Giấc Mơ Làm Tiểu Thiếp - Chương 2
5
Hôm nay nữ nhi nhà Lưu viên ngoại thành thân, tiếng kèn tiếng trống rộn ràng khắp phố Thái Bình.
Nương bế ta lên vai.
“Đán Nhi à, lát nữa tân nương sẽ vén rèm xe ngựa ném hạt sen đường, con chuẩn bị sẵn sàng nhé!”
Hạt sen đường quý giá như vậy mà lại ném nhiều như thế.
Nhà Lưu viên ngoại này quả là giàu có.
Quả nhiên, khi rèm của chiếc kiệu hoa đỏ được vén lên, rất nhiều hạt sen đường bay khắp nơi.
Ta nắm đầy cả hai tay.
“Nương ơi, thật sự có hạt sen đường này! Nương ơi, nương lợi hại quá!”
Ta đắc ý giơ nắm tay lên, tiếng reo hò rất lớn, những đứa trẻ hàng xóm đều nhìn ta với vẻ ghen tị.
Cũng phải, nếu không phải nương đoán trước được thì làm sao ta có thể được lợi lớn như vậy?
Hạt sen đường cho vào miệng, ngay cả những vết nứt nẻ trên tay cũng không còn đau nữa.
Trong mắt ta, cảnh náo nhiệt xung quanh dần dần mờ đi, trời đất như hóa thành một hạt sen đường này.
Nương thì thầm bên tai ta.
“Đán Nhi à, con thấy đồ trang sức của tân nương đẹp không? Nhà tử tế gả khuê nữ, đó là thứ không thể thiếu.”
“Đán Nhi của nương cũng sẽ có, nương nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho con một bộ đồ trang sức thật đẹp.”
Ta không nhìn theo tân nương, cũng không biết đồ trang sức là gì, cứ ngây ngô gật đầu.
Nó hẳn là thứ gì đó ngọt ngào hơn cả hạt sen đường nhỉ…
Trên đường về, bùn dưới chân đều mềm mại.
May nhờ có nương, vốn dĩ bà là tiểu thư nhà quan, hiểu biết hơn ai hết.
Nghe nói nếu không phải vì bị hoạch tội muốn mất đầu thì nương của nương cũng không vội vàng gả bà cho một kẻ như cha ta.
Chỉ là, ta chưa từng vào phủ đệ mà bà thường nhắc đến, cũng chưa từng thấy vải vóc gấm hoa.
Ai mà biết được chứ, có hạt sen đường là đủ rồi.
6
Mùa xuân đến, nương học được nghề làm đậu phụ, dựng một quầy đậu phụ ở đầu phố.
Trương đại bá nói, làm đậu phụ là việc nặng nhọc, vốn là cho nam nhân làm nhưng ông ấy không chịu nổi nương ta cứ nài nỉ nên mới truyền nghề cho bà.
Khi nương làm đậu phụ, ta đứng bên cạnh.
Dù bà gầy chỉ còn da bọc xương nhưng sức lực vô biên.
Một vòng, hai vòng… một trăm vòng.
Dường như bà không bao giờ biết mệt.
Hàng ngày bán hết đậu phụ, bà liền ôm ta, hôn lên đầu ta mấy cái thật mạnh.
“Đán Nhi, rất nhanh thôi, nương sẽ tích đủ tiền hồi môn cho con.”
Nương cất những đồng tiền kiếm được vào một chiếc hộp gỗ khác, rồi dùng một thanh gỗ đẩy vào gầm giường.
“Đừng để cha con biết, nếu không ông ấy lại lấy đi uống rượu, lấy đi đánh bạc.”
Ta gật đầu lia lịa.
Nhị Nữu tỷ tỷ xuất giá rồi, thẩm nương cũng đến nhà ta phát hạt sen đường.
Ta vui mừng vỗ tay, đòi nương cõng ta đi xem cảnh đẹp của Nhị Nữu tỷ tỷ nhưng nương không cho ta nói nhiều nữa.
Khi thẩm rời đi, trên mặt không hề có vẻ vui mừng, buồn bã như vừa chịu tang.
Nương bảo ta đừng lên tiếng, lặng lẽ đưa ta lên đỉnh tường rào để xem.
Những người đến đón dâu đã cho thẩm rất nhiều thịt lợn, bánh kẹo, thậm chí còn có cả bạc trắng.
Nhị Nữu tỷ tỷ mặc một bộ quần áo giản dị vội vàng lên xe ngựa, không có kiệu hoa, cũng không có tiếng kèn tiếng trống.
“Đán Nhi à, thẩm nương của con thật nhẫn tâm, bà ấy đã bán con bé Nhị Nữu này cho Lưu viên ngoại làm thiếp.”
“Đán Nhi của chúng ta sau này phải làm chính thất đấy, nương có phải làm việc ngày đêm cũng nhất định phải gả con cho một gia đình giàu có.”
Làm vợ, làm thiếp là gì?
Ta hiểu rồi, làm vợ, nương phải bỏ tiền ra.
Làm thiếp, người ta phải đưa tiền cho nương…
Vậy thì ta phải làm thiếp, ta cũng phải kiếm tiền cho nương.
7
Xuân qua thu đến, chiếc hộp gỗ của nương đã đầy ắp những đồng tiền.
Mỗi đêm yên tĩnh, bà cứ thở dài thườn thượt.
Ta lặng lẽ nương theo ánh trăng nhìn kỹ, bà khoanh tay xoa xoa sau lưng, lông mày ngày càng nhíu chặt.
Thực ra những người hàng xóm đã nói với bà nhiều lần, hãy đi mời một lang trung đến khám xem sao.
Nhưng mặt bà tái mét, luôn nói không đau.
Sáng sớm, nương lặng lẽ đến bên tai ta thì thầm.
“Đán Nhi à, hôm nay nương bán đậu phụ, sẽ lấy cái hộp đó đi đổi bạc, lúc đó, nương nhất định phải làm cho Đán Nhi của chúng ta một bộ đồ trang sức mạ vàng.”
Ta không muốn đồ trang sức, ta muốn nương đi khám bệnh.
Sau khi nương đi, ta nhẹ nhàng bò vào gầm giường kéo ra chiếc hộp tiền nặng trịch.
“Thứ bồi tiền hàng kia, mày lại nghịch ngợm gì à?”
Tiếng cha ta từ trên đầu truyền đến, dọa ta không dám tiến cũng không dám lùi.
“Mày đang cầm cái gì trong tay vậy?”
Ta liều mạng lắc đầu, hối hận rơi nước mắt.
Cha ta không nói không rằng đẩy ta đập vào lò sưởi, giật phắt chiếc hộp tiền ra.
“Không được lấy đi, đó là tiền mồ hôi nước mắt của nương ta! Ông là đồ xấu xa, ông là đồ xấu xa!”
Ta liều mạng kéo tay áo bông của ông ta, điên cuồng cắn xé.
“Không được lấy đi, cầu xin ông, ông hãy buông chúng ra đi!”
“Cút sang một bên, con ranh con!”
Cha đá ta một cú vào góc tường, tiếng ầm ĩ vang lên như phát ra từ lồng ngực ta.
Đứng lại, đứng lại…
Ta cố gắng bò dậy nhưng cơn đau dữ dội khiến ta phải cong lưng.
Cơn đau tê dại ở xương cụt cứ từng cơn một, ta bò theo đuổi ra ngoài.
“Cha ơi, đó là tiền chữa bệnh của nương con, cầu xin người, cầu xin người…”
Cha ta không ngoảnh lại.
8
Khi nương về nhà, thấy ta mặt mày ủ rũ, bông hoa nhung trên tay rơi xuống kêu loảng xoảng.
“Đán Nhi à, cha con đâu?” Bà khom người, chui vào gầm giường: “Hộp tiền đâu?”
“Cha con có lấy trộm tiền không?”
Ta không dám lên tiếng, chỉ khóc nức nở.
Nương đứng sững tại chỗ, người lảo đảo.
Một lúc lâu sau, bà đột nhiên ngã ngồi xuống đất, khóc.
“Đồ súc sinh, đồ súc sinh…”
“Trời ơi, ta đã gây tội gì mà ra nông nỗi này!”
Ngày thường nương đều cười tươi như hoa, đây là lần đầu tiên ta thấy bà khóc.
Ta bối rối ngồi xổm xuống gần nương.
“Nương ơi, nương…”
Hai chữ “đừng khóc”, ta không nói nên lời.
Sau đó, bà khóc dữ dội hơn.
Ta không dám phát ra tiếng động, chỉ ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, cẩn thận hít thở.
9
Khi cha ta trở về, ông ta dẫn theo một nữ nhân.
Bà ta là thiếp của cha ta, ông ta đã dùng hết số tiền trong hộp để mua bà ta về.
Nương của ta như phát điên, cầm dao phay xông ra.
“Lâm lão tam, Lâm lão tam. Ông không muốn sống tốt thì cùng nhau chết đi, đừng sống những ngày tháng này nữa!”
Ta sợ hãi đứng tại chỗ, thấy họ vật lộn với nhau, mới bàng hoàng chạy ra khỏi cửa.
“Thẩm! Thẩm! Cứu mạng, cứu nương con với!”
Ta vội vàng không nói nên lời, chỉ điên cuồng đập cửa nhà thẩm nương.
Đợi đến khi ta dẫn thẩm vào nhà, nương đã bị cha ta đè chặt xuống đất.
Khuôn mặt bà bị áp chặt xuống đất.
“Ả tiện nhân này! Nhà nào có tiền mà không có tam thê tứ thiếp, lão tử chỉ cưới một tiểu thiếp mà mày đã muốn sống muốn chết!”
“Còn tự cho mình là người đọc sách, đồ Hoạn Thư! Nữ nhân đanh đá! Hôm nay lão tử đánh chết mày!”
Cha ta nhấc đầu bà lên, đập đầu bà xuống đất, phát ra tiếng “rầm rầm”.
Ta không chịu đựng được nữa.
Giết ông ta, ta phải giết ông ta.
“Á! Á!”
Ta nhặt con dao bị rơi xuống đất, đột ngột đuổi theo.
Hận thù, kinh hoàng, cùng vô số cảm xúc đắng ngắt đan xen vào nhau, khiến mắt ta đỏ ngầu, không nói nên lời.
Rầm, con dao nặng nề rơi xuống đất trong lúc vung lên.
Ta bò xuống đất định nhặt thì bị tiểu thiếp kia giẫm lên tay.
“Tuổi còn nhỏ mà đã học được cái thô lỗ điên cuồng giống nương của mày rồi…”
Chân bà ta day day lên tay ta.
“Bà là đồ khốn, nương ta là tiểu thư nhà quan, là tiểu thư biết chữ, nương của ta cũng dạy ta biết chữ. Chỉ có đồ khốn như bà mới là tiện nhân!”
Ta hận đến mức không còn quan tâm đến điều gì khác, nghiến răng chửi những lời khó nghe nhất mà ta có thể nghĩ ra.
“Buông Đán Nhi ra! Buông Đán Nhi của ta ra!”
Nương và ta nằm sấp nhìn nhau, tay bà cố gắng mò về phía trước, gần hơn, gần hơn nữa.
Bà mò thấy lưỡi dao, thế mà lại nắm lấy lưỡi dao sắc lạnh đó rồi nhấc con dao lên!
“Nương ơi! Nương!”
Máu đỏ tươi nở hoa trên tay nương ta.
Ta không biết bà đau đớn đến mức nào, bất lực, không cam lòng, sợ hãi lan tràn trong lòng ta.
Cuối cùng cũng có người đến kéo cha ta đi.
“Lâm lão tam! Ông làm cái gì vậy, gia đình ông mới khá hơn một chút, lại gây ra chuyện này!”
Khi nương được dìu dậy, trên tay áo bà thấm một mảng máu đỏ sẫm.
Bà không quan tâm đến vết thương, ôm chầm lấy ta, vuốt ve đầu ta.
“Không sao rồi, không sao rồi, Đán Nhi đừng sợ nhé.”