Giang Vu - Chương 8
11.
Yến Môn giữ được rồi.
Kinh thành cũng được bảo vệ.
Một trận chiến này qua đi, bách tính trước đây rời khỏi lại lục tục trở về kinh thành, đương nhiên, triều đình cũng chuyển về.
Chỉ là Man tộc vẫn còn tàn dư, nên Tiêu Bạc Ngôn không thể đi, sau này, hắn sẽ phải ở lại Yến Môn trấn giữ mãi mãi.
Tổ mẫu đánh giết môt trận, vết thương cũ tái phát, cũng không đi được.
Thêm vào đó, ta khăng khăng muốn ở lại Yến Môn, ở bên Tiêu Bạc Ngôn, bà lại càng không thể đi được.
Vốn bà cực lực phản đối ta và Tiêu Bạc Ngôn ở bên nhau, nhưng về sau, Tiêu Bạc Ngôn lại quỳ trước cửa phòng bà ba ngày liền, cầu xin bà gả ta cho hắn.
Tổ mẫu cuối cùng mới xuôi, không phản đối nữa.
Bà quyết định tự tay chuẩn bị hôn sự cho chúng ta, về phần mình, bà nói, không trở về kinh nữa.
Bà nói, phu quân của bà chôn tại Yến Môn, sau này bà chết, lại chôn ở đây cũng tốt.
Trước tết Nguyên đán, Hoàng đế ban một thánh chỉ, khen ngợi Tiêu Bạc Ngôn.
Hắn không còn là thân tội nhân nữa, được phong làm Yến vương, thực ấp năm ngàn hộ.
Trước khi gả cho hắn, ta vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần làm tội phụ, thế mà cuối cùng lại thành Vương phi.
Thánh chỉ ban xuống không bao lâu sau, cha ta liền mang theo Chiếu Bích đến Yến Môn, không biết đã xảy ra chuyện gì, tóc cha ta bạc trắng, khuôn mặt tiều tụy.
Hỏi ra mới biết, hóa ra là kế muội Giang Từ Nguyệt sợ không được gả cho người trong sạch, liền âm thầm thông đồng với Thế tử Hiền vương, bò lên giường của người ta.
Hiện nay, nó đã bị Hiền vương mang vào phủ, nhưng thân phận đến một Trắc phi cũng không phải.
Hiền vương phi kiêu căng hống hách, ba ngày hai bận chèn ép Giang Từ Nguyệt chưa nói, còn thường xuyên đến Giang phủ tìm cha ta gây phiền toái, bảo ông đem Giang Từ Nguyệt về.
Cha ta không chịu được, liền chạy thẳng đến Yến Môn cho lành.
Ta có chút cảm khái, Giang Từ Nguyệt thực sự là giang sơn khó đổi bản tính khó rời, kiếp trước thì bò lên giường Tiêu Trạch, làm một Trắc phi vẻ vang, kiếp này lại không được may mắn như thế.
Ta thành thân vào ngày xuân.
Hôm đó, ta nhận được mấy xe rượu ngon.
Là do Tiêu Trạch tự mình đưa tới.
Hắn biết ta không muốn gặp mình, nên không vào cửa, một thân một mình ở trong quán rượu nhỏ trong thành uống rượu cả đêm.
Ngày thứ hai, không hề từ biệt mà thúc ngựa trở về kinh thành.
Năm thứ hai sau khi thành hôn, ta mang thai.
Khi đó, sức khỏe của tổ mẫu càng ngày càng không ổn, luôn chỉ có thể nằm trên giường.
Bà tự ý thức được thời gian còn lại không nhiều, từ sau khi biết được ta mang thai, liền bắt đầu may quần áo cho bé con.
Không biết là trai hay gái, bà liền may cả hai, làm một ngày một đêm, chất đầy một phòng, không ai khuyên bảo nổi.
Mùa xuân năm nay, tổ mẫu dầu hết đèn tắt, không thể chờ đến lúc chắt trai ra đời, đã không chịu nổi nữa.
Ta vừa khóc vừa đút nước cho bà, nhưng một giọt cũng không nuốt vào được.
– Tổ mẫu, cầu xin người, hãy khỏe lên đi, người còn chưa được bế chắt trai đâu.
Nước mắt rơi trên mặt tổ mẫu, bà siết chặt kim khâu trong tay, môi mấp máy, phát ra thanh âm yếu ớt:
– Kiều Kiều, y phục của bé con, tổ mẫu không may được nữa rồi, tự con may đi, con còn có, thời gian cả một đời này.
Bà lại nhìn về phía Tiêu Bạc Ngôn.
– Yến vương, chăm sóc tốt cho nó, ta ở dưới suối vàng sẽ luôn dõi theo.
Tiêu Bạc Ngôn hai mắt đỏ bừng, quỳ xuống nắm chặt tay bà, nói:
– Tổ mẫu yên tâm, con chắc chắn sẽ bảo vệ nàng thật cẩn thận, tuyệt đối không để nàng phải chịu một chút ấm ức nào.
Tổ mẫu cười cười.
Rồi lại nhìn về phía ta:
– Kiều Kiều, con đừng khóc, tổ mẫu sẽ đau lòng lắm. Đừng khóc, tổ mẫu rất hạnh phúc mà.
Bà yếu ớt vỗ hai má ta, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.
Giọng nói dường như rơi vào vực sâu, càng lúc càng nhỏ, nhưng khoảnh khắc nghe rõ ràng, lại như sét đánh ngang tai.
– Kiều Kiều, tổ mẫu phải đi rồi, kiếp trước, tổ mẫu không bảo vệ được cho con, khiến con phải đi trước, kiếp này, tổ mẫu được thấy con hạnh phúc bình an, liền rất thỏa lòng, rất thỏa lòng rồi.
Ta sững sờ giây lát, rồi như phát điên túm lấy tay của bà, hỏi:
– Tổ mẫu người nói gì thế? Người nói cái gì vậy tổ mẫu! Tổ mẫu!
Ý thức của bà đã không còn tỉnh táo nữa, lời nói đứt quãng, lệ nóng trào ra.
– Kiều Kiều, tổ mẫu tận mắt trông thấy con nhảy thành lâu, tổ mẫu, tim cũng vỡ nát. Kiều Kiều, con phải, thật tốt…
Bà thở ra một hơi cuối cùng, lại không còn âm thanh gì nữa.
Rốt cuộc ta đã biết, ai đã đổi cho ta một cơ hội sống lại.
Thế nhưng, bà cũng không tỉnh lại.
Yến Môn lại không có nữ tướng quân, chỉ có mùa xuân vô tận.
[Hoàn chính văn]