm này ba lần bảy lượt gây khó dễ cho các triều thần khác.
Hạ Cẩn Chu đã nhắc nhở nhiều lần nhưng Cố Thái úy vẫn không biết đường thay đổi, vẫn hồng hách lạm quyền, không coi ai ra gì.
Đối với đế vương mà nói, đây không phải một dấu hiệu tốt.
Vậy nên lần này Hạ Cẩn Chu đứng về phe ta.
Cố Thanh Ninh bị Hạ Cẩn Chu quát, nhất thời không biết nên làm gì, đứng ngây người tại chỗ.
Ta lạnh lùng nhìn đôi mắt ngập tràn tủi thân của Cố Thanh Ninh, cười nói:
“Hoàng thượng, Thu Cúc đang nói dối, người muốn mưu hại Thái hậu không phải thần thiếp mà là Hoàng hậu!”
Cố Thanh Ninh run lên, quay phắt đầu lại nhìn ta, đôi mắt phượng kia tóe lửa, nóng hơn cả hỏa diễm.
Ta mỉm cười nhìn nàng ta, nhả từng chữ từng câu:
“Thần thiếp có chứng cứ, cha mẹ của Thu Cúc đang ở trong tẩm cung của Hoàng hậu nương nương!”
“Rốt cuộc Thu Cúc bị ai ép buộc, Hoàng thượng chỉ cần cứu được người ra, hỏi mấy câu là rõ ràng.”
Hạ Cẩn Chu nhíu chặt mày, nhìn Cố Thanh Ninh một lúc, cuối cùng vẫn lệnh cho người lục soát tẩm cung của Cố Thanh Ninh.
Khi cha mẹ của Thu Cúc được Cấm vệ quân đưa vào đại điện thì đã thoi thóp.
Thân mẫu Vân thị của nàng ấy bị chặt đứt hai chân, dưới váy trống không, cả người bê bết máu, sắc mặt nhìn mà kinh sợ.
Được đưa đến cùng với bọn họ còn có mười mấy thi thể của cung nữ.
Những thi thể này đã rải rác hoen tử thi, bốc mùi hôi thối, nhìn là biết chết cùng thời điểm.
“Cha, mẹ, sao cha mẹ lại thành thế này?”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại như vậy?”
Thu Cúc ôm lấy Vân thị chỉ còn một hơi thở, đau lòng gào khóc.
Vân thị cắn chặt răng, hai tay run run, chỉ về Cố Thanh Ninh đã tái xanh mặt ở xa:
“Hoàng hậu!”
“Nàng ta, nàng ta muốn giết người diệt khẩu!”
“Thu Cúc, đừng tin nàng ta, nàng ta không phải người tốt, con đừng làm tay sai cho nàng ta.”
Cố Thanh Ninh nghe vậy thì nổi giận, giọng nói trở nên chói tai, gầm thét với Vân thị:
“Ngậm máu phun người.”
Xong rồi nàng ta cuống cuồng quỳ xuống đất, dập đầu trước Hạ Cẩn Chu:
“Hoàng thượng, thần thiếp bị oan!”
“Thần thiếp không biết tại sao bọn họ lại xuất hiện trong tẩm cung của thần thiếp.”
Nàng quay phắt đầu lại, chỉ tay vào ta, run lẩy bẩy nói:
“Là ngươi đúng không? Nhất định là người đưa bọn họ vào tẩm cung của ta, đúng không?”
Cố Thanh Ninh thở hồng hộc, bổ nhào về phía ta.
Nhưng ngào có thể ngờ nàng ta còn chưa chạm vào ta thì đã bị Thu Cúc ở bên kéo y phục lại:
“Hoàng hậu nương nương, người giải thích thế nào đây?”
“Rõ ràng lúc đó người hứa với nô tỳ, chỉ cần nô tỳ làm theo lệnh của người thì người sẽ đối xử tốt với cha mẹ của nô tỳ.”
“Nhưng bây giờ là thế nào đây? Đây là đối xử tốt của người sao?”
“Người làm vậy với cha mẹ của nô tỳ, nếu nô tỳ đoán không sau, hôm nay nô tỳ vu oan cho Quý phi nương nương, ngày mai chính là ngày chết của ta.”
Một thoáng đã xoay chuyển thế cục.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu bảo nô tỳ vu oan cho Quý phi nương nương.”
“Hoàng hậu dùng cha mẹ của nô tỳ ép nô tỳ làm việc cho Hoàng hậu, giúp Hoàng hậu hạ độc vào rượu của Thái hậu!”
“Hoàng hậu nói chỉ cần nô tỳ chịu hợp tác thì sẽ để nô tỳ xuất cung sớm đoàn tụ với cha mẹ, cũng hứa cho nô tỳ trăm mẫu ruộng tốt, trăm lượng vàng ròng, để sau này nô tỳ không cần lo cơm ăn áo mặc!”
Thu Cúc quỳ tạp trên đất, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Cố Thanh Ninh lắc đầu, môi run run, nhìn về Cố Thái úy trong đám đông:
“Cha, rốt cuộc chuyện này là sao? Người giải thích đi.”
Cha con bọn họ sẽ không bao giờ nghĩ ra, tại sao cha mẹ Thu Cúc đang bị giam trong địa lão của phủ Thái úy lại đột nhiên xuất hiện trong tẩm cung của Hoàng hậu.
Cố Thái úy hoảng hốt tới độ mặt tái nhợt, lão nuốt hai ngụm nước bọt, xong mới run rẩy đi ra từ đám đông, “bịch” một tiếng, quỳ rạp xuống đất:
“Hoàng thượng, chuyện này không liên quan tới tiểu nữ, do thần… Do thần có hiềm khích với Quý phi nương nương…”
Chuyện tới nước này, Cố Thái úy vấn muốn bảo vệ nữ nhi của mình, nhưng Thu Cúc lại bồi thêm vào:
“Hoàng thượng, nô tỳ lấy tính mạng ra thê, chuyện này do một tay Hoàng hậu làm.”
“Sở dĩ Hoàng hậu muốn hạ độc hại chết Thái hậu nương nương vì Thái hậu phát hiện Hoàng hậu bí mật sử dụng xương sọ người điều chế Đồng Nhan Sương.”
“Nếu mọi người không tin, có thể lệnh cho người đi lục soát tẩm cung của Hoàng hậu, trên bàn trang điểm của Hoàng hậu có vật chứng!”