Giả Vờ Thanh Cao - Chương 4
20
Ta mừng rỡ, vội vàng thay một bộ quần áo, dẫn theo nha hoàn Liên Nhi, đến viện của lão phu nhân xin phép ra khỏi phủ.
Nói là muốn đến cửa hàng vải mua vài tấm gấm vóc để may quần áo cho đứa trẻ trong bụng.
Lão phu nhân tuy có hơi không đồng ý nhưng thấy ánh mắt tha thiết của ta thì lại mềm lòng, liền đồng ý.
Còn muốn ta dẫn thêm người nhưng ta đã tìm cớ từ chối.
Liên Nhi bên cạnh này, ta cũng không tin tưởng lắm.
Đến cửa hàng vải gặp một trong những tên tử sĩ, ta liền nhân cơ hội làm cho nàng ta ngất đi.
Sau đó, tử sĩ đưa ta đến miếu Thành hoàng ngoại ô.
Chỉ thấy Thẩm Khanh Tuyết bị trói một mình, hôn mê bất tỉnh.
Tử sĩ nói với ta, những người khác sau khi bị bắt cóc đã bị giết ở ngoại ô.
Trong đó có Băng Hạ.
Ta gật đầu, ra hiệu cho bọn chúng đưa Thẩm Khanh Tuyết đi, ném đến một ngôi miếu đổ nát khác.
Chính là nơi kiếp trước ta chết, ổ của những kẻ ăn xin.
Mà ta muốn tận mắt nhìn nàng ta trải qua cảnh ngộ thê thảm của ta kiếp trước.
21
Khi Thẩm Khanh Tuyết bị ném vào ngôi miếu đổ nát, đám ăn xin bẩn thỉu kia ngây ngốc.
Bọn chúng không biết tại sao lại có một tiểu thư thiên kim trắng trẻo xinh đẹp từ trên trời rơi xuống.
Còn bị trói chân tay không thể cử động.
Quan sát một khắc đồng hồ thấy không có ai đến tìm, bọn chúng bắt đầu ngo ngoe muốn động.
Đầu tiên là điên cuồng thử xem Thẩm Khanh Tuyết có tỉnh không, xác nhận nàng ta vẫn hôn mê, bọn chúng liền xông lên!
Trong chốc lát, trong ngôi miếu đổ nát vang lên tiếng cười dâm đãng của nam nhân và tiếng kêu cứu của Thẩm Khanh Tuyết.
Nhưng bây giờ nàng ta giống như ta kiếp trước, dù có hét khản cổ cũng vô dụng.
Ta tận mắt nhìn nàng ta bị đám ăn xin giày vò, nhìn khuôn mặt đau đớn của nàng ta, cơn giận trong lòng ta lại tan biến đi đôi chút.
Nhưng vẫn chưa đủ, Bùi Huyền Sơ vẫn chưa chết.
Nhìn Thẩm Khanh Tuyết bị nhục mạ, ta liền đi trước.
Nếu không phải vì thân phận bị hạn chế, sợ lão phu nhân nghi ngờ, ta thực sự muốn nhìn nàng ta chết.
Trở lại cửa hàng vải, ta vội vàng chọn vài tấm gấm vóc, ngồi trước mặt Liên Nhi chờ nàng ta tỉnh lại.
Liên Nhi tỉnh lại, cả người giật mình, tưởng mình vô tình ngủ quên, vội vàng xin lỗi ta.
Ta đương nhiên sẽ không trách nàng ta, ngược lại còn an ủi nàng ta rằng hương thơm trong cửa hàng vải dễ khiến người ta buồn ngủ, chính là để khách hàng vui vẻ trả tiền.
Liên Nhi không nghi ngờ gì, vội vàng cùng ta trở về phủ.
Thẩm Khanh Tuyết mất tích.
Nhưng nhất thời không ai biết.
22
Phủ Bá hầu chỉ cho rằng nàng ta đã trở về nhà mẹ đẻ.
Còn phủ Quốc công không biết nàng ta muốn trở về.
Mãi đến ba ngày sau, xác của Thẩm Khanh Tuyết mới bị người ta ném từ trên xe ngựa xuống phố.
Trên người không mảnh vải che thân, Thẩm Khanh Tuyết rõ ràng đã bị người ta xâm phạm, cứ như vậy bị ném ra đường.
Rất nhanh, tin tức đã lan truyền khắp kinh thành.
Còn năm tên tử sĩ kia sau khi lấy tiền của ta, tất cả đều rời xa kinh thành đi khắp bốn phương tám hướng, không còn tìm thấy bóng dáng nào nữa.
Cái chết của Thẩm Khanh Tuyết khiến phủ Quốc công và phủ Bá hầu đều chấn động.
Nữ nhi chết thảm như vậy, hung thủ lại không tìm ra.
Sau khi điều tra, phát hiện ra là do Bùi Huyền Sơ sủng thiếp diệt thê khiến Thẩm Khanh Tuyết trở về nhà mẹ đẻ thì bị giết.
Lão quốc công cùng nhi tử là Thẩm Trì dẫn người hùng hùng hổ hổ đến phủ Bá hầu đòi công đạo.
Điều này khiến lão phu nhân sợ đến tái mặt.
Vội vàng sai người lôi Bùi Huyền Sơ ra khỏi từ đường.
Biết được Thẩm Khanh Tuyết đã chết, lại còn chết một cách không mấy vẻ vang, Bùi Huyền Sơ lập tức ngây ngốc.
23
Hắn như bị sét đánh, ngã ngồi xuống đất, cả người vô cùng hoang mang.
Hắn không hiểu tại sao hắn chỉ đến từ đường để sám hối ba ngày, mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Đối mặt với câu hỏi của lão quốc công và đại cữu ca, hắn chỉ im lặng không nói, không dám đáp lại một câu.
Đừng nói đến địa vị của hai phủ chênh lệch, có thân phận trưởng bối đè nặng, hắn cũng không dám đáp lại.
Còn nữa là vì hắn chột dạ, vì hắn sủng thiếp diệt thê là thật.
Nhìn hắn bị lão quốc công tát hai cái, ta cố ý nặn ra hai giọt nước mắt, trực tiếp xông tới, quỳ sụp trước mặt lão quốc công khóc lóc nói: “Lão gia, đều tại thiếp không tốt, là lỗi của thiếp, đừng trách phu quân, đều tại thiếp.”
“Bốp” một tiếng, mặt ta bị tát một cái đau điếng.
“Không trách ngươi thì trách ai! Sai ngươi hầu hạ tiểu thư, ngươi lại học thói chui lên giường chủ tử! Chui lên giường thì thôi đi, còn hại chết tiểu thư, hôm nay ta đánh chết con tiện tỳ này!”
Lão quốc công là người từng ra chiến trường, một cái tát dùng hết sức của ông ta, lập tức khiến thân thể ta bay ra ngoài.
Dưới thân truyền đến một trận đau nhói, rất nhanh cảm thấy váy ướt đẫm.
Ta ngã xuống đất, ôm bụng đau đớn kêu lên: “Bụng ta đau quá, con ta…”
Tất cả mọi người có mặt đều ngây ngốc.
Bởi vì họ thấy dưới thân ta chảy ra một vũng máu!
24
Bùi Huyền Sơ thấy ta đau đớn như vậy, nghĩ đến bọn họ dám ngay trước mặt hắn làm ta sảy thai như thế, lập tức đầy mặt tức giận, từ tay một gia đinh rút ra một thanh kiếm.
Kiếm chỉ vào lão quốc công mà mắng: “Nữ nhi của các ngươi trước khi xuất giá đã có người trong lòng, sau khi gả cho ta vẫn luôn tỏ thái độ khó chịu với ta, nàng ta chết thì chết, không phải ta giết! Nhưng các ngươi lại hại chết con ta, các ngươi đền mạng cho ta!”
Nói xong còn tiến lên một bước, nhìn như sắp đâm vào mũi lão quốc công nhưng đột nhiên lại bị một thanh kiếm đâm thủng người!
Là ca ca của Thẩm Khanh Tuyết, Thẩm Trì.
Bùi Huyền Sơ bị đâm một kiếm, đầy mặt không thể tin nổi, ngã gục xuống đất.
Tất cả mọi người có mặt đều phát ra tiếng hét, đặc biệt là lão phu nhân trực tiếp kêu lên một tiếng “Nhi tử của ta” rồi ngất xỉu tại chỗ.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng vẫn là Mẫn thị sai người dìu ta vào phòng khách, gọi đại phu đến xem cho ta.
Lại sai người đi báo quan.
Lão quốc công và Thẩm Trì cũng ngây ngốc.
Lão quốc công đầy mặt hoang mang nhìn Thẩm Trì: “Trì nhi, sao con lại giết hắn?”
Thẩm Trì sắp khóc, đầy mặt vô tội: “Phụ thân, con cũng không biết nữa, con tưởng hắn muốn giết người nên mới…”
Lão quốc công mặt mày xám xịt, thở dài một hơi.
Rất nhanh, phủ doãn kinh triệu đến đưa tất cả bọn họ đi.
25
Ta không giữ được đứa bé.
Lão phu nhân tỉnh lại biết được tin thì lại ngất đi.
Nhi tử chết, ngay cả đứa con trong bụng ta cũng không giữ được, lập tức tuyệt vọng.
Nếu không còn Bùi Huyền Vũ, sợ rằng bà ta cũng sẽ chết theo.
Vì có nhân chứng vật chứng đầy đủ, Thẩm Trì bị bắt vào ngục, chọn ngày xử trảm.
Lão quốc công tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ, được khiêng về phủ Quốc công.
Thẩm Trì tuy rằng vì vô tình giết Bùi Huyền Sơ mà mất mạng nhưng hắn cũng không vô tội.
Ta ở phủ Quốc công, từng thấy hắn tự tay giết chết mấy tiểu thiếp không nghe lời, còn cưỡng chiếm nha hoàn.
Chỉ cần không nghe lời đều sẽ bị hắn ra tay độc ác.
Thẩm Khanh Tuyết độc ác như vậy, cũng không thoát khỏi liên quan đến Thẩm Trì.
Kiếp này, huynh muội bọn họ cũng coi như đoàn tụ dưới suối vàng.
26
Sau một tháng tĩnh dưỡng, thân thể ta đã hồi phục gần như ổn.
Lúc này, phủ Bá hầu đã do Mẫn thị quản gia.
Một tháng này, nàng ta đối xử với ta khá tốt.
Chỉ vì trước kia khi Thẩm Khanh Tuyết quản gia, ta đã lén đưa cho nàng ta mấy tin tức, để nàng ta đi mách lẻo trước mặt lão phu nhân.
Thẩm Khanh Tuyết trước mặt lão phu nhân dần dần mất hình tượng, cho nên khi nàng ta tức giận trở về nhà mẹ đẻ, lão phu nhân cũng không ngăn cản.
Khi biết được ta đã cố ý uống thuốc phá thai để lão quốc công đánh ta sảy thai, Mẫn thị kinh ngạc đến nói không nên lời: “Ngươi, ngươi thế mà ngay cả con mình cũng nỡ?”
Ta cười thảm: “Nó vốn không nên tồn tại.”
Mẫn thị bình tĩnh lại, nói lời cảm ơn với ta: “Ta phải cảm ơn ngươi, nếu không có mưu kế này của ngươi, sợ rằng quyền quản gia này sẽ không đến tay ta, dù sao chỉ cần thúc thúc còn sống thì sẽ luôn tái giá.”
Sau đó lại bảo đảm với ta: “Chuyện này đến chết ta cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, kể cả Bùi Huyền Vũ.”
Ta gật đầu, cùng nàng ta nhìn nhau cười.
Đợi đến khi ta khỏe lại, lão phu nhân hỏi ta định tính sao?
Bởi vì lúc này thân phận của ta rất khó xử.
Phu quân và chủ mẫu đều đã chết, con ta cũng không còn.
Phòng của Bùi Huyền Sơ lại không có tiểu thiếp nào khác, chỉ có một mình ta thì thế nào cũng không ổn.
Ta liếc nhìn Mẫn thị, nàng ta hiểu ý rồi đề nghị với lão phu nhân: “Mẫu thân, nhị phòng chỉ còn lại một mình Lưu Diêm, lại không có con, không bằng cho nàng ta chút bạc để nàng ta xuất phủ đi.”
Lão phu nhân nhìn ta, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Con nói không sai, bây giờ nàng ta quả thực không thích hợp ở lại phủ.”
Sau đó lại nói: “Nhớ đến việc ngươi vừa bị sảy thai, ta cho ngươi một ít bạc, trả lại thân khế cho ngươi, ngươi muốn về nhà hay đi đâu cũng được.”
Ta vội vàng dập đầu: “Cảm tạ lão phu nhân!”
27
Ngoài số bạc lão phu nhân cho, Mẫn thị cũng lén đưa cho ta một ít, còn phái một chiếc xe ngựa cho ta, nói đưa ta đến nơi muốn đến rồi mới quay về.
Nhìn số bạc này, hoàn toàn có thể mở được một cửa hàng ở trấn nhỏ Giang Nam, hốc mắt ta lập tức đỏ hoe.
Ta hướng nàng cúi đầu thật sâu cảm ơn, rồi nắm chặt hành lý trên lưng bước xuống bậc thang.
Lên xe ngựa, hướng về phía ngoài thành mà chạy.
Từ nay về sau, thế gian này, trời cao biển rộng mặc ta tung hoành.
Hết.