Giang Tụng - Chương 3
7
Sáng ngày hôm sau, mọi người đều chứng kiến tình cảm của đôi tân đế hậu.
Sở Kỳ An cùng Tống Thư ngồi trong cung Phượng Nghi, đây là ngày đầu tiên Tống Thư trở thành hoàng hậu.
Theo quy củ, tất cả các phi tần đều phải đến bái kiến nàng.
Nhưng Sở Kỳ An không có phi tần nào khác, phi tần duy nhất chính là quý phi đã bị đày vào lãnh cung, Giang Tụng.
Tống Thư ôm lấy cánh tay Sở Kỳ An, dịu dàng nói: “Quý phi vẫn là quý phi, hay là để nàng ấy cũng đến bái kiến đi?”
Ánh mắt Sở Kỳ An tối lại, hắn lạnh nhạt nói: “Nàng ta hạ độc hại nàng, đã bị đày vào lãnh cung, nàng còn cần gì phải gặp nàng ta?”
Tống Thư nhẹ giọng nói: “Muội muội cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, huống hồ, giờ thiếp cũng đã gả cho chàng, muốn nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người.”
Sở Kỳ An quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thư.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài: “Nàng vui là được.”
Hắn quay đầu nói với thái giám: “Đưa quý phi đến đây.”
Tống Thư ngồi trên ghế, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đợi đến khi Giang Tụng thực sự đến, chứng kiến cảnh nàng ta và Sở Kỳ An ân ái vô cùng, nàng ta mới thực sự thắng.
Nhưng thái giám đi một lúc rất lâu.
Gần nửa canh giờ sau, thái giám mới tái mặt trở về.
Ông ta quỳ xuống đất, run rẩy, một lúc lâu sau mới dùng giọng run rẩy thốt ra mấy chữ:
“Quý phi đã mất…”
Tiếng vỡ vụn vang lên trong đại điện.
Là tách trà trong tay Sở Kỳ An rơi xuống đất.
Đại điện im lặng rất lâu, một lát sau, Sở Kỳ An bật cười.
Hắn chỉ vào tên thái giám báo tin:
“Trẫm hiểu rồi, là Giang Tụng sai ngươi báo như vậy đúng không?
“Ở trong vương phủ nhiều năm như vậy, vẫn không hiểu quy củ, dám đùa giỡn như vậy.
“Nàng ta không phải chỉ muốn trẫm đến thăm nàng ta sao? Giở trò trẻ con như vậy, thật sự là trước đây trẫm quá nuông chiều nàng ta rồi.”
Tên thái giám ngẩng đầu lên.
Ông ta không dám nói thêm gì nữa, chỉ có một khuôn mặt trắng bệch, trên mặt toàn là nước mắt kinh hoàng.
Sở Kỳ An nhìn biểu cảm của tên thái giám.
Hắn dần dần không cười nổi nữa.
Chậm rãi đứng dậy, khẽ nói: “Ngươi nói thật chứ?”
Tên thái giám quỳ xuống dập đầu: “Muôn tâu bệ hạ, đúng là như vậy! Sáng nay khi phát hiện ra quý phi, người đã lạnh ngắt rồi!”
“Hoàng thượng!”
Tống Thư kêu lên một tiếng.
Bởi vì nàng ta thấy, thân hình Sở Kỳ An đột nhiên lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
8
Cuối cùng ta cũng đợi được Sở Kỳ An.
Giọng nói dài lê thê của thái giám vang lên: “Hoàng thượng giá đáo…”
Nhưng mãi không thấy ai vào.
Sở Kỳ An vẫn đứng ở cửa.
Ngân Kiều mắt sưng như hai quả óc chó, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, muốn vào thì vào, có gì mà không dám nhìn?
“Nương nương lúc còn sống yêu ngài như vậy, cho dù nàng ấy có biến thành ma, cũng sẽ không làm hại ngài đâu.”
Câu nói này như một đòn đánh mạnh vào sau gáy Sở Kỳ An, thân hình hắn lại lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
Tống Thư vội vàng đỡ lấy hắn: “Hoàng thượng…”
Sở Kỳ An hất tay Tống Thư ra.
Hắn bước vào, đến bên ta:
“A Tụng.”
Hắn khẽ nói.
Ngày thường, chỉ cần hắn gọi ta như vậy, ta đều sẽ vui vẻ đáp lại: “Dạ!”
Nhưng lần này, ta không thể đáp lại Sở Kỳ An được nữa rồi.
“A Tụng.” Sở Kỳ An vẫn cố chấp gọi ta: “Nàng không thể chết được, nàng khỏe mạnh như vậy, vui vẻ như vậy…”
Bên cạnh, thái y đã kiểm tra cho ta, khẽ nói với Sở Kỳ An:
“Hoàng thượng, quý phi hẳn là chết vì vết thương cũ tái phát.
“Trên lưng nàng ấy có ba vết thương do tên bắn, vai trái còn bị một chưởng, chưởng đó rất gần tim.”
Sở Kỳ An sững sờ.
Hắn biết những vết thương này là do đâu mà có.
Vết thương do tên bắn ở lưng là do ta đỡ cho hắn khi cung biến.
Vết thương ở vai trái là do ta bị một tên hộ vệ của gian thần đánh khi ta đi ám sát gian thần.
Lúc đó Sở Kỳ An hỏi ta có đau không, ta vừa gặm đùi gà vừa lắc đầu: “Không đau, không đau, chàng xem bây giờ ta ăn uống ngon lành, thân thể khỏe mạnh lắm!”
Thực ra sao có thể không đau chứ?
Chỉ là ta không quen nói ra mà thôi.
“Vết thương cũ hành hạ, lại tích tụ thành bệnh, thần to gan đoán rằng, quý phi chết vì suy tim…”
Sở Kỳ An cúi mắt nhìn ta.
Hắn đưa tay ra, dường như muốn chạm vào mặt ta:
“Là trẫm…”
Là trẫm hại chết nàng.
Nhưng Sở Kỳ An không nói được gì, Ngân Kiều đứng dậy, chắn trước mặt ta: “Thi thể không tốt, vì sức khỏe của bệ hạ, ngài vẫn không nên đụng vào.”
Em ấy bảo vệ thi thể ta, không cho Sở Kỳ An đụng vào ta.
Mặt Sở Kỳ An lại trắng thêm.
Hắn biết Ngân Kiều hận hắn.
Ngay cả Ngân Kiều cũng hận hắn như vậy, huống hồ…
Hắn khàn giọng nói: “Trước khi A Tụng đi, có oán trẫm không?”
Ngân Kiều im lặng: “Nương nương không nói.”
Em ấy lấy ra một bức thư, sắc mặt lạnh nhạt: “Đây là thư nương nương để lại cho hoàng thượng, hoàng thượng tự xem đi.”
Sở Kỳ An đuổi hết mọi người đi.
Hắn ngồi một mình trong lãnh cung, ngồi bên thi thể ta, mở bức thư ra.
[Trắng như tuyết Thiên Sơn, sáng như trăng giữa mây. Nghe nói chàng có hai lòng nên đến đây để quyết tuyệt.]
Là bài “Bạch đầu ngâm”, bài thơ rất dài.
Nhưng trang giấy đầu tiên chỉ viết bốn câu này rồi không có nữa.
Sở Kỳ An lật sang trang giấy thứ hai.
[Xin lỗi, những câu sau ta thực sự quên mất rồi. Ta vẫn cứ nói thẳng vậy. Sở Kỳ An, ta thích chàng.
Cũng biết chàng không thích ta nhưng không sao, cảm ơn chàng những năm qua đã đối xử tốt với ta.
Ta biết mình không sống được nữa nên để lại bức thư này, nói thêm với chàng vài câu.
Ở phía đông hồ có một tảng đá đen lớn, ta thường nằm ngủ trên đó, mỗi lần nằm trên đó đều cảm thấy rất yên tâm nên mong chàng chôn ta cùng với tảng đá đó, để ta mãi mãi ngủ trên đó.
Trong cung ngoài chàng ra ta cũng không quen biết ai khác, chỉ có Ngân Kiều vẫn luôn ở bên ta, hiện tại ta chỉ lo lắng cho em ấy. Mong chàng cho em ấy nhiều bạc hơn, sau đó đưa em ấy ra khỏi cung, dù sao chàng cũng biết cái hoàng cung chó má này thực sự không phải là nơi người ta nên ở.
Than ôi! Thực ra ta cũng lo lắng cho chàng. Sau này không còn ta đánh nhau giết người thay chàng nữa, những ngày ta không thể bảo vệ chàng, chàng phải tự bảo vệ mình, làm hoàng đế cho tốt, đừng gây nhiều thù oán.
Sau này sẽ không gặp lại nữa!
Giang Tụng.]
9
Sở Kỳ An đọc xong thư của ta.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hắn.
Đột nhiên, có những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt ta từng giọt một.
Ta đột nhiên nhận ra, Sở Kỳ An khóc rồi.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn khóc.
Tại sao lại khóc chứ? Rõ ràng là chính hắn đã nói, hắn yêu Tống Thư, đối xử tốt với ta chỉ vì ta giống Tống Thư.
Người không yêu chết đi, cũng sẽ đau lòng như vậy sao?
Ta không hiểu, sư phụ cũng không dạy.
Không biết qua bao lâu, tiểu thái giám đi vào bẩm báo:
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đột nhiên đau tim, ngất đi rồi…”
Sở Kỳ An đứng dậy, nước mắt trên mặt hắn đã khô, nhìn lại đã là vẻ lạnh nhạt như thường ngày.
“Biết rồi, trẫm sẽ qua ngay.”
Xem kìa, cho dù ta chết khiến Sở Kỳ An có chút đau lòng, hắn vẫn sẽ đến bên Tống Thư.
May mà, ta không còn để ý nữa rồi.
10
Thi thể ta được đặt ở tông miếu hoàng gia, chọn ngày hạ táng.
Ngân Kiều thủ linh cho ta, em ấy khóc ngất đi mấy lần, ta rất đau lòng, nhiều lần muốn ngồi dậy từ trong quan tài để an ủi em ấy.
Nhưng ta không thể, Ngân Kiều là người nóng tính không giấu được chuyện, vì đại kế nửa đời sau, ta chỉ có thể tạm thời để em ấy chịu khổ.
Sở Kỳ An không đến thăm ta.
Nhưng hắn đã thực hiện tâm nguyện cuối cùng của ta, chuyển tảng đá đen ở phía đông hồ đến, để ta nằm trên đó hạ táng.
Ngày đóng quan hạ táng, Sở Kỳ An và Tống Thư cùng đến.
Sở Kỳ An vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh.
Cho đến khi có cung nữ sợ sệt dâng một thứ gì đó cho Tống Thư: “Hoàng hậu nương nương, đây là thứ vớt được ở ao sen, hình như là thứ người muốn trước đây.”
Đó là một miếng ngọc bội, nền ngọc bích, trên đó gắn những đốt trúc chạm khắc bằng vàng.
Là thứ ta đã đeo nhiều năm, sau đó ném xuống ao sen.
Tống Thư khẽ quát: “Thứ xui xẻo gì thế này, đưa đến làm gì!”
Nàng ta định tiện tay ném miếng ngọc bội đi nhưng Sở Kỳ An đột nhiên nói:
“Đưa đây.”
Không biết thế nào, lớp vàng bên ngoài miếng ngọc bích đột nhiên rơi ra khi đến tay Sở Kỳ An.
Thế là miếng ngọc bội vỡ thành nhiều mảnh.
Nhìn từ mép thì thấy nó đã vỡ từ lâu rồi.
Sở Kỳ An sửng sốt: “Ngọc vỡ?”
Phải biết rằng, ngọc có thể thay chủ nhân tránh tai họa nhưng ngọc vỡ là không tốt, ngược lại còn rước họa vào thân.
Trong cung ta có nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, sao lại đeo một miếng ngọc vỡ trên người?
Ngân Kiều mắt đỏ hoe nói:
“Nương nương từng nói với ta, miếng ngọc bội này là do ngài tặng khi ngài gặp nàng ấy lần đầu tiên.”
Sở Kỳ An sững sờ.
“Khi nàng đeo miếng ngọc bội này bảo vệ hoàng thượng đoạt đích, thuộc hạ của thái tử đã bắn một mũi tên, miếng ngọc bội này đã đỡ một phát.
“Miếng ngọc bội cũng vì thế mà vỡ, nương nương đã tìm thợ thủ công, dùng vàng làm một lớp vỏ, mới ghép được miếng ngọc bội lại.
“Nàng nói, đeo miếng ngọc bội này, chuyện dữ có thể tìm nàng, phúc khí đều để lại cho hoàng thượng.
“Nàng yêu hoàng thượng nên nguyện ý thay hoàng thượng chịu tai họa.”