Giang Tụng - Chương 5
15
Ta cuối cùng cũng gặp lại Sở Kỳ An.
Hắn ngồi đối diện ta, trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ có hai chúng ta.
Hắn không mặc long bào, một thân thường phục màu đen, lại dẫn theo mấy chục thị vệ, vì vậy những người xem náo nhiệt trong tửu lâu đều tưởng hắn là công tử nhà tướng quân nào đó.
Sở Kỳ An bảo thị vệ chờ bên ngoài, vì vậy ta cũng bảo Ngân Kiều rời đi.
Ngân Kiều lo lắng vô cùng, lúc đi ba bước lại ngoái đầu nhìn ta, ta dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng yên tâm.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại ta và Sở Kỳ An, ta mới bắt đầu quan sát hắn.
Hắn gầy đi rất nhiều, gò má và hốc mắt hóp vào, không còn vẻ anh tuấn hào hoa năm nào.
Có vẻ như không được vui vẻ cho lắm.
Nhưng dù sao cũng đã làm hoàng đế ba năm, uy nghiêm của thiên tử càng thêm thịnh vượng, lúc không biểu lộ cảm xúc, rất dễ khiến người ta sợ hãi.
Đôi đồng tử đen láy sâu thẳm của Sở Kỳ An nhìn chằm chằm ta.
Hắn lạnh lùng nói: “Lại gặp mặt rồi, Giang Tụng.”
Năm xưa ở vương phủ, trước mặt người khác hắn gọi ta là Giang Tụng, riêng tư thì gọi ta là A Tụng.
Sau khi Tống Thư hồi cung, hắn không bao giờ nhắc đến tên ta nữa, chỉ xa cách lạnh nhạt gọi ta là quý phi.
Bây giờ mặc dù tức giận gọi tên ta nhưng lại mang theo vài phần muốn thân thiết.
Căn phòng này của tửu lâu là ta thuê dài hạn, lúc này Sở Kỳ An coi như là khách, vì vậy ta muốn làm dịu bầu không khí:
“Một đường xe ngựa vất vả, công tử chắc hẳn đã khát rồi.
“Người đâu, rót trà.”
Cửa mở, chàng trai Tây Vực tuấn tú cao lớn đi vào, bắt đầu pha trà.
Sở Kỳ An liếc hắn một cái, sắc mặt lập tức đen lại:
“Tửu lâu này không còn nữ tử nào khác sao! Sao lại để ngươi đến phục vụ rót trà thế này?”
Chàng trai Tây Vực vội vàng hành lễ: “Thưa công tử, có ạ, chỉ là cô nương thường để tiểu nhân đến phục vụ.”
Hắn không nói còn đỡ, vừa nói, sắc mặt Sở Kỳ An càng khó coi hơn.
Chàng trai Tây Vực nhìn ra sắc mặt không tốt của Sở Kỳ An, cảm thấy mình nói sai, vội vàng giải thích:
“Thực ra cũng không phải chỉ có một mình tiểu nhân.
“Còn có bảy vị huynh đệ khác, tám chúng ta thay phiên nhau.”
Nói thế nào nhỉ.
Ta liếc nhìn Sở Kỳ An.
Cảm thấy nếu cắm một sợi dây dẫn lên đầu hắn, hắn lập tức có thể nổ tung tại chỗ như lựu đạn.
Ta thở dài, vẫy tay, bảo chàng trai Tây Vực lui xuống,
Sở Kỳ An lạnh lùng nhìn ta.
Hắn nói: “Vì sao lừa trẫm?”
Ta rót nước: “Công tử uống trà làm mát họng trước đã.”
“Trẫm hỏi ngươi, vì sao lừa trẫm!”
Không chịu được nữa.
Ta ném ấm trà xuống bàn, nước trà bắn tung tóe.
“Không thì sao?”
Ta lạnh lùng nói:
“Sở Kỳ An, nếu không lừa ngươi, ta có thể ra ngoài được không?
“Không ra ngoài, ta phải bị ngươi giam trong lãnh cung mấy năm?
“Cơm trong lãnh cung là đồ ôi thiu, chăn đệm chỉ có một lớp, ngươi thấy vết sẹo trên tay ta không? Là năm đó do đông sang mà có.”
“Đương nhiên ta phải lừa ngươi, đương nhiên phải giả chết, nếu không, ta đã sớm chết trong lãnh cung rồi!”
Ánh mắt Sở Kỳ An dừng lại trên cánh tay ta, vết sẹo do đông sang vô cùng kinh hoàng.
Trong ánh mắt hắn thoáng hiện sự đau lòng, thoáng hiện sự hối hận.
Lúc mở miệng lần nữa, giọng điệu đã yếu đi:
“A Tụng, quả thật đã để nàng chịu ấm ức.
“Nhưng trẫm sẽ không để nàng chết.”
Ta không nói gì.
Trong phòng im lặng hồi lâu.
Lâu sau, Sở Kỳ An nhẹ nhàng đặt một thứ gì đó lên bàn, đẩy về phía ta.
Là miếng ngọc bội đó.
Hắn đã tìm thợ thủ công làm lại vỏ ngoài, ngọc bội sáng bóng, rõ ràng vẫn luôn được hắn đeo trên người:
“Ba năm rồi, trẫm vẫn luôn đeo nó bên mình.
“Trẫm rất hối hận, hối hận vì sao lúc trước không nhận ra đây là tín vật định tình của chúng ta.
“Trẫm luôn mơ thấy, mơ thấy nàng từ phủ tể tướng hành thích trở về, toàn thân đầy thương tích, nằm trên giường nhưng vẫn cười an ủi trẫm, nói rằng không đau chút nào.
“Còn có trên đường đoạt đích, sau lưng nàng cắm ba mũi tên, hộ tống trẫm giết vào cung cướp được di chiếu của phụ hoàng… Lúc thành công, nàng nói với trẫm…”
Sở Kỳ An bắt chước giọng điệu của ta lúc đó:
“‘”Thật tốt quá! Kỳ An, sau này chàng sẽ là hoàng đế, không còn ai dám bắt nạt chàng nữa.'”
Chất lỏng ấm áp nhỏ xuống ngọc bội, Sở Kỳ An che mặt, không cho ta nhìn thấy dáng vẻ rơi lệ của hắn.
Ta im lặng một lát, nhỏ giọng nói:
“Hoàng thượng, ngọc đúng là rất đẹp.
“Nhưng vỡ rồi là vỡ rồi, cho dù cố tình ghép lại, vẫn là vỡ.”
Cơ thể Sở Kỳ An run lên.
Hắn nhìn ta, trong mắt hiện lên sự cay đắng vô tận.
Hắn cuối cùng cũng nói ra câu đó: “A Tụng, xin lỗi.”
Ta lắc đầu: “Không có gì phải xin lỗi.”
Sở Kỳ An vội vàng mở miệng, muốn giải thích: “A Tụng, người trẫm yêu là nàng.
“Chuyện năm đó trẫm có nỗi khổ không thể nói, chuyện triều đình nàng không hiểu…
Ta ngắt lời hắn: “Hoàng thượng, ta hiểu.”
Sở Kỳ An ngẩn người.
Ta cười cười:
“Ta biết ngươi muốn nói với ta rằng, môn sinh của Tống gia rải rác khắp triều đình, ngươi vừa mới đăng cơ, cần có thế lực của Tống gia mới có thể ngồi vững.
“Cho nên cho dù trong lòng ngươi hiểu rõ, độc không phải do ta hạ, mà là Tống Thư tự biên tự diễn, vẫn phải dỗ dành nàng ta, phối hợp với nàng ta, cho nên chỉ có thể phạt ta vào lãnh cung.
“Ngươi còn muốn nói, phạt ta vào lãnh cung, Tống gia mới cảm thấy ta sẽ không uy hiếp ngôi vị hoàng hậu của Tống Thư, từ đó sẽ không ra tay với ta – thực ra ngươi đang bảo vệ ta, đúng không?”
Sở Kỳ An há hốc miệng, không nói nên lời.
Hắn mất công tìm ta, ước chừng là muốn nói với ta những điều này.
Nhưng không ngờ, hóa ra ta đã sớm biết.
Đúng vậy, thực ra ta đều hiểu, chỉ là thích giả vờ không hiểu.
Giống như ta thực ra rất đau nhưng thích giả vờ không đau.
Ta không phải thật sự ngốc.
Mà là sư phụ đã dạy ta, sống quá tỉnh táo, không có ý nghĩa gì.
Làm người, vẫn là ngốc nghếch vui vẻ nhất.
“Hoàng thượng, ta hiểu, ngươi yêu ta.
“Nhưng tình yêu này, không còn là thứ ta muốn nữa.”
Sở Kỳ An không nhịn được nữa, hắn tiến lên một bước, nắm chặt tay ta.
Cửu ngũ chí tôn dùng vẻ mặt gần như hèn mọn nhìn ta: “A Tụng, vậy thì nàng nói cho trẫm biết, nàng muốn gì?
“Trẫm đều cho nàng, trẫm đều cho nàng..”
Ta cười.
“Thật sao?”
“Tất nhiên là thật, đây là lời hứa của thiên tử.”
“Được.” Ta thu lại nụ cười: “Vậy thì ta muốn ngươi không còn là thiên tử nữa.”
Sở Kỳ An ngẩn người.
“Ta đi tìm thuốc giả chết cho ngươi, từ nay về sau, ngươi không phải là Sở Kỳ An, chỉ là phu quân của Giang Tụng ta, chúng ta dong thuyền trên sông, tiêu dao giang hồ, từ nay làm một đôi phu thê bình thường.
“Như vậy, chuyện cũ trước kia xóa bỏ hết, ta sẽ lại yêu ngươi, thế nào?”
Sắc mặt Sở Kỳ An trắng bệch.
Ta cười rút tay về:
“Thấy chưa, hoàng thượng, ngươi không làm được.
“Ngươi yêu ta nhưng tình yêu của ngươi chỉ mang lại cho ta sự giam cầm, lạnh nhạt, ấm ức và giày vò.
“Ta không trách ngươi nhưng quên nhau đi mới lựa chọn tốt nhất giữa ta và ngươi.”
Sở Kỳ An im lặng rất lâu rất lâu.
Lâu sau, hắn khẽ hỏi: “A Tụng, một câu hỏi cuối cùng…
“Nàng còn thích ta không?”
Ta cười cười:
“Hoàng thượng, về đi.
“Hoàng hậu nương nương còn đang đợi ngươi, thiên hạ có rất nhiều rất nhiều nữ tử thích ngươi.
“Chỉ là ta, quả thật không còn là một trong số đó nữa rồi.”
16
Sở Kỳ An đi rồi.
Quan phủ vây quanh tửu lâu cũng đã rời đi.
Ngân Kiều vội vàng chạy vào, vừa vào cửa thấy ta bình an vô sự, liền dậm chân khóc nức nở:
“Trời ơi, dọa chết em rồi.
“Khi quân phạm thượng là tội tru di cửu tộc, em còn tưởng cả hai chúng ta đều không sống nổi!”
Ta cười híp mắt rót rượu:
“Sẽ không đâu.”
Ngân Kiều nắm tay ta: “Người đã nói gì với hoàng đế, mà có thể dễ dàng đuổi hắn đi như vậy?
“Hơn nữa em thấy lúc hoàng đế rời đi, hốc mắt đỏ hoe, dường như tâm trạng rất u ám.”
Ta uống một ngụm rượu, bình tĩnh nói:
“U ám là bình thường, loại người gì cũng muốn có này, định sẵn sẽ sống không vui vẻ.”
17
Sau đó, Sở Kỳ An không đến tìm ta nữa.
Ta tiếp tục say ở tửu lâu nơi biên ải, còn nhận nuôi mấy đứa trẻ mồ côi, dạy chúng luyện bế khí công.
Ngân Kiều ở trong thành mua nhà, đã trở thành bà chủ nổi tiếng vùng Tây Vực.
Hễ là chuyện buôn bán trà, ngựa, lụa là, không có chuyện gì mà em ấy không biết, tin tức cũng vì thế mà thông suốt bốn phương tám hướng.
Em ấy thường kể cho ta nghe tin tức ở kinh thành.
Sau khi Sở Kỳ An hoàn toàn nắm quyền, hắn lấy tội chuyên quyền, tham ô và hàng chục tội danh khác để điều tra Tống gia.
Tống gia từ thời tiên đế đã độc chiếm một phương, nay hoàn toàn sụp đổ.
Tống Thư bị giam vào lãnh cung.
Nghe nói Sở Kỳ An đã bỏ thuốc độc vào đồ ăn của nàng ta, cùng loại với loại độc mà trước đây nàng ta vu oan cho ta.
Khi biết được những tin tức này, ta rất bình tĩnh.
Những chuyện cũ ở trong cung dường như đã là chuyện của kiếp trước, giống như chuyện của người kể chuyện, không thể khơi dậy được một gợn sóng nào trong lòng ta.
Lại qua mấy năm, một vị thái giám trong cung ngàn dặm xa xôi đến thành nhỏ ở Tây Vực này.
Ông ta nói Sở Kỳ An bệnh nặng, cố gắng chống đỡ, muốn gặp ta lần cuối.
Ta do dự rất lâu, cuối cùng nói với công công:
“Ta không đi. Cả đời Hoàng thượng, những gì muốn có đều đã có được, chỉ có ta là một nỗi tiếc nuối.
“Giữ lại nỗi tiếc nuối này, cũng coi như có một nỗi nhớ để chống đỡ, có thể vượt qua được cơn bệnh.
“Nếu ta về gặp, ngược lại hắn có thể cảm thấy mọi tâm nguyện trên đời đều đã hoàn thành, tinh thần cũng sẽ tan biến.
“Cho nên xin chuyển lời đến hoàng thượng – hãy chữa bệnh cho tốt, ta và hắn còn dài lâu.”
Thái giám chắp tay: “Nương nương anh minh, lão nô bội phục.”
Ông ta rời đi.
Ngân Kiều vừa vặn đến thăm ta, nghe được phần cuối của cuộc nói chuyện, riêng tư nghiến răng nghiến lợi với ta: “Người còn cứu tên cẩu hoàng đế kia làm gì, không bằng trực tiếp đi gặp hắn, chọc hắn tức chết, chúng ta cũng sẽ được kê cao gối mà ngủ.”
Ta phẩy tay: “Chuyện này là chuyện khác, Sở Kỳ An là một hoàng đế tốt, bách tính trong tay hắn vẫn có thể sống những ngày tháng tốt đẹp – huống hồ, hoàng đế chết thì đó là quốc tang, cả nước để tang, chúng ta còn lấy đâu ra rượu để uống?”
Ngân Kiều tức giận: “Nhưng cũng không nên nói với hắn rằng còn dài lâu.”
Ta cười cười.
Cái gọi là còn dài lâu, chỉ là hắn một khi bước vào hoàng cung thì sâu như biển, ta là đệ tử giang hồ thì già ở giang hồ.
Quãng đời còn lại rất dài nhưng không bao giờ gặp lại nữa.
Đúng lúc này, chủ tửu lâu gõ cửa: “Cô nương, có tiểu quan mới đến biểu diễn tài nghệ.”
“Mau mời vào.”
Mười sáu thiếu niên xếp thành một hàng trước mặt ta.
“Các ngươi có tài nghệ gì?”
Tất cả bọn họ đồng loạt vén áo ngoài lên, để lộ cơ bụng.
Ta đứng dậy, vỗ tay lia lịa, lớn tiếng hoan hô:
“Tốt!”
– Hết –