Giành Lấy Tân Sinh - Chương 2
5
Lệ Nương từ cửa hông chật hẹp của Vương phủ đi vào.
Tiểu thư mặc một chiếc váy đỏ thẫm, đầu đội đồ trang sức bằng vàng nặng trĩu, mặt mày u ám, ngồi nghiêm trang trên ghế chủ tọa ở phòng khách.
Lệ Nương quả nhiên dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu, ngay cả giọng nói khi thỉnh an cũng dịu dàng động lòng người.
Nhưng nàng càng tiến lại gần, ánh mắt của cô gia càng lộ rõ vẻ dịu dàng, sắc mặt của tiểu thư càng khó coi thêm vài phần.
Cho đến khi Lệ Nương bưng một bát trà nóng, hai tay dâng lên, cung kính và dịu dàng.
Tiểu thư liếc nhìn nàng nhưng không có ý định nhận lấy.
Cánh tay của Lệ Nương giơ cao quá đầu, lâu dần bắt đầu run rẩy.
Ta thấy trong mắt cô gia thoáng hiện lên một tia lo lắng nhưng rất nhanh cô gia đã trở lại bình thường, an ủi xoa bóp lòng bàn tay của tiểu thư.
Tiểu thư ngẩng đầu, nhìn Lệ Nương như đang thẩm định đồ vật một lúc lâu, mới hừ một tiếng, nhận lấy tách trà trong tay nàng, khẽ nhấp một ngụm.
Lệ Nương thở phào nhẹ nhõm, cô gia cũng yên tâm.
Như vậy, mới coi như đã qua được cửa của chủ mẫu, Lệ Nương có thể có một chỗ dung thân trong Vương phủ.
Nhưng tiểu thư vẫn không hài lòng, nàng chỉ nhấp một ngụm trà, liền bắt đầu chỉ bảo Lệ Nương:
“Ta là chính thê do Vương gia đích thân sắc phong, còn ngươi chỉ là một thị thiếp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ta bán đi.
“Chỉ có ta mới được mặc màu đỏ tươi này, ngươi chỉ được mặc màu hồng nhạt.
“Ngươi sinh con chỉ là thứ tử, ta sinh mới là đích tử thừa kế gia sản, là quý tử.”
Tiểu thư nói mãi không thôi, nói đến khi cô gia bắt đầu buồn ngủ, còn Lệ Nương thì rất ngoan ngoãn, luôn gật đầu, không hề có chút vượt quá giới hạn nào.
Như vậy, tiểu thư mới dần dần dừng lại, quay người bỏ đi.
Trước khi đi, còn không quên nhắc nhở Lệ Nương:
“Nhớ kỹ, làm thiếp thì phải nhớ phận mình, đừng mơ tưởng có thể dựa vào sự sủng ái mà kiêu ngạo.”
6
Đêm thứ ba Lệ Nương vào phủ, cô gia mới đến phòng nàng.
Có thể coi như đã nể mặt tiểu thư.
Nhưng tiểu thư lại tức đến nghiến răng, chỉ vào sương phòng nơi Lệ Nương ở mà nguyền rủa:
“Quả nhiên là kỹ nữ, trời sinh đã là loại tiện nhân chuyên quyến rũ nam nhân!
“Đồ không biết xấu hổ, đồ bị ngàn người cưỡi vạn người đè!
“Dám quyến rũ phu quân của ta, đúng là nên báo quan để quan phủ xử nàng ta thiên đao vạn quả mới hả giận!”
Nói xong, tiểu thư hung hăng véo ta một cái:
“Thu Đào, ngươi đi hầu hạ hai người họ, xem ả ca kỹ này có thủ đoạn gì mà mê hoặc được người.”
Ta lập tức quay người đi lấy nước nóng và khăn, đi về phía sương phòng bên cạnh.
Mặc dù hầu hạ suốt đêm là một việc vất vả nhưng vẫn tốt hơn là ở trong phòng của tiểu thư để bị nàng ta trút giận.
Thủ đoạn hành hạ người của tiểu thư không ít, véo vặn là nhẹ, còn có thể dùng kim bạc đâm vào đầu ngón tay. Hồi trước, mỗi lần Xuân Hạnh hầu hạ cô gia , nàng ta đều tàn nhẫn đâm thủng mười ngón tay của Xuân Hạnh , còn bắt cô ấy quỳ giữa sân, dội nước bẩn lên người, bảo những nha hoàn khác gọi cô ấy là “Đồ đê tiện.”
Vừa giày vò thân thể, vừa chà đạp nhân phẩm. Bây giờ nghĩ lại, Xuân Hạnh mất mạng không hẳn là do một mình cô gia hành hạ, tiểu thư cũng có công không nhỏ.
Nghĩ như vậy, ta đã đến sương phòng bên cạnh.
Thật bất ngờ, lần này lại không nghe thấy tiếng kêu đau của nữ tử.
Mà là một khúc nhạc Giang Nam nhỏ nhắn du dương êm ái.
Ta đứng ở cửa suýt nghe đến mê mẩn.
Lệ Nương đúng như tên gọi, giọng hát trong trẻo và du dương như chim hoàng oanh, khiến cô gia phải vỗ tay đánh nhịp cho nàng.
Ta nghĩ, Lệ Nương này có giọng hát hay, nhan sắc cũng không kém tiểu thư, có lẽ thật sự có thể khiến cô gia say đắm, thoát khỏi thân phận kỹ nữ, trở thành chủ nhân của Vương phủ này.
Khoảng nửa nén nhang, tiếng hát của Lệ Nương đột ngột dừng lại.
Sau một tiếng kinh hô, tiếng cười phóng túng của cô gia vang lên, sau đó là tiếng vải bị xé rách.
Tiếp theo, lại là tiếng khóc lóc, cầu xin đau đớn như Xuân Hạnh , cùng với tiếng thở dốc phấn khích của nam nhân.
Ta đã nghe những âm thanh này hàng trăm lần nhưng vẫn thấy kinh hãi.
Ta thức trắng đêm, đưa nước đến bảy lần.
Ngày hôm sau, cô gia mặt mày thỏa mãn đứng dậy vào triều, ta mới đi nhắc nhở Lệ Nương.
Nàng là thị thiếp duy nhất trong phủ, mỗi ngày đều phải đến chỗ tiểu thư thỉnh an.
Trong phòng thoang thoảng hương hoa nhài, Lệ Nương chỉ mặc một chiếc yếm thêu hình uyên ương, làn da trắng nõn lộ ra đầy những vết roi.
Xem ra, cô gia đối xử với nàng cũng không khác gì Xuân Hạnh , họ đều chỉ là thứ đồ chơi có thể tùy ý đùa bỡn và đánh mắng.
Lệ Nương thất thần nằm trên giường, đôi mắt đẹp hơi nhếch lên rõ ràng đang mở nhưng lại sâu thẳm như vực sâu, nhìn vào khiến người ta khó chịu vô cùng.
Ta cúi đầu, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Lệ Nương, đến giờ thỉnh an chủ mẫu rồi.”
Nàng mới như bừng tỉnh, uống một hơi cạn bát thuốc tránh thai.
Lại nhận lấy chiếc khăn thấm nước nóng trong tay ta, muốn lau đi những vết bầm tím trên người.
Lệ Nương khẽ thở dài, nhìn những vết hằn không thể lau đi, buồn bã nói:
“Ta rất bẩn, tự ta lau là được, đừng làm bẩn tay ngươi.”
Ta nhìn thấy khóe miệng nàng nhếch lên tự giễu, đột nhiên buột miệng.
“Không phải vậy.”
Lệ Nương sững sờ, hơi há miệng.
Ta cũng không biết lấy đâu ra can đảm, chỉ đột nhiên cảm thấy tiểu thư nói không đúng, Lệ Nương không phải là người tự cam chịu thấp hèn, nàng không bẩn.
Ta lên tiếng:
“Nô tỳ nói, Lệ Nương không bẩn.”
Nàng nói:
“Nhưng ta là kỹ nữ, đã bị nhiều người nam nhân đụng vào…”
Ta ngắt lời nàng:
“Cô nương sinh ra trong sạch, dính vào nam nhân thì bẩn, chẳng phải là nói chính nam nhân mới là thứ dơ bẩn sao.
“Cho nên, cô nương không bẩn, cô nương rất sạch.”
Lệ Nương ngẩn ra một lúc lâu mới đỏ hoe mắt, xoa xoa đỉnh đầu của ta.
“Nha đầu tốt, đáng tiếc, trong thời buổi này, nam nhân sẽ mãi mãi không sai.”
Ta mím môi, không nói gì, chỉ thấy trong lòng nghẹn lại.
Khó chịu vô cùng.
7
Từ khi Lệ Nương hầu hạ, cô gia đã biết mùi, mỗi tháng chỉ đến chỗ tiểu thư ba bốn lần.
Lệ Nương bây giờ dù sao cũng đã là chủ tử, tiểu thư vì tiếng tăm hiền thục, chỉ có thể mặt ngoài đối xử với nàng như tỷ muội ruột nhưng trong bóng tối lại trút giận lên ta.
Hôm nay, tiểu thư dùng móng tay dài véo vặn eo ta.
Nàng hỏi ta:
“Thu Đào, ngươi nói xem con tiện nhân kia hầu hạ cô gia thế nào?”
Ta đỏ mắt không dám nói.
Nàng liền cười lạnh lấy kim bạc ra, từng cái đâm vào mười ngón tay ta.
Ta đau đến mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng, mới nghiến răng nói:
“Cô gia mỗi lần ở chỗ Lệ Nương, trước tiên đều bảo nàng hát khúc, sau khi nghe thỏa thích rồi mới bảo nô tỳ bưng nước đến.”
Tiểu thư tức giận ném kim bạc dính máu xuống đất, đáy mắt nhuốm một tia ghen ghét.
Ta nín khóc, dùng những ngón tay gần như mất hết sức lực để dọn những mảnh sứ vỡ và kim bạc nhưng lại bị tiểu thư giẫm lên tay.
Nàng dùng sức nghiền ngón tay ta, mặt lạnh lùng ra lệnh:
“Vương phủ thanh liêm sáng sủa, sao có thể dung thứ cho loại nữ tử lầu xanh hát những lời dâm ô, nếu để người ngoài biết được, không biết sẽ bịa đặt chúng ta thế nào.
“Từ nay trở đi, trong thuốc tránh thai của Lệ Nương thêm vào chút thuốc câm, xem nàng còn dùng giọng hát đó để quyến rũ phu quân ta thế nào.”
Ta nhịn đau, trong lòng thầm chửi, nếu nói Lệ Nương là loại gái lầu xanh, sao tiểu thư còn lén gọi tú bà của Di Hồng viện đến để học thuật phòng the, học những mánh khóe trói buộc nam nhân.
Nhưng lúc này tiểu thư lại sắc mặt nghiêm nghị:
“Ta cũng là vì bảo toàn thể diện của Vương phủ, nếu không thì tuyệt đối sẽ không hại người.
“Huống hồ người hạ thuốc là Thu Đào ngươi, ta chỉ dặn dò vài câu, báo ứng sẽ không đến trên đầu ta.
“Ngươi nói có phải hay không?”
Mũi giày của tiểu thư nhấc cằm ta lên, tư thế này thật sự làm nhục phẩm giá. Nhưng so với phẩm giá, cơn đau trên tay dừng lại, mới khiến ta thầm thở phào nhẹ nhõm, ta lén rút mảnh sứ găm vào lòng bàn tay ra.
Đối diện với ánh mắt nửa đe dọa của tiểu thư, ta chỉ có thể gật đầu.
“Thu Đào hiểu, nếu lão phu nhân hỏi đến, Thu Đào tuyệt đối sẽ không tố cáo tiểu thư.”
Nhưng nàng lại tát ta một cái thật mạnh, trợn trắng mắt:
“Tố cáo cái gì. Chuyện này vốn là do nha đầu độc ác nhà ngươi làm.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, nàng mới hài lòng thu hồi ánh mắt, rút quyển sách bảy mươi hai thế mà tú bà tặng ra, nghiêm túc nghiên cứu.
Ta bưng bát thuốc tránh thai đã pha thuốc câm, đi về phía sương phòng bên cạnh.
Vừa đẩy cửa ra, lại nghe thấy trong màn trướng hoa sen truyền đến tiếng kêu cứu của Lệ Nương.
Nàng dường như bị thứ gì đó bóp cổ, lắp bắp kêu:
“Vương gia đừng…
“Thu Đào, cứu… cứu ta…”
Ngay sau đó, lại nghe thấy một tiếng tát vang dội.
Tiếp theo là tiếng mắng chửi của cô gia :
“Nữ nhân nói không muốn chính là muốn.
“Huống hồ ngươi là một kỹ nữ, tiểu gia ta là Vương gia, hôm nay giết chết ngươi thì thế nào?”
Nói xong, trong trướng lại truyền đến tiếng nức nở của Lệ Nương và tiếng móng tay cào vào thành giường chói tai.
Bát canh trong tay ta rơi xuống đất, nhanh chân đi vào phòng.
Nhưng lại bị cô gia quát lớn ngăn lại:
“Đồ tiện tỳ, cút ra khỏi phòng!
“Dám quấy rầy chuyện tốt của ta, cẩn thận ta lột da ngươi!”
Ta dừng bước, cô gia nói không sai, thân phận hắn cao quý, muốn giết chết ta, dễ hơn bóp chết một con kiến.
Nhưng nghe tiếng nức nở tan nát của Lệ Nương, trong đầu ta lại hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Xuân Hạnh tỷ tỷ ngày đó với thân thể đầy thương tích.
Lúc này, nụ cười dữ tợn của cô gia, vẻ mặt ghê tởm của tiểu thư và ánh mắt tuyệt vọng giống hệt nhau của Xuân Hạnh và Lệ Nương không ngừng chồng lên nhau trong đầu ta.
Không đợi ta nghĩ thông suốt, chân ta đã bước ra trước một bước, nhanh chân đi về phía màn trướng hoa sen lay động.