Giáo Sư Thẩm Ghen Tuông - Chương 3
09
“Cái gì?”
Sau khi xong đầu đuôi câu chuyện, kinh ngạc đến mức uống liền hai ấm nước.
“Cậu sẽ trách tớ chứ? Lúc đó tớ cũng biết mà.”
Tôi lắc đầu.
Chuyện thật khiến tâm trạng dao động nhiều lắm.
Đến mức khi nhớ chuyện mặt dày mày dạn theo đuổi Cố Hoài, cuối cùng kết quả cũng gợi lên chút cảm xúc nào.
Thậm chí khiến xác định rằng thật sự thích Cố Hoài, nếu chuyện ít nhiều cũng sẽ tức giận chứ?
hề.
Tôi như thể câu chuyện của một xa lạ liên quan đến .
Thích thật sự là như thế nào nhỉ?
Tôi hợp thời mà nghĩ đến Thẩm Tầm Nam lúc .
Sự để ý của Cố Hoài chỉ khiến thêm lòng hiếu thắng và cam tâm.
Còn Thẩm Tầm Nam sẽ khiến buồn bã, dùng đủ mọi cách để thăm dò thái độ của .
Ví dụ như cố ý mặc hở hang gặp đàn ông khác.
Hoặc là cho biết ở để chờ quan tâm, lúc nào cũng dán mắt điện thoại xem nhắn tin cho .
Tôi liếc thời gian.
Giờ , hẳn là đang lên lớp.
Tôi chờ đợi nữa.
Mối quan hệ của chúng , hoặc là tiến thêm một bước, hoặc là kết thúc .
Như cũng cần chịu sự ràng buộc của hôn nhân nữa, thể làm những việc yêu thích.
10
Sau khi ở bên Thẩm Tầm Nam, cũng từng lúc rảnh rỗi đến trường lén giảng bài.
tâm trạng lần là khác.
Tôi tìm đến giảng đường lớn nơi dạy.
Bây giờ là giờ giải lao giữa hai tiết học, dạy xong tiết , đang bục giảng lật xem tài liệu.
Tôi thừa lúc sinh viên lén lút , ở một góc khuất khó phát hiện.
“Bạn học, cũng là sinh viên khoa khác đến ké giáo sư Thẩm giảng bài ?”
Cô bạn học bên cạnh tự nhiên bắt chuyện với .
Tôi chỉ thể gật đầu.
Cô dường như tìm đồng minh, thế là bắt đầu liên tục.
“Giáo sư Thẩm trai quá.”
Trong đầu hiện lên khuôn mặt thể chê của Thẩm Tầm Nam, sức gật đầu.
“Ý chỉ là khuôn mặt.”
Quả thật, vóc dáng cũng gì và nọ.
Đừng thấy bây giờ vẻ chính phái nho nhã, thường nghi ngờ biết tranh thủ lúc để ý mà lén lút tập thể dục .
“Cậu nghĩ ? Ý là năng lực giảng dạy và chỉ số thông minh cao của thầy ngầu.”
Có lẽ biểu cảm của quá lộ liễu, cô bạn học đỏ mặt đến tận cổ, sức giải thích.
Năng lực giảng dạy thì rõ lắm.
Kinh tế học, hiểu gì.
Trước đây mỗi lần đều kết thúc bằng việc ngủ gật.
Cảm giác những mất ngủ đến giảng bài chắc là hiệu quả chữa lành nhỉ.
“ giáo sư Thẩm đã kết hôn , vợ của thầy chắc là xuất sắc? Thật gặp mặt.”
Chúc mừng bạn, bạn đã gặp .
Tôi xuất sắc ?
Tôi chỉ là một bình thường đến thể bình thường hơn.
Không ước mơ lớn lao gì, từ bỏ chuyên ngành đã học mấy năm.
Mở một trung tâm cứu trợ động vật lang thang.
Từ cứu chuyển sang cứu chó mèo.
Kiếm bao nhiêu tiền mỗi năm còn chi thêm một khoản nhỏ.
Tôi đột nhiên cảm thấy chán nản.
Rốt cuộc Thẩm Tầm Nam kết hôn với vì cái gì chứ?
Hai chúng ở bên chuyện ngừng, biết từ lúc nào đã học .
“Nếu bạn nào thì thể xuống lớp.”
“Chi bằng làm chút việc ý nghĩa, nào học lớp lẽ biết, thói quen điểm danh.”
“Không cần thiết lãng phí thời gian ở đây.”
Một giọng lạnh lùng truyền đến từ bục giảng, cả lớp im lặng như thể đang ở trong môi trường chân .
Tôi rùng , thu một bên.
Cũng may cố ý ăn mặc kín đáo, mũ và khẩu trang đầy đủ.
nhanh đó đã chủ đề chính.
Như đã , sẽ lãng phí bất kỳ thời gian nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đánh bạo quan sát .
Thẩm Tầm Nam bình thường lạnh lùng, khi lên lớp cũng , nhưng một loại nhiệt độ khác biệt.
Anh cứ đó, thẳng tắp như cây tùng.
Một tay cầm que chỉ, một tay cầm điều khiển ppt.
Tay áo xắn đến cẳng tay, ngay cả chiếc đồng hồ tặng cũng trở nên gợi cảm.
Anh thỉnh thoảng ngẩng đầu slide, thỉnh thoảng cúi đầu lật giáo án.
Đôi mắt cặp kính sắc bén và thông tuệ.
Ánh sáng lóa lên mặt , tạo thành một mảng bóng tối, ngũ quan sâu sắc và đậm nét.
Dường như kéo một sợi dây vô hình, khuấy động trong lòng .
Tôi thể nhận , so với kinh doanh, làm thầy giáo mới là sự nghiệp mà thật sự yêu thích.
Thẩm Tầm Nam bục giảng, thật sự tỏa sáng.
Có lẽ vì quá sáng chói.
Người ánh nắng chiếu thì ấm áp, mà ấm áp thì dễ buồn ngủ.
Giọng của Thẩm Tầm Nam dần dần trở nên mơ hồ rõ.
11
Không biết qua bao lâu, đột nhiên tỉnh giấc.
Đã tan học , cả lớp học trống rỗng, yên tĩnh đến đáng sợ.
Mà Thẩm Tầm Nam đang lưng về phía , ở vị trí phía .
Trong tay cầm một quyển sách, đang lật xem.
Ánh nắng chiều chiếu , khiến trông mơ màng chân thực.
Nghe thấy tiếng tỉnh , khép quyển sách , xoay .
“Không ai dám ngủ gật trong lớp , em biết sẽ xảy chuyện gì ?”
Anh khẽ nhướng mày, do ngược sáng, cảm giác áp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Tôi đang giả vờ chỉnh khẩu trang, ngờ khẩu trang biết từ lúc nào đã tháo xuống.
Hình như đã thấy một tiếng thở dài trong giấc mơ, đó đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve tai , cả đều dễ thở hơn nhiều.
“Xảy chuyện gì?”
Vừa tỉnh ngủ, còn mơ màng, thể suy nghĩ .
Thẩm Tầm Nam dường như chút bất đắc dĩ, thoáng nở một nụ .
“Người khác biết, bởi vì ai dám.”
“ em…”
Thẩm Tầm Nam đột nhiên hạ thấp , giọng khàn khàn.
“Đi thôi, về nhà.”
Anh dậy, đưa một tay mặt , gật nhẹ đầu.
Cảm xúc thay đổi quá nhanh, trở tay kịp, ngơ ngác đặt tay lên tay .
Cảm nhận lực siết chặt tay , chiếc nhẫn ngón áp út tạo thành một đường cong khiến tim khẽ run.
Thế là hai chúng cứ thế một một , cách qua dãy ghế.
Để đưa khỏi lớp học.
Cho đến khi về đến nhà, mới sực nhớ mục đích đến tìm .
Quả nhiên sắc làm hỏng việc.
Yêu tinh.
Hồ ly tinh.
“Tôi…”
Không ngờ mở miệng đã áp sát, thở nóng rực đột ngột xâm chiếm.
Bàn tay dùng lực nhẹ gáy , đó cảm giác ẩm ướt nóng bỏng xâm chiếm bộ khoang miệng của .
Hơi thở nặng nề, trong kiềm chế mang theo khao khát rõ ràng.
“Chờ… chờ một chút…”
Tôi thừa lúc thở dốc mở miệng.
“Không… đóng cửa.”
Anh theo phản xạ đóng cửa , vùi đầu cổ thở dốc.
“Em quên , chúng còn ly hôn?”
“Sao em thể…”
Tôi làm ?
“Em tham gia bữa tiệc của , mặc quần áo của , còn đến bệnh viện tìm , còn ở nhà … em coi là gì?”
“Tần Khê, em thể , thật sự thua kém gì .”
Thẩm Tầm Nam nhắm mắt, thân khẽ run rẩy, bao gồm cả giọng .
lời của …
Là ý tỏ tình với ?
Mặc quần áo của Cố Hoài? Tôi điên ?
Nhớ chiếc váy thấy ban công hôm đó.
Tôi mà, chỉ váy, áo sơ mi biết .
Tôi cúi đầu, đè nén khóe miệng đang cong lên.
Vừa giải thích: “Em và Cố Hoài…”
“Anh .”
Anh ôm lấy eo , bế phòng.
Có một loại quyết tuyệt kiểu vỡ bình thì ném luôn.
Ghen tuông trong lòng gần như đốt cháy lý trí của , thở dần dần hỗn loạn.
Tay Thẩm Tầm Nam vuốt ve gò má , vén những sợi tóc lòa xòa tai .
Cơ thể run rẩy theo hành động của , vỡ tan ghép .
Anh còn điên cuồng hơn bất cứ lần nào.
Như thể là cuộc hoan lạc cuối cùng ngày tận thế.
Tất cả những lời giải thích của đều nhấn chìm trong những nốt nhạc dần vỡ vụn.
Cho đến cuối cùng, khẽ thì thầm: “Nhìn , ?”
“Anh thật sự… thua kém gì .”