Giấc Mơ Làm Tiểu Thiếp - Chương 3
10
Tiểu thiếp kia nhìn quanh nhà ngói của chúng ta, rồi liếc nhìn cha ta.
“Lâm lão gia à, người ta đến làm thiếp, không có nha hoàn người hầu thì thôi, ít cũng phải có một gian nhà để ở chứ, cái gian nhà ngói này của ngài, nô gia ở thế nào được?”
Cha ta bị tiếng Lâm lão gia kia gọi đến mức hồn vía lên mây.
Ông ta thở hổn hển, rít một hơi thuốc lào.
“Lão tử cưới A Đường, cũng là để nối dõi tông đường cho nhà họ Lâm. Hai mẹ con chúng mày cứ ra chuồng bò mà ngủ, dù sao nhà ta cũng không nuôi bò.”
Tiền đấy đều là nương ta kiếm được!
Ta cũng là con của ông ta mà!
Nhưng ông ta nói như thể đó là lẽ đương nhiên.
Ta còn muốn tranh luận với ông ta nhưng nương lại ôm ta quay người dọn dẹp chăn gối.
Chúng ta chuyển vào chuồng bò ở.
Nương dọn dẹp chăn gối sạch sẽ êm ái, còn ra ven đường cắt mấy cành cây cong queo cắm vào bình.
Ta đứng bên cạnh rơi nước mắt.
“Nương ơi, tiền đó đều là nương kiếm được, tại sao chúng ta phải ở chuồng bò chứ?”
Nương lau nước mũi cho ta, phì cười.
“Đán Nhi ngốc nghếch quá, ở chuồng bò tốt biết bao, không phải dây dưa với cha con, hai mẹ con mình ngược lại còn thanh tĩnh đấy.”
“Chuồng bò này lại không nuôi bò, sạch sẽ như vậy, sao lại không phải là nhà của chúng ta chứ? Cả con nữa, đã lớn thế này rồi, còn giống như một con sên.”
Ta cũng cười theo.
“Giá như thời Đại Chu có thể hoà ly thì tốt biết bao, đến lúc đó, chúng ta sẽ đuổi cha ra khỏi nhà.”
Nương vẫn cặm cụi làm việc, không trả lời.
Quanh mắt bà có một vòng thâm quầng, nhìn từ bên hông, như thể lõm vào một cái hố đen, không nhìn thấy ánh sáng.
11
Trời còn chưa sáng, nương đã dậy xay đậu.
Vết thương trên tay được băng một lớp vải gạc dày, động tác chậm chạp và khó khăn hơn ngày thường.
Ta nhanh chóng đi lên giúp bà nhưng bà thở hổn hển, đuổi ta đi.
“Nhanh về phòng tìm thứ gì đó để chơi đi. Việc nặng nhọc này sao để để một cô nương làm chứ?”
Ta quay đầu nhìn lại, căn nhà vốn thuộc về chúng ta kia, cửa sổ tối om.
“Nhưng nương cũng là một cô nương mà. Trần đại bá đã nói, việc này vốn là nam nhân làm.”
Ta cố tình nói to.
Không biết rốt cuộc ta muốn đánh thức điều gì.
Nhưng cửa sổ vẫn im lìm, chưa từng trả lời ta.
Thực ra đám người bên nhà thẩm nương đã nói sau lưng, nói nương ta là đồ ngốc.
Mập đại thẩm ngồi tách hạt dưa, hả hê nói.
“Có từng học hành đàng hoàng cũng vẫn đần như vậy. Nếu là lão nương, lão nương sẽ không làm. Cả nhà uống gió Tây Bắc, xem ai chịu được lâu hơn.”
Nhìn mồ hôi trên trán nương, ta không hiểu sao lại sinh ra chút oán hận.
“Không thể không làm sao? Cả nhà ta chết đói đi, xem ai chịu được lâu hơn!”
Nương đã xay xong đậu.
“Đán Nhi à, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Một mạng thối tha của ông ta chết đói thì thôi nhưng con thì không giống vậy.”
Bà rửa sạch cối đá bằng nước, đẩy xe đi.
12
Bán đậu phụ, sẽ có tiền đồng.
Nương lại trở về với sự vui vẻ như thường ngày.
Mỗi ngày chúng ta đi qua tủ kính của Vạn Bảo Lâu, bà lại hớn hở dẫn ta vào xem.
Trên giá hàng ở đó, có một bộ trang sức đầu bằng vàng.
Trong ánh đèn dầu, tỏa ra ánh sáng vàng rực.
“Đán Nhi à, con thấy không? Đến khi con xuất giá, nhất định nương sẽ mua về cho con.
“Có trang sức cài đầu, có thể gả vào nhà giàu…”
Khi không có việc gì làm, ta cũng quen chạy đến cửa Vạn Bảo Lâu nhìn cảnh tượng vàng son lộng lẫy mà ngẩn ngơ.
Dường như chỉ ở đây, bầu trời trên đầu mới sáng.
Một lần, lại một lần.
Ta đưa tay ra, muốn cảm nhận xem vàng sáng lấp lánh này có ấm không.
Nhưng sau lưng, không biết từ lúc nào, ông chủ đã xuất hiện, vỗ tay ta đỏ bừng.
“Con ranh con này, cha mày nợ tiền không trả, giờ lại cử mày đến ăn trộm à?”
“Cháu không trộm! Nương cháu nói rồi, sau này bà ấy sẽ mua cho cháu! Cháu không trộm!”
Mọi người xung quanh ngoái nhìn lại, mặt ta đỏ bừng.
“Nhà mày nghèo đến nỗi không có một cái nồi, cái thằng cha mày không bán mày đi là may lắm rồi, còn đòi mua trang sức cài đầu?”
“Đây đều là đồ của nhà quyền quý, mày thì xứng sao?”
Ta vừa khóc vừa phân bua.
“Nương của cháu đã nói, bà ấy nhất định sẽ mua cho cháu. Cháu không nói dối!
“Còn cứng đầu cứng cổ à đồ trộm cắp. Mày cũng chả khác gì cái thằng cha ăn bám chờ chết của mày, chỉ làm những chuyện trộm gà trộm chó!”
Cái tát của ông ta giáng vào mặt ta.
Những người vây xem thì thầm to nhỏ.
Không ai nghe thấy tiếng ta gào thét.
Ta như bị lột sạch quần áo, diễu phố thị chúng.
Sinh ra, đã bị đặt cho cái tên nhục nhã.
Khi nương vội vã chạy đến, ta đã không còn khóc ra tiếng.
Bà nhìn thấy hai dấu tay đỏ chói trên mặt ta, khựng lại một chút.
Ngày thường dạy ta phải đối xử tốt với người khác, không được tranh cãi với người khác.
Lúc này, bà lại tiện tay cầm lấy cây gậy của người bán hàng rong bên cạnh, xông thẳng vào.
Ta bị kẹp giữa đám hỗn loạn, cũng lén cầm một cây gậy.
“Đúng là mụ điên, chẳng trách Lâm lão tam đánh bà ta, đáng đời!”
“Còn chạy ra đây làm gì cho mất mặt, giống như Mai Siêu Phong, thật không biết xấu hổ.”
Mỗi một cú đánh vào người chúng ta, có nắm đấm, có gậy gộc, còn có cả tiếng như roi quất sắc nhọn đâm vào xương tủy.
Nương ta, gầy chỉ còn da bọc xương.
Cứ như vậy che chở ta ở phía sau, rồi bị hộ vệ của Vạn Bảo Lâu ném ra xa.
Bà nhẹ bẫng rơi xuống đất, giống như, giống như một mảnh tuyết sắp tan.
“Nương ơi!”
Ta loạng choạng chạy đến, dùng hết sức bình sinh hét lên.
Trong cổ họng có vị tanh ngọt trào ra, lẫn với vị mặn đắng.
Có lẽ tiếng ta thực sự khiến họ sợ hãi.
“Lần này coi như xong, sau này Vạn Bảo Lâu ta không chào đón nhà họ Lâm các ngươi!”
Ông chủ nhổ nước bọt vào ta, tức giận bỏ đi.
Đám đông tản đi, ta nhìn thấy cha ta lẫn vào trong đó, che mặt bỏ chạy.
13
Đỡ nương về chuồng bò, ta cố chấp lấy hết tiền đồng trong hộp gỗ ra để mời lang trung.
Lời của lang trung khiến ta làm rơi cả quả trứng đã mượn của nhà thẩm nương.
Nương ta có thai rồi.
Trong lòng ta vô cùng hối hận và tự trách, ôm chặt nương mà khóc.
“Nương ơi, tại con không tốt, con không nên đến Vạn Bảo Lâu.”
“Đán Nhi à, Vạn Bảo Lâu này mở cửa làm ăn, không có ai nên hay không nên đi.”
“Bây giờ thời cuộc không tốt, phần lớn mọi người đều không bằng cỏ rác nhưng con phải nhớ, chỉ cần con không coi thường bản thân thì không ai quý giá hơn con.”
“Nhưng nương ơi, bụng nương…”
“Đán Nhi à, nương không sao cả. Con phải nhớ rằng người càng như cỏ thì xương càng cứng.”
Lang trung kê một thang thuốc bắc.
Khi đi, ông ấy để lại tiền đồng ta đưa trên bàn.
Trên mặt đất, thứ bị đập vỡ lại là một quả trứng hai lòng đỏ, sáng đến chói mắt.
Nương bảo ta đuổi theo.
Ta nhìn bóng lưng ông ấy, lại nghĩ đến quả trứng quý giá đó.
Cuối cùng vẫn dừng bước.
Ta hận không thể bóp nát tiền đồng trong tay.
Đều tại nó hại!
14
Vài ngày trước, Nhị Nữu tỷ tỷ đã trở về.
Tỷ ấy mang về nhà nguyên một quán tiền đồng, còn tặng cho thẩm nương một chiếc vòng bạc.
Nếu ta cũng có thể giống như Nhị Nữu tỷ tỷ thì tốt rồi, nếu không được thì cũng có thể bắt chước cái bà A Đường trong nhà kia.
Làm thiếp có gì không tốt chứ.
Không cần nương phải vất vả dành dụm tiền mua trang sức, còn có thể kiếm tiền cho nương.
Còn về vết thương trên cổ Nhị Nữu tỷ tỷ mà nương nói…
Ta lại thấy, như vậy thì đã sao?
Nương cũng là chính thê, chẳng phải cũng bị đánh sao.
Gần đây nương nghén rất dữ, ăn gì cũng nôn ra.
Rõ ràng là có thai rồi nhưng lại càng gầy như que tre…
Ta do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng mở lời.
“Nương ơi, con không muốn lấy chồng đâu, con cũng muốn làm thiếp.”
Trong mắt nương là sự kinh ngạc hơn cả là tức giận.
“Con cũng giống hệt cha con, tự hủy hoại bản thân. Gốc đã cong thì có dạy thế nào cũng không sửa được!”
Bà cầm chổi, quật mạnh vào chân ta.
Lần này ta không khóc lóc van xin như trước, cắn chặt răng khiến ta có cảm giác như mình đã lớn.
15
Ta trở nên càng im lặng, đi theo nương từng bước không rời để bán đậu phụ.
Bụng nương càng ngày càng lớn, gần như sắp làm rách lớp da bụng mỏng manh.
Khi xe đẩy đi qua con dốc trên phố, bà không đẩy nổi nữa, phải bảo ta đẩy phụ ở phía sau.
Bà nói, ta cũng được sinh ra như thế này.
Nhưng lúc đó, trước mặt bà không có ta.
Vậy thì bà đã phải sống như thế nào chứ?
Hôm nay, nương vừa cân đậu phụ xong cho khách thì vừa thở hổn hển vừa kêu trời.
“Đán Nhi, con nghe nương nói này, bây giờ con đến Nhân Thiện Đường tìm lang trung, nói là nương sắp sinh rồi.”
“Vậy còn nương thì sao?”
“Nương không vội đâu, nương đợi bán hết mấy miếng đậu phụ còn lại này rồi từ từ về.”
Ta không thể lay chuyển được bà, đành phải chạy hết sức.
Một cỗ xe ngựa treo đầy châu báu lướt qua ta, ta giật mình suýt ngã.
Đôi giày không vừa chân này đã bị tuột mất.
Nhưng ta và lang trung ở nhà chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy nương đâu.
Ta ra ngoài tìm.
Ngước mắt nhìn thấy.
Nương của ta, bà nằm gục trên con đường sắp về đến nhà.
Một tay đỡ bụng, một tay chống xuống đất bùn.
Trong vũng bùn bị làm ướt, bà đang kêu rên không thành tiếng.
“Phải sinh rồi! Trời ơi, làm sao bây giờ!”
Ta và lang trung đưa bà vào chuồng bò, không chống đỡ được thêm một khắc nào nữa.
Nương sinh rồi.
Khuôn mặt tái nhợt, sinh ra một đứa trẻ đỏ hỏn.
Mùi máu tanh cuối cùng cũng đánh thức cha ta.
Ông ta lê dép bước vào, đi qua ta, đi qua nương, đến trước mặt lang trung.
“Trai hay gái?”
“Chúc mừng Lâm lão gia, được thiên kim.”
“Lại là thứ bồi tiền hàng!”
Khuôn mặt cha ta đen như đít nồi, đập vỡ tan tành bình hoa cắm đầy cành cây của nương.