Giành Lấy Tân Sinh - Chương 1
1
Đêm thứ bảy Xuân Hạnh hầu hạ cô gia, tiếng kêu còn lớn hơn mấy đêm trước.
Mấy nha hoàn chúng ta đều nghe rõ mồn một, huống chi là tiểu thư cả đêm không ngủ.
Tai nghe mắt thấy phu quân ân ái cùng nữ tử khác, chỉ sợ tim của tiểu thư tựa như sống sờ sờ mà bị bóp nát.
Nàng ta ngồi trên mép giường, vặn chặt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay, môi bị cắn đến đỏ bầm, rướm máu.
Mãi đến nửa đêm, tiếng kêu mới dần yếu đi.
Cho đến khi không còn tiếng động, tiểu thư mới bảo ta thổi tắt đèn, nằm trên chiếc giường trống trải, nhíu mày ngủ thiếp đi.
Hôm sau, khi ta chải tóc cho tiểu thư, một nha hoàn mặt tái mét chạy vào.
“Tiểu… tiểu thư, không xong rồi, Xuân Hạnh …”
Tiểu thư cau mày, quát:
“Ngươi vội cái gì, từ từ nói, Xuân Hạnh sao vậy?”
Nha hoàn kia không kìm được giọng run rẩy, như thể nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ:
“Xuân Hạnh tỷ, tỷ ấy đã chết trên giường cô gia rồi.”
Ta và mấy nha hoàn trong phòng đều giật mình.
Xuân Hạnh tỷ là người hầu lâu năm trong phòng tiểu thư, làm việc nhanh nhẹn, tính tình lại lương thiện, ngày thường rất chăm sóc mấy tiểu nha hoàn như chúng ta.
Ta vốn tưởng tỷ ấy làm thông phòng là một việc tốt, vừa có thể làm ít việc, lại vừa được thưởng tiền.
Nhưng không ngờ, mới được 7 ngày, tỷ ấy đã mất mạng.
Tiểu thư ngẩn người một lúc nhưng đôi lông mày lá liễu xinh đẹp lại giãn ra:
“Ồ?”
Nàng ta nhìn vào gương, ngắm khuôn mặt kiều diễm của mình, khóe miệng không khỏi cong lên:
“Đang khỏe mạnh, sao lại chết được?”
Tiểu nha hoàn lắp bắp nói:
“Hôm nay cô gia đi chầu, chúng nô tỳ theo lệ cũ đi đưa thuốc tránh thai cho Xuân Hạnh.
“Nhưng chỉ nhìn thấy, Xuân Hạnh lõa thể co ro ở góc tường, đã tắt thở từ lâu.
“Trên người tỷ ấy có nhiều vết thương, cổ còn có vết bầm tím…
“Tiểu thư, Xuân Hạnh tỷ chắc chắn đã phải chịu…”
“Câm miệng!”
Tiểu thư mất kiên nhẫn ngắt lời, giơ tay tát tiểu nha hoàn một cái.
“Để nàng ta hầu hạ cô gia là phúc lớn lắm rồi, giờ mất mạng, chỉ trách nàng ta phúc mỏng, không chịu nổi.
“Chẳng lẽ là ta, người làm chủ nhân như ta bạc đãi nàng sao?”
Một đám nha hoàn vội vàng lắc đầu.
Tiểu thư hài lòng cười:
“Xuân Hạnh trước khi chết áo rách quần manh, là dâm phụ, vậy thì ném vào ổ ăn mày đi.
“Sau này, không ai được phép nhắc lại chuyện này nữa!”
Ta im lặng đi thu dọn thi thể của Xuân Hạnh .
Trở về, liền nghe thấy tiểu thư ở trong phòng lẩm bẩm:
“Loại đàn bà này mà ở thời hiện đại sẽ bị mọi người chửi là tiểu tam, kết cục thế nào cũng là đáng đời.
“Không bị nhúng lồng heo đã là may cho nó rồi.”
2
Tiểu thư là đích nữ của Lễ bộ Thượng thư Tô Minh Ngọc, đã gả vào Vương phủ vừa tròn một năm.
Tiểu thư và Vương gia Lục Tuấn ân ái mặn nồng, tình nghĩa phu thê sâu nặng.
Cô gia vì muốn bày tỏ tấm lòng, kiên quyết không nạp thiếp.
Nhưng tiểu thư thân thể yếu đuối, thật sự không chịu nổi cô gia giày vò, mới chỉ định Xuân Hạnh làm thông phòng nhét vào phòng cô gia.
Tiểu thư độ lượng, cô gia cũng không phụ lòng tiểu thư.
Ngày thường đối với Xuân Hạnh động một tí là đánh mắng, ngay cả trên giường cũng không hề thương hoa tiếc ngọc, để tỏ lòng yêu thương đối với tiểu thư.
Hôm nay hắn về phủ, biết được Xuân Hạnh đã bị ném vào ổ ăn mày, cũng không hề tỏ ra không vui.
Chỉ ngẩn người một lúc, rồi ôm vai tiểu thư, cười hiền hòa:
“Chỉ là một nha hoàn thông phòng nhỏ bé, phu nhân xử trí rất tốt, càng ngày càng có dáng vẻ của chủ mẫu.”
Tiểu thư dựa vào lòng cô gia :
“Chỉ cần phu quân hiểu được tấm lòng khổ tâm của thiếp là được.”
Cô gia tiến lại gần tai tiểu thư, cười khẽ trêu chọc:
“Vậy thì đêm nay, đành phải làm phiền phu nhân, hầu hạ phu quân thật tốt…”
Tiểu thư mặt đỏ bừng, nắm đấm đập vào ngực cô gia .
Cô gia thấy vẻ thẹn thùng của tiểu thư, cười lớn mấy tiếng, rồi bế ngang tiểu thư lên, sải bước đi vào phòng.
Tiểu thư liếc mắt ra hiệu, ta hiểu ý, bảo nhà bếp đun thêm mấy ấm nước nóng.
…
Đêm đó, trong phòng cô gia truyền ra những âm thanh ái muội không dứt.
Ta cả đêm không nghỉ, đã đưa vào phòng sáu bảy ấm nước nóng.
Lần cuối cùng, qua tấm bình phong mờ ảo, ta thấy cô gia cười khẽ, nâng cằm ướt đẫm mồ hôi của tiểu thư lên:
“Minh Ngọc, vẫn là nàng phóng khoáng, không giống như những nữ tử thời cổ đại này, thẹn thùng vô vị, chỉ mấy lần đã khiến ta cảm thấy nhạt nhẽo.”
Tiểu thư giả vờ tức giận:
“Lục Tuấn, ta vì chàng mà chịu đựng sự trói buộc của thời cổ đại này cùng những ả đàn bà tự cam chịu thấp hèn, chàng tuyệt đối không được phụ ta!”
Cô gia cúi người cười khẽ:
“Đó là lẽ đương nhiên, Minh Ngọc, chúng ta đã cùng nhau xuyên không đến đây thì nên thông cảm cho nhau, hưởng thụ thật tốt sự giàu sang này.”
3
Nhà Xuân Hạnh không nhận được tiền gửi hàng tháng, liền đến phủ làm ầm ĩ một trận.
Cha nàng khóc lóc thảm thiết, đệ đệ thì đi khắp nơi la hét.
Một người khóc lóc:
“Con gái ta mất rồi, đường đường chính chính là Vương phủ mà không bồi thường cho ta mười nén bạc, ta sẽ không đi khỏi đây!”
Một người khác than khóc:
“Tỷ tỷ của ta mất rồi, nhà quyền quý này mà không bồi thường ba mẫu ruộng, ta sẽ kiện lên quan phủ!”
Chỉ có một bà lão ăn mặc giản dị đứng ở góc tường, lén lút lau nước mắt.
Tiểu thư gọi mấy tên gia đinh đóng cửa lại, muốn đàm phán tử tế với hai người nam nhân.
Hai người thấy có hy vọng, lập tức nín khóc vào nhà.
Ta nhân lúc không ai chú ý, lấy mười lượng bạc, đưa cho bà lão ở góc tường.
Bà ấy nước mắt lưng tròng nhận lấy số bạc ta đưa và chiếc vòng tay Xuân Hạnh mua trước khi mất, khóc đến nỗi gần như ngất đi.
Ta đỡ bà ấy, nhớ lại mấy ngày trước, Xuân Hạnh còn cười tươi đầy hy vọng:
“Ta đã tích đủ tiền, còn mua được cho mẹ ta một chiếc vòng tay, theo khế ước của hạ nhân, chỉ ba tháng nữa là ta có thể ra khỏi phủ.
“Đến lúc đó, mẹ nhìn thấy ta, không biết sẽ vui mừng đến mức nào.”
Nhưng rõ ràng nàng đã thấy được ánh sáng nhưng vẫn không thể thoát khỏi vực sâu này.
Ta chỉ có thể an ủi mẹ của Xuân Hạnh :
“Số tiền này hãy đem chôn cất tử tế cho Xuân Hạnh tỷ, tỷ ấy rất nhớ bà.”
Bàn tay thô ráp của bà ấy vuốt ve mu bàn tay ta:
“Là ta có lỗi với Xuân Hạnh , không thể để nó sống một ngày tốt lành, nếu có kiếp sau, hy vọng nó có thể đầu thai vào một gia đình tốt…”
Ta nghĩ, gia đình tốt, những cô gái bình thường trong thời đại này đầu thai vào đâu mới được coi là gia đình tốt đây?
Những đứa trẻ bất hạnh vừa sinh ra đã bị ném xuống ao, những đứa may mắn hơn thì bị bán làm thiếp, ngay cả khi được ăn no mặc ấm trong vài ngày, chúng cũng có thể bị chủ nhân bán đi bất cứ lúc nào.
Cuộc đời của Xuân Hạnh cũng giống như một giọt nước nhỏ vào biển cả, không gây nên một chút tiếng động.
Nhìn cánh cửa bị đẩy ra, hai người nam nhân béo ú ôm những chiếc túi căng phồng, cười tươi như hoa, đi về phía sòng bạc.
Một chút mặt mũi cuối cùng của Xuân Hạnh tỷ cũng đã bị đem ra để đổi lấy những món đồ trong túi của hai người họ.
Ta quay đầu, nhét bạc vào lòng mẹ Xuân Hạnh rồi nhẫn tâm quay người, vội vã rời đi.
Tiểu thư chỉ mất hai mươi lượng bạc để giải quyết chuyện này, tâm trạng rất thoải mái.
Ta xoa bóp trán cho tiểu thư, nghe thấy tiểu thư cười khẽ:
“Ta chỉ mất chút bạc, vậy mà đã trở thành Thượng đế của họ, thật buồn cười.”
4
Tiểu thư tự cho rằng mình đã xử lý chuyện của Xuân Hạnh một cách hoàn hảo nhưng tiểu thư đã quên rằng, mọi chuyện trong phủ này đều không thoát khỏi mắt của lão phu nhân.
Khi tiểu thư đến thỉnh an, lão phu nhân đã mắng tiểu thư một trận.
“Minh Ngọc, con là chính thê của nhi tử ta, phải có khí độ của chính thê.
“Sao có thể vì ghen tuông mà khiến người trong phủ mất mạng!”
Tiểu thư há miệng định phân bua:
“Con không ghen tuông, là Lục Tuấn…”
Chưa kịp nói hết lời, chủ mẫu đã tát tiểu thư một cái:
“Chủ mẫu dạy bảo thì phải nghe, còn dám cãi!”
Khuôn mặt tiểu thư lập tức đỏ bừng, tiểu thư che mặt định cãi lại nhưng lại bị chặn họng.
“Nữ nhân phải lấy phu quân làm trọng, bất kể lúc nào cũng không được trái lời phu quân, càng không được chỉ trích phu quân. Con đã quên mất bổn phận của mình, đêm nay hãy quỳ ở từ đường, chép 《Nữ giới》 mười lần!”
Tiểu thư tức giận che mặt nhưng chỉ có thể kìm nén cơn giận, cung kính dập đầu tạ tội với lão phu nhân, rồi mới đứng dậy rời đi.
Đêm đã khuya, tiểu thư quỳ ở từ đường, hung hăng trừng mắt nhìn những bài vị:
“Chỉ là một chủ mẫu thời phong kiến, ngu ngốc vô cùng, làm sao hiểu được đạo lý bình đẳng.
“Đợi ta sinh ra con trai, nhất định phải trút giận gấp ngàn lần!”
Ta xoa xoa cổ tay, chép sách cả đêm cho tiểu thư, tay rất đau nhức.
Nhưng trong lòng lại nghi hoặc, tiểu thư luôn miệng nói bình đẳng, tại sao khi bị lão phu nhân áp bức thì than phiền, còn khi tiểu thư hành hạ nha hoàn thì lại không nói một lời.
Cái cân công bằng trong miệng tiểu thư, có lẽ mãi mãi chỉ nghiêng về phía bản thân mình.
Tiểu thư vẫn lải nhải không ngừng, phẫn nộ chỉ trích trời đất bất công với mình.
Ngay sau đó, một chiếc áo choàng lông cáo được khoác lên người tiểu thư.
Tiểu thư quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt đang cười của cô gia .
Cô gia xoa bóp thắt lưng cho tiểu thư:
“Minh Ngọc, vất vả cho nàng rồi.”
Cơn oán hận cả ngày của tiểu thư trong nháy mắt biến thành tủi thân, tiểu thư khóc nức nở lao vào lòng cô gia , nhỏ giọng kể lại những chuyện xảy ra hôm nay.
Cô gia kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Minh Ngọc, lão phu nhân cũng là vì muốn bảo toàn thể diện cho Lục gia chúng ta.”
Tiểu thư vẫn khóc nức nở.
Nhưng cô gia có chút không kiên nhẫn, bèn vạch trần mục đích thực sự của những lời này:
“Hôm nay, ta tìm được một nữ tử có thể thay phu nhân chia sẻ…”
Tiếng khóc của tiểu thư đột ngột dừng lại.
Nàng đỏ hoe mắt, cắn chặt môi dưới.
Nhưng cô gia lại mừng rỡ, tự nói:
“Nàng ấy tên là Lệ Nương, là ca nữ hát khúc ở Di Hồng Lâu, là một nữ tử rất dịu dàng, các nàng nhất định có thể hòa hợp như tỷ muội ruột.
“Phu nhân rộng lượng độ lượng, chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà tức giận chứ?”
Tiểu thư ngẩn ra, khóe miệng nở nụ cười gượng gạo:
“… Sao lại tức giận được, phu quân được người mới, ta cao hứng còn không kịp.”
Nói xong, hai người lại thân mật dựa vào nhau.
Nhưng ta thấy rõ, trong mắt tiểu thư lóe lên một tia sát ý.