Giành Lại Hạnh Phúc Của Bản Thân - Chương 1
1
Nắng ấm mùa thu, người giúp việc đẩy tôi ra ngoài phơi nắng.
Có người già nhận ra tôi, quay lưng lại nói với bà chị em già.
“Viện dưỡng lão của chúng ta cao cấp thật, đến cả vợ của ảnh đế cũng vào ở.”
“Cả một tầng lầu trên cùng là phòng hạng sang, ba bốn bảo mẫu vây quanh hầu hạ.”
“Hồi trẻ sống sung sướng, già rồi ở viện dưỡng lão tốt nhất, chồng vẫn ở ngoài đóng phim kiếm tiền, thật là số hưởng.”
Mấy cặp mắt cùng lúc đổ dồn về phía tôi.
Có người ghen tị, có người thờ ơ, cũng có người lạnh lùng.
Số hưởng đến mấy thì cũng vào viện dưỡng lão như nhau thôi.
“Nhìn cũng bình thường mà, một người ngoài ngành, thế mà lại lấy được ảnh đế.”
“Hồi trẻ, chồng bà ta nổi tiếng lắm, một nửa giá đĩa bán chạy trong cửa hàng băng đĩa đều là phim của chồng bà ta.”
“Ôi trời ơi, nhà tôi còn mấy tấm áp phích… Lần sau chồng bà ta đến, tôi phải xin chữ ký, để thực hiện ước mơ theo đuổi thần tượng tuổi già của mình!”
“Suỵt, chồng bà ta hình như không đến mấy…”
2
Người già rồi, trí nhớ sẽ kém đi.
Mỗi lần xuống lầu, đều gây ra một trận náo loạn.
Vợ của nghệ sĩ gạo cội Hứa Tri Nghiêm, thân phận này khiến họ không biết chán mà lấy làm đề tài cho buổi trà chiều.
Cũng có người già chủ động tiến lên bắt chuyện, thân thiện gọi tôi là bà Hứa.
Chủ đề trung tâm mãi mãi là khen ngợi người chồng lớn tuổi của tôi vẫn bận rộn với sự nghiệp của một nghệ sĩ ưu tú.
Không đóng phim thì chuyên tâm làm từ thiện.
Hứa Tri Nghiêm tỏa sáng rực rỡ, tiện thể che chở cho vợ mình.
Mỗi lần như vậy, tôi đều lịch sự đối phó.
Nói không nhiều, chỉ nói đến đó là đủ.
Dần dần, họ bắt đầu bàn tán rằng thực ra chúng tôi đã sớm ly thân, sống ở hai nơi.
Hứa Tri Nghiêm vì tình nghĩa vợ chồng mấy chục năm nên lo cho tôi chỗ ăn chỗ mặc.
Tôi đã nghe nhiều lời đồn đoán, bàn tán về tôi với Hứa Tri Nghiêm ở bên ngoài, lần này, họ đoán đúng rồi, có lẽ là vì tôi lười giả vờ.
Tôi không phải diễn viên, không thể giống như ông ta, đối mặt với phỏng vấn, sắc mặt bình thản nói về tình hình sức khỏe của vợ, ông ta nắm rõ tình hình sức khỏe của tôi như lòng bàn tay.
Nhưng lại lười gọi một cuộc điện thoại, đến thăm tôi một lần.
“Quỹ từ thiện của ông xã bà, tôi còn từng quyên góp tiền, xây thư viện cho trẻ em vùng núi.”
“Nghe nói gần đây ông xã bà lại làm hoạt động quan tâm đến trẻ em bị bệnh bạch cầu.”
“Bà thật có phúc, chồng bà toàn đi tích phúc tích đức cho bà!”
Đúng vậy, quỹ từ thiện của ông ta, dùng tên tôi, Quỹ thiên thần Thư Dao.
Ông ta nói, vợ ông ta là một người ấm áp lương thiện vào thời điểm khó khăn nhất của ông ta đã như thiên thần giáng trần, giúp ông ta vượt qua khó khăn, cùng ông ta vào sinh ra tử, ông ta muốn tiếp nối sự ấm áp này.
Ảnh đế yêu vợ, là hình tượng mới của Hứa Tri Nghiêm sau khi về già.
Giới giải trí phức tạp, tình cảm trong giới danh lợi mỏng manh, có thể ở bên nhau đến già, đáng để ca ngợi.
Quỹ từ thiện có hai người chủ trì, ông ta là một trong số đó, người còn lại, không phải tôi.
Người cùng ông ta vượt núi lội suối, thăm hỏi người nghèo, là người khác.
Con trai Hứa Tuỳ An an ủi tôi:
“Mẹ, mẹ không thể ích kỷ như vậy. Bố cũng là vì tích đức cho mẹ, bố lớn tuổi rồi, vẫn phải vất vả ở bên ngoài, chẳng phải đều là vì mẹ sao?”
“Tiền phí chăm sóc, tiền thuốc men, tiền dinh dưỡng mỗi tháng của mẹ không hề ít, bố luôn phải chọn loại tốt nhất.”
“Dì Lâm cũng do thấy bố vất vả, giúp bố xử lý công việc, mẹ biết đấy, bố là người làm việc cẩn trọng người không quen biết, không tin tưởng được.”
“Dì Lâm là một tiểu thư được nuông chiều, đến vùng núi đi trên đường lầy lội ngã xuống hố cũng không nói gì…”
“Cũng chỉ tại, sức khỏe của mẹ không tốt.”
3
Biết tới Lâm Uyển Nghi là vào một tháng trước.
Con trai cả nhà đến viện dưỡng lão thăm tôi.
Cháu trai cầm điện thoại, chỉ vào người trong video điện thoại gọi ông nội.
Là hoạt động từ thiện mới nhất của Hứa Tri Nghiêm.
Mỗi lần đóng máy phim mới, Hứa Tri Nghiêm đều không ngừng nghỉ lao vào sự nghiệp từ thiện.
Theo lời ông ta nói, chỉ khi đứng trên bùn đất, giúp đỡ người khác, mới cảm thấy mình là người có đóng góp cho xã hội.
Trong video, Hứa Tri Nghiêm mặc một bộ vest đen, hào phóng giới thiệu với phóng viên người chủ trì mới của quỹ từ thiện.
“Cô Lâm là bạn thân nhiều năm của tôi, những năm gần đây cũng tham gia từ thiện, chúng tôi có chung mục tiêu.”
“Hoạt động tặng quần áo giày mùa đông cho trẻ em vùng núi này, chính là do cô ấy đề xuất.”
Nói xong, Lâm Uyển Nghi mặc một chiếc sườn xám màu xanh khói, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai sáng bóng tinh xảo khiến cô ta càng thêm tao nhã sang trọng.
Cô ta đối mặt với đèn flash của phóng viên, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Hứa Tri Nghiêm, từ từ bước lên bục, giới thiệu cho mọi người dự án mới.
“Bà nội, bà xem, ông nội lại làm việc tốt rồi!”
Cháu trai đưa điện thoại đến trước mặt tôi.
Trong mắt tôi, chỉ có nếp nhăn nơi khóe mắt của Hứa Tri Nghiêm khi nhìn Lâm Uyển Nghi phát biểu, không thể che giấu được.
Hứa Tri Nghiêm khen Lâm Uyển Nghi chu đáo, lương thiện dịu dàng.
Những đứa trẻ ở vùng núi đều thân thiết gọi cô ta là dì Lâm.
Có phóng viên tinh mắt phát hiện ra, Lâm Uyển Nghi dường như đã xuất hiện trong đội ngũ quỹ từ thiện từ rất sớm.
Rất lâu trước đây, trong số những khuôn mặt trẻ trung khỏe mạnh, đã có thêm một người già.
Hứa Tri Nghiêm bình tĩnh thản nhiên:
“Đúng vậy, cô Lâm đã theo đội từ rất sớm, cô ấy làm việc tận tay tận mắt, không bao giờ phàn nàn, không ỷ già màthích làm khó, luôn kiên trì ở tuyến đầu.”
“Để cô ấy làm chủ trì, là do toàn bộ đội ngũ chúng tôi nhất trí thông qua.”
Tôi ngẩng đầu hỏi con trai, Lâm Uyển Nghi đã tiếp xúc với họ bao lâu rồi.
Con trai sắc mặt khó coi, ấp úng, nói chỉ đi đón bố mới gặp qua.
“Sợi dây chuyền ngọc trai này, mẹ cũng có một sợi giống hệt.”
Chất lượng như vậy, rất khó đụng hàng.
Cái đó, ba tháng trước, là tặng cho tôi.
Con trai nuốt nước bọt, con dâu thấy vậy liền thẳng thắn thú nhận.
“Năm nọ, sinh nhật bố, bọn con tổ chức ở trong đoàn, sau đó thường hay cùng nhau gặp mặt ăn cơm.”
“Ừm thì cũng thường xuyên tụ tập, dù sao dì ấy cũng là bạn cũ của bố, lại là trưởng bối.”
“Hơn nữa… công ty của dì Lâm với…”
Tôi vẫy tay, ra hiệu dừng lại.
Năm đó, tôi bị cảm nặng chuyển thành viêm phổi, Hứa Tri Nghiêm làm từ thiện ở vùng núi không về kịp, tôi lần đầu tiên vắng mặt trong ngày sinh nhật của ông ta.
Tôi nằm dưỡng bệnh trong bệnh viện, được người giúp việc chăm sóc, còn Hứa Tri Nghiêm thì chính thức giới thiệu Lâm Uyển Nghi với con trai.
Công ty nhà Lâm Uyển Nghi là công ty hàng đầu trong nước, có hợp tác sâu rộng với công ty của con trai.
Thấy tôi không nói gì, con trai nhíu mày.
“Mẹ, không phải con không nói với mẹ. Nói với mẹ thì thế nào chứ? Hai người bọn họ trong sạch, ngược lại còn khiến người ta không quang minh chính đại.”
“Bố cũng là muốn bắc cầu cho con, dì Lâm đã giúp con rất nhiều.”
“Con sắp bốn mươi tuổi rồi, có gia đình phải nuôi, có sự nghiệp phải lo, không cầu mẹ giúp con bao nhiêu, ít nhất, đừng cản trở…”
Nó dẫn vợ con đi, sau đó đẩy đẩy mắt kính, thở dài nặng nề.
“Hơn nữa…”
“Mẹ, mẹ bây giờ như vậy, cũng không giúp được gì cho con, đúng không?”
“Nuôi mẹ dưỡng bệnh, mỗi năm tốn không ít tiền, bố bố bỏ tiền làm từ thiện, công ty của con cũng đang lỗ.”
“Mẹ, người già rồi, có gì mà không buông bỏ được? Có một người chồng chói sáng như vậy, mẹ đã được hưởng vinh quang cả đời, không thể nào chiếm hết mọi điều tốt đẹp…”
4
Hứa Tri Nghiêm đưa Lâm Uyển Nghi tham dự tiệc tối, bị người khác nhận nhầm gọi là bà Hứa, Lâm Uyển Nghi mặt ửng hồng, Hứa Tri Nghiêm đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười phủ nhận, trêu chọc Lâm Uyển Nghi trông trẻ hơn bà xã nhà mình nhiều.
Lâm Uyển Nghi là tiểu thư khuê các mười ngón không dính nước, đóa hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính, cánh hoa đương nhiên là mềm mại tươi đẹp hơn cỏ dại chịu mưa dầm gió táp.
Hệ thống cùng tôi xem video trên điện thoại, thương tiếc thay tôi.
[Ký chủ, vất vả rồi.]
Tôi vốn không nên ở lại thế giới này lâu như vậy.
Tôi là người chơi bị hệ thống lãng quên mất.
Nhiệm vụ ban đầu là, sau khi Hứa Tri Nghiêm thành danh, tôi sẽ vinh quang rút lui.
Hứa Tri Nghiêm đẹp trai, cao ráo, đôi lông mày kiếm, ánh mắt dịu dàng sâu lắng, không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ cương nghị của thời đại đó.
Anh ta vừa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, mối tình đầu đi xa nước ngoài, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Mùa đông giá rét, anh ta co ro ở cửa rạp hát gặm bánh bao, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cô gái tươi cười.
“Xin chào, tôi tên là Thư Dao, là fan của anh.”
Lúc đầu, cuộc sống rất khó khăn.
Bị từ chối khi đi phỏng vấn là chuyện thường, tôi một mình làm ba công việc, duy trì ước mơ của anh ta.
Không phải là thương anh ta, chỉ có như vậy, tôi mới có thể sớm về nhà.
Cùng anh ta gặm bánh bao năm năm, đi rửa bát thuê cho người ta bị cắt vô số vết thương, cuối cùng cũng đợi được một vai phụ.
Tôi đứng ngoài rạp chiếu phim, mặc chiếc tạp dề bẩn thỉu của hậu trường, nhìn thấy Hứa Tri Nghiêm ở góc áp phích, không hề nổi bật, mọi người đều chú ý đến nam nữ chính đẹp trai xinh gái, chỉ có tôi cúi người, sờ gương mặt quen thuộc đó, cười như một đứa ngốc.
Mây đen tan biến ngay lập tức, những ngày sau đó đều là nắng rực rỡ.
Hứa Tri Nghiêm, một diễn viên phụ vô danh, lại tỏa sáng rực rỡ, nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Tôi không đợi được thông báo hoàn thành nhiệm vụ để trở về nhà, mà đợi được lời cầu hôn của Hứa Tri Nghiêm trong tiệc ăn mừng.