Giang Nguyệt - Chương 4
13
Giang Sương vừa lén lút xông vào đã bị hộ vệ đánh một cú vào sau đầu, hôn mê bất tỉnh.
Sau khi ta đã đổi y phục và trang sức của hai người chúng ta, lửa đã lan đến cửa phòng.
Ta lại nhìn Giang Sương nằm bất động trên giường, lần này đến lượt nàng ta trở thành cái xác cháy đen rồi!
Quay đầu lại, ta lảo đảo chạy ra ngoài theo con đường mà Bùi Dục đã sắp xếp sẵn cho ta.
Phụ thân ôm chặt lấy ta, khóc lớn: “Ngoan Ngoan của ta, con làm phụ thân sợ muốn chết!”
Ta nhân cơ hội vùi đầu vào ngực ông ta, tránh ánh mắt như ưng của người bên cạnh.
Hắn ta mặc đồ tiểu tư, nhưng dáng vẻ cao lớn, đứng đó mà không giận tự uy, rõ ràng không phải người có thân phận tầm thường.
Hơn nữa, gương mặt hắn ta dù có hóa thành tro ta cũng không quên.
Chính là hắn ta, chính tay hắn ta đã đẩy ta vào lửa mà không chút thương tiếc.
Phụ thân kéo ta đến gần Bùi Dục: “Thế tử, đây là tiểu nữ của ta, Giang Nguyệt.”
Khi ánh mắt Bùi Dục lướt qua, ông ta nhấn mạnh: “Chữ Nguyệt trong Minh Nguyệt!”
“Hừ.” Bùi Ngọc cười lạnh, nhưng không phản bác.
Một tấm màn che đậy mà thôi.
Phụ thân lại đẩy ta về phía Bùi Dục, khẽ nịnh nọt: “Thế tử, đến lúc đó mong ngài chăm tiểu nữ.”
Bùi Dục nghĩ đến hôn ước giữa chúng ta, cuối cùng cũng cúi đầu nhìn ta một cái.
Ta tranh thủ tiến gần hơn, mỉm cười nhìn hắn ta.
Hắn ta nhìn vào mắt ta, cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Nhưng nụ cười chưa kịp chạm đến mắt, hắn ta đột nhiên hét lớn: “Ngươi dám!”
Tất cả mọi người đều bị giật mình, nhìn máu tươi từ ngực Bùi Dục chậm rãi chảy ra, càng ngày càng nhiều.
Cho đến khi mặt đất bị nhuộm đỏ, cuối cùng Bùi Dục không chống đỡ nổi, ngã xuống đất với con dao nhọn cắm vào ngực.
Chết không nhắm mắt!
Ta hành lễ trước phụ thân, trong ánh mắt kinh ngạc của ông ta, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, việc ngài giao cho con đã xong rồi!”
Ông ta trợn mắt nhìn ta: “Giang Nguyệt?!”
Ta mỉm cười với ông ta.
Tiếp theo, đến lượt các người chó cắn chó rồi.
Khi binh sĩ mà Bùi Dục mang theo cuối cùng phản ứng và xông đến, hộ vệ kịp thời xuất hiện cứu ta và phụ thân cùng đi.
Binh sĩ truy đuổi không ngừng, thế tử đã chết, những người này cũng không còn đường sống.
Trừ khi bắt được kẻ chủ mưu, có lẽ họ mới có thể lập công chuộc tội.
Vì vậy họ rất hung hãn, hộ vệ cuối cùng không chống đỡ nổi, không cẩn thận bỏ lại Thừa Ân Hầu.
Ta nhìn phụ thân đứng trong đám binh sĩ với vẻ mặt kinh hãi, không nhịn được mà cười “ha ha”.
Lần này, ông ta hết đường chối cãi!
Lừa thế tử của Yến Quốc Công vào bẫy, sau đó giết hắn ta, là vì ông ta hối hận, không muốn góp một khoản tiền lớn cho Tam hoàng tử.
Đương nhiên, Tam hoàng tử và Yến Quốc Công điều tra những cửa hàng của mẫu thân, sẽ phát hiện tiền và hàng hóa đã bị chuyển đi từ lâu.
Chỉ còn lại cửa hàng, nhưng khế đất không biết đã đi đâu, tất nhiên cũng không thể sử dụng.
Vì vậy, tất cả đều là bẫy do Thừa Ân Hầu bày ra, tội của ông ta không thể tha thứ!
Tin rằng, dưới cơn giận dữ của Tam hoàng tử và Trấn Quốc Công, ông ta sẽ phải chịu đựng những gì chưa từng chịu!
14
Cuối cùng ta cũng gặp lại Nguyễn ma ma và Thúy Nhi.
Ma ma xúc động ôm chặt lấy ta: “Tiểu thư, làm ma ma sợ muốn chết!”
Ta vỗ nhẹ vào lưng bà để trấn an, người bên ta đều được sắp xếp dùng xác chết cháy thay thế bọn họ.
Tam hoàng tử muốn điều tra rõ cũng phải tốn công sức lớn.
Thừa Ân Hầu chắc chắn sẽ nói với họ rằng người giết Bùi Dục là ta Giang Nguyệt mà không phải Giang Nguyệt khác.
Nhưng bọn họ sẽ nghĩ rằng đây là chiêu trò của ông ta để bảo vệ nữ nhi.
Nhưng đã làm, tất để lại dấu vết.
Điều tra rõ sự thật, chỉ là vấn đề thời gian.
Vì vậy, ta không thể trông chờ vào may mắn.
Nếu muốn thực sự an toàn, ta phải lật đổ họ hoàn toàn!
“Đến phủ Ngũ hoàng tử!”
15
Ta quỳ trước mặt Ngũ hoàng tử, cúi đầu không dám nhìn hắn, trước mắt chỉ có vạt áo màu xanh thẫm thấp thoáng hiện ra.
Sau một hồi lâu, trên đỉnh đầu cuối cùng cũng vang lên một tiếng cười khẩy.
“Tiểu thư muốn cắt đuôi để cầu sinh?”
Ta cúi đầu thấp hơn: “Ta chỉ nghĩ những thứ này nên được trao cho người xứng đáng hơn.”
“Ngươi đúng là khéo miệng!”
Thật ra ta cũng không phải khéo miệng, chỉ là ta đã từng trải qua.
Năm sau, Thái tử luôn nằm trên giường bệnh sẽ hoàn toàn ra đi, Hoàng đế đại tang, thân thể cũng nhanh chóng suy yếu.
Các Hoàng tử tranh giành ngai vàng dần dần lộ rõ.
Vì kiếp này ta ra tay trước, nên mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.
Nhưng ta biết, kiếp trước chính vì Tam Hoàng tử nhiều lần chịu thiệt dưới tay Ngũ Hoàng tử, tài sản bị tiêu tốn ngày càng nhiều, khi ta dần dần nhận ra thì họ mới quyết tâm ra tay tiêu diệt ta.
“Ta nghe nói Thẩm gia các ngươi có di huấn, tuyệt đối không tham gia vào chuyện của Hoàng gia, không được dùng tiền tài để lay chuyển quan trường? Bây giờ ngươi đang vi phạm tổ huấn sao?”
Một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, rơi xuống đất, nở ra một đóa hoa.
“Tổ huấn là muốn hậu bối sống tốt, hiện giờ hậu bối không sống nổi nữa, đương nhiên tổ huấn cũng chỉ có thể bỏ qua.”
Năm xưa tổ tiên đặt ra tổ huấn này là sợ hậu bối cuốn vào chuyện tranh giành ngai vàng, cuối cùng nhà tan cửa nát.
Nhưng cũng chính tổ huấn này, khiến Thừa Ân Hầu phủ và phủ Trấn Quốc Công biết rằng, chỉ có tiêu diệt ta hoàn toàn, tìm người thay thế, mới có thể đem toàn bộ tài sản của Thẩm gia cung cấp cho Tam hoàng tử.
Thành cũng tổ huấn này, bại cũng tổ huấn này.
Kiếp này, không có gì có thể khiến ta vì nó mà mất mạng!
“Tốt, tốt lắm, một câu ‘bỏ qua’ thật hay.”
Tiếng bước chân dần vang lên bên tai, ta cảm nhận được Ngũ hoàng tử càng lúc càng tiến gần.
“Ta chấp nhận đề nghị của ngươi, bây giờ, nói xem yêu cầu của ngươi là gì.”
“Đợi Ngũ hoàng tử lên ngôi Hoàng đế, hãy ban cho Thẩm gia một thân phận Hoàng thương!”
Trong thời đại này, thương nhân có địa vị thấp nhất, vậy ta muốn có một quan chức để làm.
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Cuối truyện.
Năm 626 công nguyên, Hoàng đế lâm bệnh nặng, để lại di chiếu truyền ngôi cho Ngũ Hoàng tử Lý Thế Chân.
Tam Hoàng tử Lý Nguyên Thiên mưu phản bức vua thoái vị, bị Ngũ hoàng tử chém dưới Huyền Vũ Môn.
Năm sau, hoàng triều Đại Nguyên đầu tiên thiết lập chức quan Hoàng thương, Thẩm gia ở Tuyền Châu vinh dự nhận được.
Lúc này, ta ngồi trên con thuyền mới đóng của Thẩm gia, nhìn thông báo trong tay mà mỉm cười.
Từ nay về sau, trời cao biển rộng, mặc ta bay lượn.
Nghe nói bên kia bờ biển có người tóc vàng mắt xanh đầy lông lá, còn có quái vật có thể soi rõ mình.
Những điều ta từng nghe, nay đều phải đích thân nhìn thấy.
“Tiểu thư, thực ra lúc đó chúng ta trốn ra biển, Tam hoàng tử cũng không làm gì được chúng ta!”
Thúy Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai ta.
Ta khẽ gõ vào mũi nàng: “Dù chúng ta có trốn thoát, ông ngoại già yếu cũng phải theo chúng ta trốn sao? Gia nghiệp lớn như vậy của Thẩm gia, nhiều người như vậy có thể theo chúng ta trốn hết không?”
Ta nhìn ra biển cả mênh mông, thở dài một tiếng.
“Hơn nữa, dù chúng ta có trốn thoát, những vật vô tri ấy đối với ta cũng không có ý nghĩa gì. Chi bằng dùng chúng đổi lấy tự do cho tất cả chúng ta.”
Hoài bích kỳ tội*, đôi khi có mất mới có được!
*Thường được dùng để ví một người vì sở hữu tài năng, tài sản hay địa vị đặc biệt nào đó mà gặp phải tai họa
-Hết-