Giành Lại Hạnh Phúc Của Bản Thân - Chương 4
14
Buổi trưa, nhận được điện thoại của Hứa Tuỳ An.
Hứa Tri Nghiêm muốn gặp tôi.
“Bố nói, vợ chồng cãi nhau một trận rồi huề, bố sợ có những lời sợ không kịp nói.”
Tôi chỉnh trang lại bản thân, thay một bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề.
Gọi hệ thống cùng tôi đi xem trò cười.
Hứa Tuỳ An đã nộp tiền bảo lãnh, chúng tôi gặp nhau ở nhà họ Hứa.
Vừa vào cửa, trên bàn đã bày sẵn đơn ly hôn.
Hứa Tri Nghiêm chỉ sau một đêm đã già đi rất nhiều.
Ông ta ngẩn ngơ nhìn đôi chân tôi, mãi không nói gì.
“Xin lỗi, đã liên luỵ đến em.”
Ông ta đưa tay, cúi mắt đẩy đơn thoả thuận về phía tôi.
Trên đơn thoả thuận, Hứa Tri Nghiêm bồi thường cho tôi toàn bộ tài sản.
Trừ đi số tiền phạt, số tiền còn lại chẳng còn bao nhiêu.
“Tiền không nhiều, đủ để em dưỡng già.”
“Thư Dao, anh xin lỗi.”
Tôi nhàn nhạt nhìn anh ta, cố gắng tìm lại trên khuôn mặt này bóng dáng của lần đầu gặp gỡ.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là đã bảo dưỡng rất tốt.
Sao lại không nhìn ra được dáng vẻ trước kia.
“Mẹ… Mẹ hãy tha thứ cho bố…”
Hứa Tuỳ An ở bên cạnh khuyên nhủ.
Lúc này, Hứa Tri Nghiêm đứng dậy, cúi đầu xin lỗi tôi.
Cả đời này ông ta sống rất kiêu ngạo, ít khi cúi đầu trước người khác, có người một đường hộ tống, sống lưng ông ta mãi mãi thẳng tắp.
“Chuyện đã đến nước này, anh không còn gì để nói nữa.”
“Anh chỉ muốn cầu xin em, có thể cho anh một chút thể diện không?”
Thái độ thản nhiên, lời nói tha thiết.
Cứ như vậy mà nói ra những lời vô lý nhất trên thế gian này một cách nhẹ nhàng vô liêm sỉ.
Ông ta nguyện ý chịu phạt.
Nhưng lại không muốn mang tiếng ngoại tình.
Hứa Tri Nghiêm giống hệt như tôi nghĩ, ích kỷ đến cực điểm.
Giả dối bạc tình, không buông bỏ được sĩ diện và thân phận, mang theo sự thanh cao, làm những chuyện bẩn thỉu.
“Chỉ cần em nói với truyền thông, chúng ta đã sớm thoả thuận ly hôn. Bên anh sẽ bớt đi một tiếng xấu…
“Nếu không, con trai em, cháu trai em, con cháu đời sau của em, đều không ngẩng đầu lên được!
“Cầu xin mẹ, mẹ ơi!”
Hứa Tuỳ An nói rất kích động, kéo theo con dâu với cháu trai cùng quỳ xuống.
Cháu trai bị con dâu bóp đến tím tái cả tay, khóc lóc cầu xin bà nội.
Tôi vừa đau lòng, vừa thấy trống vắng trong lòng.
Thể diện?
Sai lầm của Hứa Tri Nghiêm, tại sao lại ép tôi phải duy trì thể diện?
Tôi còn chưa kịp nói gì, điện thoại của Hứa Tuỳ An đã reo.
Nó nghe điện thoại, một lúc sau, đồng tử co lại, ánh mắt trở nên vô cùng tức giận.
“Mẹ, mẹ thế mà… Công khai cuộc nói chuyện của chúng ta!
“Mẹ thật độc ác!”
Ra khỏi nhà họ Hứa, tôi cầm đơn ly hôn không nói một lời.
Hệ thống cẩn thận hỏi.
Nó có làm sai không?
[Tôi chỉ sợ cô nhất thời mềm lòng, cả nhà già trẻ quỳ trước mặt cô ép cô phải khuất phục…]
“Tại sao tôi phải uỷ khuất chứ…”
Tôi ngẩng đầu, như trút được gánh nặng.
[Làm tốt lắm!]
Không có tình thân, sẽ không bị tình thân trói buộc.
15
Lâm Uyển Nghi không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Bà ta lại một lần nữa trốn ra nước ngoài, làm một tiểu thư không biết thế sự.
Lâm thị trực tiếp phá sản, con trai bà ta gánh một khoản nợ khổng lồ cũng như hình phạt hình sự, con dâu ngày ngày livestream bán thảm, gọi mẹ chồng mau về.
Trước khi đi, Lâm Uyển Nghi đã cuỗm một khoản tiền lớn.
Bà ta nói, bà ta không chịu được khổ, số tiền này phải để bà ta dưỡng già.
Cộng đồng mạng chính nghĩa trực tiếp hóa thân thành thám tử, cung cấp vô số manh mối, sau đó Lâm Uyển Nghi sa lưới.
Hứa Tuỳ An đóng cửa công ty, không liên lạc với tôi nữa.
Nhưng vào sinh nhật cháu trai, nó lại gửi thư mời tới.
“Bố đang ở trong tù, đứa trẻ còn nhỏ, sinh nhật không gặp được ông nội, ít nhất cũng có thể gặp được bà nội…
“Mẹ… dù sao thì chúng ta cũng là một nhà…”
Lúc đó, tôi đã bắt đầu làm từ thiện trở lại.
Không ồn ào như Hứa Tri Nghiêm, chỉ muốn âm thầm làm việc tốt.
Một tháng trước, tôi dẫn theo một nhóm người đến sa mạc Gobi.
Đứng trên bãi cát mênh mông, phát văn phòng phẩm cho trẻ em.
Gương mặt trẻ em in hằn màu đỏ của vùng cao nguyên, cười rạng rỡ.
Quỹ từ thiện được gọi là “Tái sinh.”
Chỉ mong sau này, hàng chục năm nữa, đều là sự tái sinh.
Nhiều năm trước, thành lập quỹ từ thiện vốn là nguyện vọng của tôi.
16
Vội vã xách quà đến, nến vừa mới được cắm lên.
Cháu trai ôm tôi, mời tôi cùng thổi nến.
Tôi đút bánh cho cháu, kể cho cháu nghe về bầu trời đêm ở sa mạc Gobi, những vì sao như thác nước.
Kể về làn gió nhẹ ở Lương Sơn, nhẹ nhàng ấm áp.
Kể về mặt trăng mới mọc trên biển, trong vắt như một chiếc đĩa tròn.
“Mẹ… mẹ thật lợi hại, đã đi nhiều nơi như vậy.”
Hứa Tuỳ An bưng nước trái cây, giọng điệu không tốt.
Tôi biết nó vẫn oán trách tôi.
Oán trách tôi cố chấp, oán trách tôi không nhận họ hàng, oán trách tôi, dùng nỗi đau của nó để đổi lấy sự thoải mái của mình.
Trong mắt nó, tôi là một người mẹ ích kỷ.
“Bà nội uống đi, ngọt lắm!”
Cháu trai ngoan ngoãn đưa tới, tôi cúi đầu nhấp một ngụm.
Ngẩng đầu lên, thấy mắt Hứa Tuỳ An hơi nheo lại, tỏa ra hơi lạnh.
“Đôi khi con rất mong, mẹ không phải là mẹ của con…”
Miệng nó mấp máy, tôi đã không còn nghe rõ nữa.
Chỉ thấy trời đất quay cuồng, đau tức ở ngực.
Như một đống bùn nhão, ngã thẳng từ trên ghế xuống.
[Ký chủ! Đừng ngủ!]
Dù hệ thống có gọi thế nào, tôi cũng không còn sức trả lời.
17
Mùi khó chịu của phòng cấp cứu quanh quẩn trong mũi.
Tôi mạng lớn, lại một lần nữa vượt qua.
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, ép tôi ký giấy vay nợ.
[Bà cô của tôi ơi, tiền kiếm được cả năm, toàn dùng để tăng điểm sinh mệnh cho cô đó…]
[Mau dậy tiếp tục làm việc đi!]
Hứa Tuỳ An bị tình nghi giết người bất thành nên bị bắt rồi.
[Thời xưa, giết mẹ phải bị lăng trì!]
Hệ thống lải nhải, nói rằng Hứa Tuỳ An phải bị phán án nặng.
Tôi lấy ra số điểm tích lũy vừa lấy lại được.
Yêu cầu hệ thống cho tôi gặp nó một lần nữa.
[Cô này!]
[Thằng bất hiếu đó có gì đáng gặp!]
Nó tức giận nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
18
“Mẹ, bố nói mẹ không bình thường, quả nhiên là vậy…”
Khi thấy tôi xuất hiện, Hứa Tuỳ An không hề bất ngờ.
Nó là nghi phạm giết người, được canh gác cẩn mật.
Tôi cứ thế, sống sờ sờ xuất hiện trước mặt nó, nhưng cảnh sát lại không hề phát hiện ra.
Hệ thống nói nếu làm như vậy sẽ bại lộ thân phận.
Tôi không sợ.
Dù sao thì, Hứa Tuỳ An cũng sắp chết rồi.
“Bố con bảo con đến giết mẹ sao?”
Có lẽ, từ năm đó tôi như biến ra tiền để mua nhà.
Hứa Tri Nghiêm đã nghi ngờ tâm tư của tôi.
Hứa Tuỳ An lắc đầu.
“Y tá nói, sau khi chân mẹ khỏi, mẹ thường tự nói một mình.”
“Con đã lén nhờ cô ấy ghi âm lại…”
“Chân mẹ không hiểu sao lại khỏi, không phải là kỳ tích y học chứ, là cái hệ thống gì đó giúp mẹ đúng không…”
“Dùng cả đời vinh quang của bố để đổi, mẹ thật ích kỷ!”
…
Hứa Tuỳ An từng chữ từng chữ nói ra suy đoán của mình, đến hệ thống cũng phải cảm thán tôi sinh ra một thiên tài.
Thiên tài này, cuối cùng lại dùng dao đâm vào mẹ ruột.
“Con khởi nghiệp… tiền bố cho, lúc hợp tác gặp khó khăn, bố tìm nguồn lực cho con…”
“Còn mẹ thì sao? Mẹ đã cho con gì?”
“Là mẹ, chính tay đẩy con thành ra như vậy!”
“Mẹ dùng bố để đổi lấi đôi chân của mẹ, điểm tích lũy của bố rất cao đúng không?”
Tôi gật đầu, trả lời.
“Đúng vậy. Bố của con có thể đổi được rất nhiều điểm tích lũy.”
“Hứa Tuỳ An, tôi là người chơi, làm nhiệm vụ kiếm điểm tích lũy nhưng lại dùng hết vào hai cha con các người.”
“Tại sao tôi không thể lấy lại?”
Trước mắt nó đột nhiên xuất hiện một màn hình sáng.
Hệ thống liệt kê danh sách đổi điểm tích lũy của tôi.
[Anh là sinh viên tài năng ngành tài chính, giờ anh hãy xem thử, vụ làm ăn này, có lỗ vốn không?]
Nó ngẩn người, nhãn cầu không ngừng chuyển động.
Môi run rẩy, đầu ngón tay cắm sâu vào thịt, thân hình run rẩy.
“Bố anh đã dùng không ít điểm tích lũy.”
“Nhưng khoản đắt nhất, lại dùng vào người anh.”
“Lúc đó tôi nghĩ, dù là điểm tích lũy, dù là mạng sống của tôi, tôi cũng không do dự…”
Hình ảnh chuyển sang lúc Hứa Tuỳ An tám tuổi bị bệnh nặng.
Nó bị bệnh tim bẩm sinh.
Tám tuổi phát bệnh, liên tục nhận được thông báo bệnh nguy kịch.
Tôi cầm điểm tích lũy, đổi với cửa hàng một trái tim khỏe mạnh.
Điểm tích lũy không đủ, giá quá đắt.
Tôi mất hết lý trí, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Hứa Tuỳ An nằm trên giường bệnh, mặt môi tái nhợt, yếu ớt gọi mẹ.
Chỉ có một suy nghĩ: chắc chắn phải cứu nó, dốc hết tất cả.
Sau đó, tôi ký hợp đồng bán thân bất hợp pháp với cửa hàng.
Từ bỏ thân phận người chơi.
Mãi mãi ở lại thế giới này, như một người bình thường, chờ đến khi hết tuổi thọ.
Bây giờ, cửa hàng vi phạm pháp luật nên điều lệ đó đã không còn hiệu lực.
Còn tôi, lại muốn lấy lại điểm tích lũy.
“Sao có thể… con tưởng là bệnh tình chuyển biến tốt…”
Hứa Tuỳ An lẩm bẩm, tuyệt vọng giật tóc mình.
Hệ thống hiện lên biểu tượng khinh thường trên màn hình.
Ngay sau đó vui vẻ hỏi tôi, có xác nhận yêu cầu không.
Tôi gật đầu, nói với Hứa Tuỳ An:
“Yên tâm, anh sẽ không chết, cái tôi muốn, là trái tim khỏe mạnh đó.”
“Anh không xứng dùng điểm tích lũy của tôi.”
Màn hình lớn hiện lên đếm ngược.
Một, hai, ba…
Giây tiếp theo, điểm tích lũy đã được chuyển đến.
Hứa Tuỳ An hoảng hốt, ôm ngực, cảm nhận được cảm giác khó thở đã lâu không gặp, đau thắt tim.
19
Hai tháng sau, tôi đi dạy ở vùng núi, trở thành giáo viên lớn tuổi nhất.
Buổi chiều, mặt trời lặn về phía tây.
Đứng dưới gốc cây cổ thụ, mỉm cười tiễn người học trò cuối cùng.
Hệ thống lặng lẽ lên tiếng:
[Hứa Tuỳ An, bệnh tim tái phát, cấp cứu không hiệu quả, chết trong tù.]
Tôi cúi đầu, đáp một tiếng.
Dắt chú chó vàng mới nuôi trở về ký túc xá giáo viên.
Chú chó vàng lắc lư đi trước.
Trong lúc mơ màng, tôi nhớ lại cảnh Hứa Tuỳ An còn nhỏ, Hứa Tri Nghiêm dắt nó đi trước tôi.
Hoàn hồn lại, khóe mắt không biết từ lúc nào đã ướt.
[Còn Hứa Tri Nghiêm, ông ta nghe tin dữ thì ngất xỉu.
[Bây giờ tình hình cũng không khả quan.]
Trước cửa ký túc xá, những bông hoa mà học sinh mới hái về đang nở rộ.
Tôi nói với hệ thống, sau này không cần báo tin tức về Hứa Tri Nghiêm nữa.
“Sáng mai thư viện sẽ có sách mới, tôi phải đi ngủ sớm.”
“Một hồi ác mộng, giờ thì tất cả mọi thứ đều đã tươi sáng.”