Giảo Thập Bát - Chương 1
1
Khi Hạ Cẩn Chu phát hiện thân phận nữ nhi của ta, ngay cả con người đen đặc tĩnh lặng cũng xao động.
“Tô Dữ Chi, khanh thật to gan, khanh dám khi quân?”
Ta vội với lấy nhục y (*), hoảng hốt che cơ thể mình.
(*) y phục cho dân thường, đặc biệt là người lao động hoặc người hầu, có phần tay bó tương tự áo ngắn nhưng dài hơn, màu sắc chủ yếu là trắng, ngoài ra còn có đỏ hoặc lam nhạt…
Nhưng dù che chắn cỡ nào thì da thịt trơn bóng và nơi đẫy đà chỉ có ở nữ tử vẫn bại lộ trước mắt Hạ Cẩn Chu.
“Thần, đáng chết!”
Ta run rẩy, quỳ rạp xuống đất:
“Thần không nên lừa gạt Hoàng thượng, xin Hoàng thượng nghe thần giải thích!”
Nước trong hồ làm tóc ta ướt nhẹp dính trên trán, vết thương cứu giá ngự tiền còn chưa kết vảy.
Hạ Cẩn Chu híp mắt, hắn chậm rãi bước tới, bào gấm với hoa văn hình rồng lết trên nền đất kéo ra một vệt nước dài.
“Hừ, thật không ngờ Tô tướng quân được dân chúng trọng vọng lại là nữ tử!”
“Nếu không phải trẫm niệm tình khanh mấy ngày trước có công cứu giá, giữ khanh lại trong cung tĩnh dưỡng, vô tình vào cung Cẩm Tú lúc khanh đang tắm thì không biết còn bị khanh lừa tới khi nào!”
Hắn vươn tay bóp cằm ta, nhéo mạnh, ta đau ứa nước mắt.
“Nói, rốt cuộc khanh có âm mưu gì?”
Ta kêu lên một tiếng đau đớn, mặc cho nước mắt chạy xuống cổ tay mạnh mẽ như thép của Hạ Cẩn Chu.
“Hoàng thượng…”
“Thần… Thần đau quá…”
Nam nhân trước mắt nhíu mày, dường như không quen với sự thay đổi của ta.
Dù sao Tô tướng quân trong miệng thế gian cũng là kẻ gan dạ dám một thương một mình xông vào doanh trại của địch, là kẻ đổ máu không đổ lệ, bất khuất cương nghị.
“Bộ dạng này của khanh, nhìn qua còn tưởng trẫm bắt nạt khanh không bằng.”
“Đừng khóc, trẫm đâu hung dữ như vậy.”
“Nếu khanh có lý do chính đáng, trẫm sẽ miễn tội chết cho khanh.”
Thấy ta như vậy, Hạ Cẩn Chu thay đổi sắc mặt.
Trong mắt hắn hiện lên nét cười, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng. Nhìn qua thì rất giống với lời đồn bên ngoài, là một vị quân chủ hiền đức hiểu rõ đại nghĩa.
Nhưng có mình ta biết, đây chỉ là lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa của hắn thôi.
Ba năm trước, chính mắt ta đã thấy con người mang bộ mặt hiền từ này cầm kiếm cắt đứt gân tay gân chân của cha ta, cướp đi tính mệnh của ông.
Dầu cho thời khắc này ta hận không thể xé xác hắn nhưng ta vẫn quỳ mọp trên nền đất, giả bộ sợ hãi:
“Thần, thần sợ ạ!”
Hạ Cẩn Chu nhìn chằm chằm ta, ánh mắt dần sa sầm.
Bởi vì cơ thể đang ướt đẫm nên có thể nói là nhìn không sót thứ gì dưới lớp nhục y mỏng manh.
Ánh mắt của hắn trở nên u ám, một lát sau rời tầm mắt đi, không biết lấy đâu ra một cái khăn, ném lên mặt ta:
“Mặc y phục hẳn rồi đến Ngự Thư Phòng.”
“Trẫm cũng muốn nghe rốt cuộc khanh muốn giải thích chuyện này thế nào?”
2
Đêm nay, ta đã liều mình nói dối.
Ta nói với Hạ Cẩn Chu, ta vốn là một ăn mày.
Nghe nói đi lính có cơm ăn nên đã giả thành nam trà trộn vào quân doanh.
Sau đó, tất cả mọi người đều nói kiếm công lập nghiệp sẽ được rất nhiều tiền, vậy nên ta liều mạng cố gắng, chỉ muốn được xin chút tiền thưởng trước mặt Hoàng thượng.
Ta cũng không ngờ ta chỉ muốn kiếm miếng cơm mà lại thành tướng quân được người người ca tụng.
Hạ Cẩn Chu nghe xong lời giải thích này thì bật cười, hứng thú nhìn ta:
“Vậy võ công của khanh từ đâu mà ra?”
Ta bò từ dưới đất lên, lấy ra một quyển kiếm phổ rách nát từ trong cái bao ta luôn mang bên mình:
“Kiếm phổ này là thần cướp được từ một lão ăn mày điên.”
“Thần vô năng, không học tự hiểu.”
Quyển sách nhỏ rách nát kia được trình lên ngự tiền.
Hạ Cẩn Chu mặc nhiên lật qua lật lại, sau đó vứt quyển sách ấy qua một bên:
“Ngươi cũng biết tội khi quân sẽ bị chém đầu!”
Ta thất kinh, ra sức dập đầu lạy Hạ Cẩn Chu:
“Thần nữ giả nam cũng vì bất đắc dĩ, xin Hoàng thượng tha thần tội trên lừa dưới.”
“Chỉ cần có thể sống, Hoàng thượng muốn thần làm gì cũng được.”
Hạ Cẩn Chu không đáp lời ta mà chỉ cười cười:
“Khanh nói khanh làm tướng quân vì bổng lộc triều đình.”
“Hai ngày trước thích khách tập kích, khanh không màng an nguy của bản thân cứu giá, trẫm đã thương cho khanh vạn lượng vàng.”
“Không biết số tiền thưởng này có làm Tô tướng quân hài lòng?”
Ta thẳng lưng, vội gật đầu:
“Tất nhiên là hài lòng ạ, số tiền này đủ cho thần tiêu mấy đời.”
Hạ Cẩn Chu cong môi:
“Đã hài lòng, vậy sau này trẫm không cho khanh làm tướng quân nữa, khanh có nguyện ý không?”
Ta ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩn Chu, ngây thơ chớp chớp mắt:
“Thần muốn hỏi, nếu thần không làm tướng quân thì vẫn được giữ số tiền thưởng trước đó chứ ạ?”
Hạ Cẩn Chu nghe hỏi vậy thì như rất vui:
“Đương nhiên vẫn được giữ.”
Ta gật gù:
“Đã có tiền tiêu thì ai còn muốn ra trận giết địch nữa!”
“Chỉ cần Hoàng thượng hạ chỉ, thần có thể trả lại hổ phù cho người ngay lập tức.”
Hạ Cẩn Chu im lặng nhìn ta, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Tô tướng quân bằng lòng giao binh quyền, đổi lấy một đời vinh hoa?”
Ta đật đầu như giã tỏi:
“Đương nhiên là bằng lòng, hoàn toàn theo lệnh của Hoàng thượng.”
Hạ Cẩn Chu sẽ không lấy hổ phù của ta, không phải hắn không muốn mà vì hắn vẫn chưa thể lấy.
Tô tướng quân chiến công hiển hách vô duyên vô cớ bị thu hổ phù, đừng nói là chiến sĩ biên quan không đồng ý mà ngay đến bách tính trong kinh thành cũng sẽ không đồng ý.
Hạ Cẩn Chu là người ưa sĩ diện như vậy, chắc chắn sẽ không vì một miếng hổ phù mà hủy đi hình tượng quân chủ hiền đức hắn vất vả duy trì nhiều năm như vậy.
Hắn cần một lý do chính đáng để lấy đi hổ phủ từ ta.
Dù sao cái tên Tô Dữ Chi này cũng đang vang dang khắp kinh thành, không một đế vương nào thích tướng quân công cao át chủ cả.
3
Hạ Cẩn Chu không thu binh quyền nhưng cũng không để ta rời hoàng cung.
Thái giám thân cận nói với ta:
“Hoàng thượng xót thương tướng quân, tướng quân trọng thương chưa lành, tạm thời ở trong cung tĩnh dưỡng một thời gian, đợi vết thương khỏi rồi hẵng xuất cung.”
Cung Cẩm Tú ngay gần tẩm điện của Hạ Cẩn Chu, ta biết hắn tuyên bố với bên ngoài là để ta lại hoàng cung tĩnh dưỡng, nhưng thật ra là muốn giám thị ta.
Không biết là ai để lộ tin tức.
Chưa tới ba ngày, thân phận nữ nhi của ta, còn cả tin khả năng cao Hoàng thượng sẽ nạp ta làm phi đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh.
“Không ngờ Tô tướng quân năng chinh thiện chiến trên sa trường lại là nữ tử, còn bị Hoàng thượng nhìn thấy hết cơ thể khi đang tắm.”
“Dù sao Tô tướng quân cũng là một cô nương chưa xuất giá, nếu Hoàng thượng không nạp nàng ấy, sau này nàng ấy nhìn người khác kiểu gì?”
“Hoàng thượng của chúng ta là người đức độ, chắc chắn sẽ phong Tô tướng quân làm phi.”
Người bị kinh động đầu tiên bởi tin tức này không phải Hạ Cẩn Chu mà là Hoàng hậu Cố Thanh Ninh tại cung cấm.
Nàng ta và Hạ Cẩn Chu là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Tình cảm của hai người rất tốt.
Sau khi Hạ Cẩn Chu đăng cơ, chưa tới nửa năm đã long trọng cưới Cố Thanh Ninh về.
Cố Thanh Ninh từ con gái của Thái úy trở thành Hoàng hậu cao quý.
Hai năm nay, nàng ta luôn được sủng ái, vậy nên lúc nói chuyện với ta ngay cả lỗ mũi cũng hếch lên trời:
“Tô Dữ Chi, ngươi cao tay thật đấy.”
“Bổn cung không ngờ, phòng lên phòng xuống lại không phòng được một tướng quân nữ cải nam trang!”
“Giỏi… Rất giỏi!”
Nàng ta nhíu chặt mày, răng ngà nghiến sắp nát.
Hạ Cẩn Chu thân là đế vương, tất nhiên không thể chỉ có một nữ nhân.
Hai người mới thành thân được nửa năm, triều thần đã vịn lí do Cố Thanh Ninh không có thai, sợ ảnh hưởng tới dòng dõi hoàng tộc, muốn Hạ Cẩn Chu tuyển phi.
Cố Thanh Ninh vì muốn củng cố địa vị mà không ít lần giở thủ đoạn âm hiểm.
Vì vậy, dù hậu cung có hơn mười vị phi tần nhưng không một ai thoát khỏi bàn tay của nàng ta.
Nàng ta vẫn là nữ nhân được sủng ái nhất.
Nhưng hôm nay, ta đã trở thành một trường hợp ngoại lệ.
Ta bình tĩnh chỉnh lại lư hương trên mặt bàn, bình tĩnh ngẩng đầu lên, đối diện với hai mắt ẩn chứa lửa giận của Cố Thanh Ninh:
“Hoàng hậu nương nương, thuở nhỏ thần thích ăn mì, nhưng ăn mì mãi rồi cũng ngán.”
“Dù Hoàng thượng và Hoàng hậu phu thê tình thâm nhưng nằm với nhau lâu ngày cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.”
“Thần giúp Hoàng thượng được nếm thử cái mới, không tốt sao?”
Cố Thanh Ninh không ngờ ta dám đối nghịch trực diện nàng ta, và càng không ngờ ta dám phách lối như vậy, nhất thời nổi cơn tam bành, vung tay tát ta một cái rất mạnh.
“Ngươi là cái thái gì? Dám huênh hoang với bổn cung.”
Nàng ta tát rất mạnh.
Một cái bạt tai này làm nửa mặt của ta tê rần, lỗ tai ong ong.
Ta liếm vết máu rỉ ra ở khóe miệng, nhướng mày với nàng ta:
“Hoàng hậu nương nương, đã ai nói với người là lúc người nổi giận trông rất xấu chưa?”
“Người có tin chỉ cần ta vào hậu cung, chẳng mấy chốc hoàng thượng sẽ thất sủng người…”
Cố Thanh Ninh kìm nén cơn giận, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường:
“Tình cảm giữa bổn cung và Hoàng thượng, không phải một kẻ ăn mày vô học có thể xen vào.”
Ta bước tới gần nàng ta, vươn tay chạm lên trâm cài tóc của nàng ta:
“Vậy ư? Nếu ta nói, ta cứ muốn xen vào đấy thì sao?”
Nữ nhân đang cố gắng giữ bình tĩnh đột nhiên động tay, nàng ta túm chặt lấy vạt áo của ta, đẩy ta ngã vào giá đỡ bên cạnh.
Tiếng giá đỡ đổ xuống đất vang ầm, đập mạnh lên hông của ta.
Vết thương hai ngày trước còn chưa khép miệng hoàn toàn lại vỡ ra, máu tươi nhuộm đỏ nhục y của ta.
Ta nằm rạp trên mặt đất, môi cong lên.
Trước khi ngất đi, ta thấy một bóng người áo vàng.