Giáo sư Mạnh rất kiêu ngạo - Chương 1
1.
Bạn thân của tôi, Tô Châu Nguyệt, là thần tượng của tôi.
Cô ấy vừa xinh đẹp, vừa giàu có, lại thông minh và tài giỏi, dịu dàng và hào phóng.
Tôi thường tự hỏi tại sao mình không phải là con trai.
Một tháng trước, cô ấy đã kết hôn với thái tử gia của Bắc Kinh Mạnh Quan Đình.
Là người làm phù dâu, tôi khóc đỏ cả mắt, toàn bộ buổi lễ chỉ mình tôi là buồn nhất.
Bởi vì tôi cảm thấy trên thế giới này không có bất kỳ người đàn ông nào xứng với cô ấy.
Càng đau lòng hơn là cô ấy đã kết hôn, chúng tôi có thể sẽ gặp nhau ngày càng ít.
Mạnh Quan Đình nhìn tôi cười tự mãn, đầy kiêu ngạo.
Hắn nổi tiếng là một kẻ phong lưu, ăn chơi.
Khi bạn thân tôi và hắn yêu nhau, chúng tôi như nước với lửa.
Hắn thường bị tôi chọc tức đến mức không thể chịu nổi, nhưng vì mặt mũi của bạn thân nên không thể phát tác.
Vào ngày cưới, hắn cười như gió xuân.
Hắn nói với tôi: “Đường An Ý, đừng có quấy rầy Châu Nguyệt của nhà tôi nữa, cô ấy là của tôi.”
“Đèn pha, tự biết chỗ đứng của mình đi.”
Tôi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Quay người lại, tôi liếc thấy một người đàn ông có nét mặt hơi giống Mạnh Quan Đình đang đi tới.
Đối phương cao ráo, chân dài, khí chất thanh lịch và lạnh lùng.
Người vốn kiêu ngạo, mày rậm mắt cao như Mạnh Quan Đình khi thấy hắn, lập tức trở nên chỉnh tề.
Hắn lễ phép gọi: “Anh.”
Người đàn ông gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào tôi.
Mạnh Quan Đình chủ động giới thiệu: “Đây là Đường An Ý, bạn tốt của Châu Nguyệt.”
“Đây là anh trai tôi, Mạnh Quan Hạc.”
Mạnh Quan Hạc rất ít nói, chỉ khẽ gật đầu với tôi.
Tôi chăm chú nhìn hắn, chợt có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu.
Tại buổi tiệc, tôi ngồi bên cạnh Mạnh Quan Hạc.
Tôi mở lời với Mạnh Quan Hạc: “Anh có độc thân không?”
Sự thẳng thắn của tôi khiến Mạnh Quan Hạc hơi ngẩn ra.
Bàn tiệc này ngoài tôi ra đều là người nhà của bên trai.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, sắc mặt có chút khó xử.
Mạnh Quan Hạc ngừng lại một chút, chậm rãi mở lời: “Độc thân.”
“Vậy thêm số liên lạc nhé!”
Tôi chủ động đưa ra mã QR, hắn liếc nhìn tôi một cái.
Có lẽ vì có bạn bè và người thân xung quanh, lại là ngày vui, hắn không thể từ chối tôi, người nhà của cô dâu.
Hắn đồng ý.
Tôi vui vẻ thêm số liên lạc, liên tục trò chuyện với Mạnh Quan Hạc.
Hắn rất có giáo dưỡng, mang theo sự lịch sự lạnh nhạt, mỗi câu đều có phản hồi.
Tôi đương nhiên biết hắn thực sự không muốn để tâm đến tôi, nhưng không sao, tôi đã quyết tâm “bẻ” được hắn.
Mạnh Quan Hạc lớn hơn tôi năm tuổi, khi biết hắn là giáo sư đại học, tôi hơi ngạc nhiên.
Theo dòng dõi nhà Mạnh, với tư cách là trưởng tử, hắn không phải tham gia kinh doanh thì cũng phải theo chính trị.
Không ngờ lại đi làm nghiên cứu học thuật.
Thảo nào khí chất như ngọc như mực.
“Giáo sư Mạnh, anh thật đẹp trai!”
“Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn anh.”
Những người ngồi ăn trên bàn như thể bị rơi vào trạng thái đóng băng, cứng ngắc.
Tôi cảm thấy phản ứng của họ thật kỳ lạ.
Nhưng mọi tâm tư của tôi đều dồn hết vào Mạnh Quan Hạc, nên không suy nghĩ nhiều.
Chỉ nghĩ rằng sự thẳng thắn của tôi đã làm họ hoảng sợ.
Mạnh Quan Hạc ban đầu đang uống canh, nghe thấy lời tôi nói, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của tôi.
Sắc mặt nhạt nhẽo, trả lời tôi một câu: “Cảm ơn.”
2.
Hoa trên núi cao không dễ hái.
Để có thể hái được Mạnh Quan Hạc, tôi đã quyết tâm phải gia nhập vào Mạnh gia và sống chung với cô bạn thân thần tượng của tôi.
Tôi đặc biệt đi hỏi một người bạn có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm.
Cô ấy đã cho tôi bốn chữ.
Thẳng thắn, táo bạo.
“Với hoa trên núi cao, nếu cậu chơi một cách kín đáo thì nhất định sẽ thất bại, phải trực tiếp và táo bạo.”
“Những người trầm lặng thường thích sự phô trương.”
Tôi đã áp dụng những gì học được và lên mạng tìm hiểu.
Tôi thấy một bài viết dạy cách gọi “chồng”, và tôi bỗng ngộ ra.
Tôi xoa tay chuẩn bị.
Cho tôi một người đàn ông đẹp trai, tôi bây giờ mạnh mẽ đến đáng sợ.
Mở cuộc trò chuyện WeChat với Mạnh Quan Hạc.
Tôi trực tiếp nhắn: [Chồng, chúc ngủ ngon.]
Mạnh Quan Hạc: [Gửi nhầm người rồi.]
Tôi cười: [Không có, chồng của tôi chỉ có một mình anh.]
Mạnh Quan Hạc: [Tiểu thư Đường, tôi không có quan hệ yêu đương hay kết hôn với cô, hãy thận trọng trong lời nói.]
Tôi vui vẻ cười to, người đàn ông này quá nghiêm túc.
Tôi: [Vậy anh hãy yêu đương và kết hôn với tôi.]
Một khoảng im lặng kéo dài —
Mạnh Quan Hạc: [Tiểu thư Đường, xin tự trọng.]
Khi thấy tin nhắn đó, tôi không nhịn được cười đến nỗi bụng tôi đau.
Đây chính là niềm vui của việc theo đuổi người lớn tuổi sao.
Quả thật, những điều khó khăn cũng rất thú vị.
[Chồng, ngày mai em sẽ đi nghe bài giảng của anh.]
Mạnh Quan Hạc không trả lời.
Kể từ ngày đó, tôi thường đến trường của Mạnh Quan Hạc để dự thính* các bài giảng của hắn.
*Dự (lớp học, hội nghị) chỉ để nghe, không có quyền phát biểu, biểu quyết (vì không có tư cách là một thành viên hay một đại biểu chính thức).
Trên bục giảng hình vuông, Mạnh Quan Hạc trong bộ vest lịch lãm, đeo kính gọng vàng, vừa nghiêm túc vừa cuốn hút.
Từng cử chỉ, từng lời nói của hắn đều khiến tôi thấy dễ chịu.
Trong giờ học, Mạnh Quan Hạc đưa ra một câu hỏi.
Trong thời gian suy nghĩ, tôi lén dùng điện thoại nhắn tin cho hắn.
[Chồng thật đẹp trai.]
[Giọng chồng thật hay.]
[Chồng ơi, sau giờ học chúng ta cùng đi ăn nhé?]
Chiếc điện thoại bên cạnh bục giảng bỗng sáng lên.
Mạnh Quan Hạc liếc mắt nhìn màn hình điện thoại rồi ánh mắt hắn xuyên qua đám đông và dừng lại trên gương mặt tôi.
Tôi làm động tác miệng với hắn, hai chữ:
“Chồng ơi.”
Ánh nhìn sau kính lóe lên một chút.
Tôi thấy bàn tay dài đẹp như ngọc của Mạnh Quan Hạc đặt lên micro đen.
Đôi môi mỏng của hắn mở ra, gọi tên tôi.
“Đường An Ý, em hãy trả lời câu hỏi này cho tôi.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên mình từ miệng của hắn.
Không hiểu sao, tim tôi đập loạn nhịp.
Rạo rực.
Tôi là một người ngoài đến dự thính mà tâm tư lại không trong sáng, làm sao biết được hắn đang hỏi gì chứ.
Chắc hẳn hắn muốn cho tôi một bài học nhỏ.
Muốn tôi nhận ra khó khăn mà rút lui.
Điều đó là không thể.
Trong giảng đường lớn, mọi người nhìn nhau, tìm kiếm người bạn học mà giáo sư Mạnh đã đề cập.
Tôi đứng dậy, đối diện ánh mắt của Mạnh Quan Hạc, trong mắt thoáng qua vẻ tinh quái.
Tôi thẳng thắn và lớn tiếng nói: “Chồng, câu hỏi này em không biết.”
Cả phòng học trở nên hỗn loạn.
Tiếng ồn ào không ngừng.
Mạnh Quan Hạc không thay đổi sắc mặt, nhưng tôi thấy yết hầu của hắn khẽ di chuyển dưới sự điềm tĩnh của mình.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngồi xuống.”
Về việc tôi gọi hắn là chồng, hắn không giải thích, cũng không phủ nhận.
Hắn chỉ trực tiếp chuyển sang cái tên tiếp theo.
Từ đó, tôi nổi tiếng một trận, sinh viên của Mạnh Quan Hạc đều biết hắn có một bạn đời thường xuyên đến dự thính.
Tôi cũng không giấu diếm.
Từ hàng ghế sau lúc đầu, giờ tôi ngồi ở hàng ghế đầu.
Thẳng thắn nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhưng hắn không còn gọi tôi trả lời câu hỏi nữa.
Vẫn giữ khoảng cách lạnh lùng với tôi.
3.
Mạnh Quan Hạc không dễ tiếp cận, rất khó theo đuổi.
Tôi đã theo đuổi một tháng nên có chút mệt mỏi.
Lần trước trời mưa lớn, tôi vẫn bất chấp gió mưa để đi nghe lớp của hắn.
Kết quả là tôi bị cảm.
Hôm nay nghe lớp của hắn, tôi cảm thấy uể oải, không có sức sống.
Tôi khó chịu nằm sấp lên bàn, vô tình ngủ quên mất.
Cho đến khi nghe thấy Mạnh Quan Hạc gọi tên tôi.
Tôi khó chịu ngẩng đầu dậy từ cánh tay, đầu óc choáng váng.
Hắn chạm vào trán tôi, nhíu mày: “Cô sốt rồi.”
Hắn định rút tay lại, tôi vội vàng nắm lấy.
Mặt tôi áp vào tay hắn mà cọ cọ.
Vô thức lẩm bẩm: “Lạnh lạnh, thật thoải mái.”
Cả người Mạnh Quan Hạc khựng lại, đôi môi đẹp của hắn mím chặt.
Chắc là tôi sốt đến mê man rồi, thật sự coi hắn là chồng mình.
Tôi đỏ mắt, uất ức nhìn hắn: “Chồng ơi, em khó chịu.”
Cuối cùng, Mạnh Quan Hạc bất đắc dĩ bế tôi ra khỏi lớp học.
Tôi mơ màng, nửa tỉnh nửa mơ.
Chỉ biết mình bị hắn bế lên xe.
Vì tôi cứ bám chặt không buông, hắn phải gọi điện gọi tài xế.
Trên ghế sau, tôi như con gấu koala cuộn tròn trên người hắn.
Dọc đường nhiều đèn đỏ, xe đi đi dừng dừng.
Tôi khó chịu áp sát vào hắn mà cọ cọ.
Ánh mắt Mạnh Quan Hạc trở nên trầm tối.
Hắn nắm lấy tôi, cố đẩy ra.
Trong lúc đó, tay tôi chạm phải thứ gì đó, liền nắm lấy rồi lẩm bẩm: “Đừng chọc em.”
Cơ thể Mạnh Quan Hạc đột nhiên căng lên, hơi thở gấp hơn.
Hắn đặt tay lên tay tôi, giọng nói kìm nén và khàn khàn.
Dỗ tôi: “Ngoan, buông tay ra.”
“Không buông.”
Tôi vùi đầu vào vai hắn mà phản đối.
Giọng của Mạnh Quan Hạc trầm xuống: “Đường An Ý!”
Tôi được đà lấn tới: “Anh đồng ý làm chồng em có được không?”
Đáp lại tôi là Mạnh Quan Hạc thật sự nghiêm túc, hắn lập tức đẩy tôi ra khỏi người hắn.
Trước đó hắn vẫn luôn nhẫn nhịn những hành động vô lý của tôi.
Lúc này hắn đã có chút giận.
Hắn rút dây thắt lưng ra, trói tay tôi lại vì không chịu yên.
Đôi tay đẹp đẽ từng đâm vào tim tôi, nắm lấy cằm tôi.
Tôi nghe thấy giọng hắn có chút cảnh cáo: “Cô mà làm loạn nữa, tôi sẽ ném cô xuống xe.”
Tôi ngây người nhìn hắn, có chút sợ hãi.
Trên gương mặt lạnh lùng và khó chịu của Mạnh Quan Hạc, đôi mắt tối đen ẩn chứa cảm xúc quen thuộc.
Khiến tôi nhớ đến một người.
Con của dì tôi, tôi gọi hắn là Tam ca, người mà lăn lộn trong giới giang hồ, cả người đầy mùi máu.
Dù đối với những kẻ nhỏ bé như chúng tôi hắn đã cố hết sức kiềm chế, nhưng sát khí trong xương tủy vẫn không thể che giấu.
Mỗi lần gặp hắn tôi đều sợ hãi.
Lực tay của Mạnh Quan Hạc nắm trên cằm tôi lại mạnh thêm chút nữa.
Hắn lạnh giọng nói: “Đường An Ý, đừng chọc tôi nữa.”
“Từ nay không được đến giảng đường nữa.”
“Nghe rồi thì gật đầu.”
Tôi đau đến rụt lại, bộ não mơ hồ do sốt của tôi tỉnh lại vì sự đe dọa.
Tôi gật đầu trong ánh mắt của hắn.
Mạnh Quan Hạc quan sát nét mặt tôi một lúc, sau đó buông tay ra.
Ánh mắt hắn rơi xuống đôi môi tôi, nhíu mày.
Hắn nói một câu: “Yếu đuối.”
Không cần nhìn tôi cũng biết, chỗ mà ngón tay hắn bóp qua chắc chắn đỏ rực.
Sau đó, suốt quãng đường, tôi đều ngoan ngoãn ngồi co ro ở bên cạnh.
Rồi thiếp đi.