Giả Vờ Thanh Cao - Chương 2
7
Thẩm Khanh Tuyết bắt đầu lạnh nhạt với Bùi Huyền Sơ.
Bữa tối không chỉ không chuẩn bị nhiều, mà còn không đợi hăn cùng ăn.
Khi hắn bước vào sân, người hầu đã bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, dọn hết thức ăn đi.
Hắn bước vào nhà, nhìn thấy bàn ăn sạch sẽ, Thẩm Khanh Tuyết đã đi tắm rửa trong phòng tắm, nhất thời ngây người.
Có nàng dâu mới nào lại đối xử với phu quân như vậy không?
Thật là chưa từng thấy!
Nhưng sau khi Bùi Huyền Sơ hoàn hồn, hắn không hề tức giận, còn nhếch miệng cười.
Ngồi đó chờ người đẹp tắm xong.
Một tuần trà trôi qua, Thẩm Khanh Tuyết mới từ phòng tắm đi ra.
Mái tóc đen buông xõa, trên người mặc áo lót, thơm phức đi ngang qua Bùi Huyền Sơ.
Bùi Huyền Sơ vội vàng đuổi theo, ôm lấy nàng ta muốn thân mật.
Kết quả bị đẩy ra, Thẩm Khanh Tuyết giả vờ mệt mỏi nói: “Phu quân, hôm nay quản gia thực sự quá mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Sắc mặt Bùi Huyền Sơ lập tức thay đổi, buông nàng ta ra.
Thật là mất hứng, hắn hoàn toàn mất hứng.
Thêm vào đó là còn chưa ăn tối khiến hắn hơi tức giận nên bỏ đi.
Ta vội vàng cầm quần áo bẩn của Thẩm Khanh Tuyết đuổi theo.
8
“Cô gia, tiểu thư hôm nay thực sự rất mệt, xin cô gia đừng tức giận.”
Ta đuổi kịp Bùi Huyền Sơ trên cầu cong ao sen, một lần nữa quỳ trước mặt hắn.
Ta biết rằng là một nha hoàn mà luôn xuất hiện trước mặt cô gia như vậy là không đúng nhưng để sống sót, ta phải tranh thủ.
Bùi Huyền Sơ quay lại nhìn ta, trong mắt có chút tức giận: “Tiểu thư nhà ngươi trước khi xuất giá có người trong lòng không?”
Người trong lòng?
Đầu ta như bị sét đánh, lập tức quỳ xuống đất run rẩy, lắp bắp nói: “Tiểu thư nàng ấy, nàng ấy một tháng trước khi xuất giá đã đến chùa Phổ Hiền một chuyến, sau khi trở về thì luôn mất hồn mất vía, luôn ngốc nghếch mỉm cười.”
Cơ hội ly gián tốt như vậy không thể bỏ qua.
Quả nhiên Bùi Huyền Sơ có chút tin, trong giọng nói của hắn đầy tức giận: “Thảo nào, thảo nào nàng ta đối với ta lạnh nhạt như vậy, ngay cả chuyện chăn gối nàng ta cũng không có phản ứng gì!”
Ta vội vàng “Giải thích”: “Cô gia, có thể là nô tỳ hiểu lầm, tiểu thư có lẽ không có người trong lòng, nàng làm như vậy chỉ để được cô gia yêu thương mà thôi.”
Bùi Huyền Sơ tức giận cười: “Ngươi đã thấy cô nương nhà nào lại đối xử với phu quân như vậy chưa? Ngoài việc nàng ta có người trong lòng, ta không nghĩ ra lý do gì khiến nàng ta làm như vậy.”
Trong lòng ta cười lạnh: [Sao lại không có? Đó là vì Thẩm Khanh Tuyết bị bệnh về não.]
Nhưng trên mặt không dám nói thẳng, ta vẫn cố gắng “Giải thích” cho Thẩm Khanh Tuyết: “Cô gia đừng giận, tiểu thư thực sự chỉ muốn cô gia hứa với nàng một đời một kiếp một đôi nên mới làm như vậy, nói cho cùng tiểu thư cũng chỉ vì quá yêu cô gia mà thôi.”
9
Bùi Huyền Sơ lại một lần nữa bị lời ta chọc tức cười: “Còn một đời một kiếp một đôi? Trong lòng nàng ta đã giấu một người nam nhân khác, còn dám yêu cầu ta như vậy? Cả kinh thành này có tên nam nhân nào làm được như vậy? Không phải đều là thê thiếp thành đàn sao?”
Thật là buồn cười, kiếp trước hắn không phải đã làm như vậy sao?
Ta không trả lời nữa, hắn quay người bỏ đi.
Thấy hắn đi rồi, ta cũng đứng dậy, vừa nhấc chân lên thì thấy đầu gối tê cứng, nhất thời không đứng vững, ngã xuống ao sen.
Ao sen này hơi sâu, lúc rơi xuống nước, ta suýt ngất đi.
Vạn lần không ngờ kiếp này thù chưa báo, lại chết đuối trước.
Giãy giụa trong nước một hồi lâu, thực sự không còn sức lực, lại bị sặc nước, ta liền chìm xuống đáy ao.
Khi ý thức mơ hồ, ta nghe thấy tiếng ùm một cái, Bùi Huyền Sơ nhảy xuống ao sen bơi về phía ta.
Sau khi được hắn cứu lên bờ, ta nằm trên bãi cỏ ho dữ dội.
Đợi ta hoàn hồn, chỉ thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào ngực ta không rời.
Vì quần áo bị ướt, thân hình đẹp đẽ của ta lúc này đang ẩn hiện vô cùng quyến rũ.
Ta lập tức đỏ mặt, vội vàng đứng dậy bỏ chạy.
Vừa chạy được hai bước lại bị Bùi Huyền Sơ đè ngã, hơi thở của hắn phả vào cổ ta, trầm giọng nói: “Đi vào phòng ta.”
10
Đi vào phòng hắn có ý nghĩa gì ta hiểu rõ hơn ai hết.
Nhưng cứ như vậy mà trao thân cho hắn, nếu hắn không cho ta danh phận, chẳng phải ta lại giống như kiếp trước chết không toàn thây sao?
Nghĩ đến đây, ta lập tức đẩy hắn ra, quỳ xuống đất khóc lóc từ chối: “Cô gia, nô tỳ là nha hoàn của tiểu thư, cứ như vậy mà đi vào phòng người sẽ bị tiểu thư ném vào ổ ăn mày mất, xin cô gia hãy tha cho nô tỳ!”
Lúc này Bùi Huyền Sơ đã bị ta mê hoặc đến choáng váng, hắn vội vàng kéo ta dậy, lại ôm ta hỏi: “Vậy phải làm sao? Nàng nói.”
Ta nhìn hắn, từng câu từng chữ nói: “Nô tỳ không muốn không rõ ràng mà theo người, nô tỳ muốn một danh phận, nếu không nô tỳ sẽ phải chết.”
Đối với yêu cầu của ta, hắn sửng sốt.
Không lập tức đồng ý với ta nhưng cũng không từ chối, chỉ nói để ta chờ.
Sau đó nhìn ta thật sâu rồi bỏ đi.
Ta trở về chỗ ở, Băng Hạ thấy ta ướt sũng cả người thì giật mình.
Ta không giải thích nhiều, chỉ nói là vô tình ngã xuống nước, cơ thể hơi lạnh, để nàng thay ta hầu hạ Thẩm Khanh Tuyết trước.
Nàng vẫn luôn hâm mộ ta, lúc này có cơ hội được hầu hạ Thẩm Khanh Tuyết, nàng ấy cầu còn không được, rất nhanh đã đồng ý.
Nằm trên giường, ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu Bùi Huyền Sơ thực sự có thể cho ta một danh phận, ta có nên nhận không.
Như vậy chẳng phải là tiện nghi cho kẻ thù kiếp trước sao?
Nhưng nếu có thể trở thành một thiếp thất có thân phận, có lẽ sẽ không nhanh chóng bị Thẩm Khanh Tuyết hại chết.
Dù sao thì trên mặt nàng ta cũng phải thể hiện sự độ lượng của chính thê, phải có lòng khoan dung.
Nhưng nếu Bùi Huyền Sơ không làm được, ta cũng không mất mát gì.
Ta có thể tìm cách khác để trả thù.
11
Kịch phải làm cho đủ, ngày hôm sau ta vẫn để Băng Hạ thay ta.
Một nha hoàn bị bệnh, đối với Thẩm Khanh Tuyết mà nói căn bản không đáng nhắc đến.
Nàng ta chỉ hỏi Băng Hạ một câu, biết ta bị bệnh thì không nói gì nữa, mọi thứ vẫn như thường.
Ta nằm hai ngày, đến khi ta đi hầu hạ, Băng Hạ không cam lòng nhường chỗ cho ta.
Đến giờ dùng bữa tối, vốn là ta gắp thức ăn cho Thẩm Khanh Tuyết, kết quả vừa cầm đũa lên thì bị nàng ta quát: “Lưu Diêm ngươi lui xuống, Băng Hạ lên.”
Ta sửng sốt, còn Băng Hạ thì mừng rỡ.
Mới hai ngày, Băng Hạ đã muốn thay thế ta?
Vậy chẳng phải có nghĩa là ta sẽ không còn bị Bùi Huyền Sơ lợi dụng nữa sao?
Nghĩ đến đây, ta lập tức vui vẻ lui về cửa.
Vừa đứng vững, Bùi Huyền Sơ đã đến.
Thấy ta đứng ở cửa, hắn nhìn ta một cái rồi đi vào.
Đang lúc ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe thấy Bùi Huyền Sơ đột nhiên gọi ta: “Người đứng ở cửa kia là Lưu Diêm phải không? Vào đây.”
Sao đã lui đến chỗ không nhìn thấy rồi mà vẫn không tha cho ta?
Ta trợn mắt, chỉ có thể đi vào.
Bùi Huyền Sơ vẫy tay với ta, bảo ta đứng bên cạnh hắn.
Lập tức mặt Băng Hạ đen thui.
Thẩm Khanh Tuyết treo nụ cười nhàn nhạt trên mặt nhìn chúng ta.
Ta biết lúc này trong lòng nàng ta chắc chắn không vui nhưng lại không tiện biểu hiện ra.
Khi ta gắp thức ăn cho Bùi Huyền Sơ, hắn bóp tay ta, chưa kịp để ta phản ứng lại thì đã kéo ta vào lòng.
Lúc đó đầu óc ta “Ầm” một tiếng nổ tung.
Ta đã cố gắng rồi, sao vẫn đi vào con đường kiếp trước?
12
Bùi Huyền Sơ liếc nhìn Thẩm Khanh Tuyết, thấy nàng ta vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Chỉ có Băng Hạ bên cạnh kinh ngạc đến mức không nói nên lời, sắc mặt đại biến, ngay cả đũa rơi xuống đất cũng không hề hay biết.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến nàng ta suýt ngất xỉu.
Bùi Huyền Sơ ôm ta trực tiếp lên giường!
Không nói hai lời đã đè ta xuống, muốn hôn ta.
Ta lập tức dùng tay chân chống cự.
Mặc dù kiếp trước ta cũng làm như vậy, cuối cùng vẫn chết.
Nhưng ta thực sự không thể thuận theo.
Ngay lúc này, Thẩm Khanh Tuyết tươi cười, ẩn chứa sự tức giận nói: “Phu quân từ khi nào để mắt đến nha hoàn Lưu Diêm này? Nàng ta là người bên cạnh ta, chàng muốn nâng nàng ta làm thiếp sao? Vậy để ta sắp xếp?”
Nghe thấy câu thần chú này, lòng ta như tro tàn.
Chờ Bùi Huyền Sơ đá ta xuống giường, sau đó bị ném vào ổ ăn mày.
Ngay khi ta chuẩn bị chịu chết, Bùi Huyền Sơ đáp: “Phu nhân quả là người độ lượng, nếu Lưu Diêm là người phu nhân mang đến, vậy thì nâng làm quý thiếp đi, làm phiền phu nhân chọn ngày lành tháng tốt để làm chuyện này.”
Nói xong hắn bế ta từ trên giường xuống, lại nói: “Ta sẽ đích thân đưa nàng ta đi bẩm báo mẫu thân, nàng chỉ cần lo chuẩn bị là được.”
Quý thiếp? Đó là người không thể tùy tiện đánh mắng và bán đi.
Lúc này, Băng Hạ hoàn toàn ngây ngốc.
Ngay cả Thẩm Khanh Tuyết cũng sững sờ, sắc mặt trắng bệch.
Nếu không phải cần duy trì hình tượng, lúc này có lẽ đã ngã ngồi xuống đất.
Nàng ta không ngờ, nàng ta chỉ giả vờ hỏi một câu, Bùi Huyền Sơ lại thuận nước đẩy thuyền muốn ta!
Nàng ta sắp phát điên rồi.
Nhưng miệng là của mình nói ra, dù tức giận đến đâu nàng ta cũng chỉ có thể vừa khóc vừa lo liệu chuyện nạp thiếp.