Giang Tụng - Chương 4
11
Đột nhiên quan tài mở ra.
Tiếng người ồn ào, có tiếng thái giám cung nữ ngăn cản, có tiếng Tống Thư khóc lóc.
Sở Kỳ An đang gọi tên ta:
“A Tụng, A Tụng…..Trẫm đến rồi, trẫm đến bên nàng…”
Hắn như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, giãy giụa muốn nằm vào quan tài.
Tống Thư hét lớn: “Còn không mau kéo hoàng thượng đi…”
Một mảnh hỗn loạn, cuối cùng, Sở Kỳ An bị cung nữ thái giám kéo đi.
Quan tài được đóng lại, chôn xuống đất.
Lâu lắm sau, ta dần dần khôi phục lại hơi thở.
Mở mắt ra, đập vào mắt là đống vàng bạc châu báu chất thành đống trong quan tài, suýt nữa làm ta hoa mắt.
Ta biết đồ tùy táng sẽ rất nhiều, không ngờ lại nhiều đến vậy, lúc đó vui mừng đến nỗi suýt nữa không thở được.
Lúc này ta cuối cùng cũng khôi phục lại hơi thở nhưng không khí trong quan tài có hạn.
Phía trên đã bị đất dày đặc phủ kín, cho dù là cao thủ tuyệt thế cũng rất khó mở ra.
Nhưng không sao, ta đã mang theo trợ giúp.
“Này, lão già.”
Ta gõ gõ tảng đá đen.
Một lát sau, tảng đá đen thò ra một cái đầu, bốn cái chân, thêm một cái đuôi.
Không sai, nó chính là người sáng lập ra môn phái bế khí công của chúng ta, sư tổ của sư tổ của sư tổ của sư phụ ta – Rùa vạn năm.
Nó chậm rãi đẩy nắp quan tài ra, sau đó tiếp tục đẩy lớp đất phía trên ra.
Không khí trong lành tràn vào.
Ta vui vẻ duỗi thẳng cánh tay về phía bầu trời
Cuối cùng ta cũng được tự do rồi!
12
Ba năm sau, ai cũng biết, trong tửu lâu biên ải, lại có thêm một phú bà xinh đẹp.
Những chàng trai tuấn tú đều muốn được nàng để mắt đến.
Rõ ràng, phú bà đó chính là ta.
Lúc này, tám chàng trai trẻ tuấn tú xếp thành một hàng trước mặt ta, đang thi triển sở trường của mình, cố gắng chiếm được trái tim ta.
Người đầu tiên ngâm thơ ngay tại chỗ, thao thao bất tuyệt bày tỏ tình cảm với ta.
Người thứ hai tùy tay vẩy mực, dùng bút mực vẽ nên vẻ đẹp của ta.
Người thứ ba gảy đàn cổ cầm, gửi gắm tâm ý như nước vào tiếng đàn.
…
Tài hoa của mỗi người đều có thể coi là tuyệt đỉnh.
Nhưng ta đều buồn ngủ, vỗ tay qua loa.
Cho đến khi người thứ tám bước lên.
Ta chống mí mắt sắp khép lại, buồn ngủ nói: “Ngươi có tài nghệ gì, biểu diễn đi.”
Chàng trai này vâng lời, sau đó vén áo ngoài lên, để lộ cơ bụng săn chắc.
Ta từ cõi chết bỗng ngồi bật dậy, làm một động tác lộn ngược đứng dậy, vỗ tay lia lịa: “Tốt! Tốt lắm!”
Những chàng trai trẻ khác đều tức giận.
Không ngờ phú bà giàu có vô cùng nhưng cảnh giới tinh thần lại không theo kịp, chỉ thích một số thú vui tầm thường.
Ta nói với chàng trai trẻ thứ tám: “Hôm nay ngươi ở lại uống rượu với ta!”
Hắn đi tới, ngồi sát bên ta.
Đây là một chàng trai Tây Vực cực kỳ tuấn tú, mũi cao mắt sâu, làn da trắng như tuyết, thân hình cao lớn khỏe mạnh, nổi bật đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng dù sao ta cũng là người từng trải, vì vậy biểu hiện rất bình tĩnh.
Ta bình tĩnh sờ sờ yết hầu, rồi sờ sờ cơ ngực, cuối cùng là cơ bụng, sau đó bình tĩnh khen: “Quả là cực phẩm.”
Ta thưởng cho chàng trai Tây Vực một nắm vàng, chàng trai Tây Vực nói: “Nghe đồn cô nương xinh đẹp, được hầu hạ cô nương uống rượu là vinh hạnh của tiểu sinh, không cần trả tiền đâu.”
Ta bá đạo nói: “Nói nhiều. Cho ngươi thì ngươi cầm lấy.”
Chàng trai Tây Vực mừng rỡ khôn xiết, hiển nhiên là càng thêm ngưỡng mộ phú bà xinh đẹp bá đạo này, hắn rót rượu cho ta: “Nghe giọng điệu, cô nương không phải người bản địa, dám hỏi cô nương đến từ đâu?”
Ta nhàn nhạt nói: “Ta ư? Chỉ là một người chết mà thôi.”
Thực ra lúc đầu ta không giới thiệu mình như vậy, sẽ tự bịa ra một số lai lịch.
Nhưng rất nhanh ta đã phát hiện ra, giới thiệu mình như vậy là ngầu nhất.
Sự u uất và chán đời đó sẽ làm tăng thêm sức hấp dẫn bí ẩn của ta.
Quả nhiên, chàng trai Tây Vực sau khi nghe xong, mở to đôi mắt màu lưu ly: “Cô nương nhất định là người có nhiều câu chuyện.”
Tầng một của tửu lâu, có một người kể chuyện gõ mạnh vào bệ gỗ, kể về câu chuyện của thánh thượng và đương kim hoàng hậu.
Chính là Sở Kỳ An và Tống Thư.
Trong câu chuyện, Sở Kỳ An và Tống Thư là thanh mai trúc mã nhưng Sở Kỳ An thời niên thiếu địa vị thấp hèn, không bảo vệ được người mình yêu, đành trơ mắt nhìn Tống Thư gả đi phương Bắc.
Sau đó, Sở Kỳ An trải qua muôn vàn gian khổ, đoạt đích thành công, cuối cùng cũng đưa Tống Thư trở về, phong làm hoàng hậu.
Những năm gần đây, trong cung chỉ có một mình hoàng hậu, Sở Kỳ An không nạp thêm phi tần nào nữa.
Chàng trai Tây Vực hỏi ta: “Cô nương, sao vậy?”
Ta hoàn hồn lại: “Không sao.”
Đây đã là kết cục tốt nhất của câu chuyện này.
Nhưng ta còn chưa kịp cảm thán thì bên dưới tửu lâu đã xuất hiện một con ngựa chạy đến rất nhanh.
Người đến kéo ngựa, loạng choạng chạy lên, đẩy chàng trai Tây Vực ra khỏi phòng, sau đó túm lấy cổ áo ta, hoảng loạn nói:
“Không xong rồi! Động đất rồi!”
13
Người đến không phải ai khác, chính là Ngân Kiều.
Sau khi em ấy được thả ra khỏi cung, ta đã chặn em ấy lại ở một con hẻm vắng vẻ, muốn nói với em ấy rằng ta chưa chết.
Kết quả là em ấy lại hét lên rằng có ma, chạy thục mạng hai dặm.
Nếu không phải khinh công của ta khá tốt thì suýt nữa đã không đuổi kịp.
Sau khi nhận ra ta thực sự chưa chết, Ngân Kiều vừa khóc vừa hét “Nương nương” rồi ôm chặt lấy ta, suýt nữa làm ta nghẹt thở.
Lúc này, ta ngơ ngác: “Động đất không phải là chuyện của một tháng trước sao? Sao bây giờ em mới chạy đến?”
Một tháng trước, ta giật mình tỉnh giấc, cảm thấy mặt đất hơi rung nhẹ.
Nhưng không có chuyện gì lớn, rất nhanh lại tiếp tục ngủ.
Ngân Kiều mặt cắt không còn giọt máu: “Tâm chấn ở ngoại ô kinh thành…”
Ta đột nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức giật mình.
Ngoại ô kinh thành, là nơi có hoàng lăng.
“Ý em là…”
Ngân Kiều gật đầu, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Mặt đất sụp xuống, hoàng lăng sụp đổ.
“Mộ của những người khác đều không sao, chỉ có quan tài của ngươi bị lật ra ngoài.
“Nắp quan tài đã bay mất, mọi người đều nhìn thấy, trong quan tài chỉ có một đống khoai tây thối.”
14
Quá đáng!
Thực sự quá đáng!
Lúc trước chôn theo quá nhiều vàng bạc châu báu, một mình ta dùng không hết nên đã viết thư cho những huynh đệ trong nghề trộm mộ trên giang hồ, mời họ đến đào mộ.
Họ mang đồ tùy táng đi cũng đành, sao còn tiện tay ném khoai tây vào trong?
Cho dù không động đất, sau này Sở Kỳ An nhìn thấy trên mộ ta mọc đầy mầm khoai tây, chẳng phải cũng rất kỳ lạ sao!
Ngân Kiều mặt cắt không còn giọt máu: “Hoàng thượng nổi trận lôi đình, nói dù có đào đất ba thước, cũng phải tìm ra ngươi.
“Chúng ta biết tin quá muộn, một tháng trôi qua, có lẽ họ đã sắp tìm đến đây rồi…….」
Ta bịt miệng Ngân Kiều: “Miệng quạ đen! Đừng nói nữa, mau chạy trốn!”
Nhưng đã muộn rồi.
Bên dưới tửu lâu truyền đến tiếng vó ngựa, quan phủ đến rồi.
Trong tửu lâu, vũ cơ, tiểu quan, người kể chuyện, sợ hãi tứ tán chạy trốn.
Giữa vô số ngựa có một con ngựa chạy ra, trên đó là một bóng người quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu, ta cúi đầu.
Cách một tầng lầu, chúng ta nhìn nhau từ xa.
Sở Kỳ An.
Hắn thế mà tự mình tìm đến đây.