Giá Như Mãi Ở Thời Niên Thiếu - Chương 4
“Bệ hạ, Giang thị làm trái cung quy, giết hại trung lương, một ngày không trừ, quốc gia sẽ loạn.”
Diệp Thừa tướng kể kỹ tội của ta, tội lỗi chồng chất, một phen khẳng khái phân trần, làm cho đám người hưởng ứng, nhao nhao gia nhập hàng ngũ bức ta thoái vị.
Đám người cùng nhau quỳ xuống, “Chúng thần thỉnh cầu bệ hạ vì giang sơn xã tắc phế hậu.”
Tiêu Kinh Thần tựa như nghe không được, hai mắt đỏ hồng, gắt gao nhìn chằm chằm ngọc vỡ.
Một lúc lâu sau, hắn mới cười lạnh một cách đáng sợ: “Giang Ninh, sao ngươi dám…”
Hắn tức giận đến mức nôn ra một ngụm máu lớn.
11.
Hắn bị thương nặng nhưng vẫn đứng thẳng người: “Ai dám cử động nữa sẽ bị khép tội tạo phản, chu di Cửu Tộc.”
Chỉ cần hắn liếc nhìn một cái, tất cả mọi người đều bị dọa sợ, tình thế trở nên căng thẳng, bế tắc, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay lúc hắn sắp ngất đi thì đội ám vệ cuối cùng cũng đã đến.
Tiêu Kinh Thần từ lâu đã biết Diệp thừa tướng cùng Cửu hoàng tử cấu kết với nhau, có ý đồ phản quốc, hắn cũng biết Diệp thừa tướng đang dự định ra tay trong bữa tiệc.
Thế là tương kế tựu kế, đem tất cả đồng đảng đều bắt, tất cả người tạo phản đều sẽ bị giết.
Thanh kiếm kề vào cổ Diệp thừa tướng, hắn sợ hãi đến mức hai chân yếu ớt ngã xuống đất.
Diệp Miên Miên sợ đến muốn bỏ chạy, lại bị mũi đao ép lùi lại, sợ đến mức quỳ trên mặt đất không ngừng quỳ lạy cầu xin tha thứ: “Bệ hạ, xin hãy tha cho thiếp, thiếp thực sự không biết gì cả. Xin hãy nể tình hài tử mà tha cho thiếp một mạng. ”
Diệp Miên Miên nhanh chóng bị kéo đi.
Ta muốn đuổi theo nhưng tay lại bị Tiêu Kinh Thần giữ chặt, “Đừng rời xa trẫm.”
Dù hắn đã bất tỉnh nhưng tay vẫn giữ chặt lấy ta không buông.
Cuối cùng, khi thái y châm cứu hắn mới buông tay.
Để ngăn cản ta tìm thấy Diệp Miên Miên, Tiêu Kinh Thần không những nhốt cô ta vào một nơi mà ta không biết mà còn nhốt ta vào phòng ngủ của hắn, không cho ta rời đi dù chỉ nửa bước.
Nhìn thấy hắn yếu ớt nằm trên giường, ta không muốn lãng phí một giây phút nào, ép Tống An nói cho ta biết tung tích của Diệp Miên Miên.
Tống An nhất định biết.
Tống An quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói:
“Hoàng hậu nương nương, sao ngài phải khổ vậy chứ? Nô tài biết ngài là người lương thiện, giết người đối với ngài mà nói quá thống khổ, nương nương ngài cũng nên buông tha mình, Chu tướng quân chắc chắn sẽ không nguyện ý nhìn thấy ngài như vậy, khát máu giết người, tra tấn chính mình.”
“Họ đều đáng chết. Tại sao họ vẫn có thể yên tâm hưởng thụ dù đã làm mọi điều xấu xa? Họ đều phải trả giá”.
Ta hét lên như điên, muốn trút bỏ hết nỗi đau đã tích tụ bao năm qua.
Mùi máu tanh dâng lên trong cổ họng, ta ho liên tục, ho ra một ngụm má/u lớn.
Cơ thể ta không vững, sắp ngã, Tống An muốn đưa tay ra đỡ ta nhưng lại cảm thấy như vậy là trái cung quy nên liền gọi Thu Tuyết đến giúp ta.
“Diệp phi bị giam ở cung Hà Tu.”
Tống an cuối cùng vẫn là nói cho ta biết, vì giúp ta chạy đi, hắn thậm chí giả truyền thánh chỉ.
Khi mở cửa, ta thấy Diệp Miên Miên đang co ro trong góc với mái tóc rối bù, cô ta vẫn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi, ôm lấy cơ thể và run rẩy.
Cô ta dường như đang mong đợi ta đến và rất bình tĩnh khi nhìn thấy ta.
“Ta vốn tưởng rằng thay đổi dung mạo giống Giang Miên, nói mình là con gái tư sinh của Diệp gia được nuôi dưỡng tại thôn trang thì sẽ không ai biết chuyện này. Nhưng không ngờ chấp niệm của ngươi sâu như vậy, lại bị ngươi phát hiện.”
“Giang Ninh, ngươi có muốn biết thật sự ai là hung thủ hại Chu Thời Ngọc hay không?”
Diệp Miên Miên dừng một chút, đột nhiên cười ngạo nghễ: “Là ngươi, Giang Ninh, chính là ngươi giết Chu Thời Ngọc. Nếu không phải ngươi viết thư cho hắn, hắn sẽ không bị lừa vào phòng của ta.”
“Ngươi mới là kẻ đáng chết.”
“Rõ ràng ta rất thích hắn, nhưng trong lòng hắn chỉ có ngươi, ta để hắn lựa chọn, chỉ cần hắn chọn ta, ta có thể cứu hắn. Nhưng hắn thà móc mắt mình còn hơn cưới ta, hắn xứng đáng nhận kết cục như vậy vì làm tan nát trái tim ta.”
“Xương của hắn cứng lắm, ta nhìn thấy hắn bị ca ca đánh hơn trăm lần, xương bánh chè vỡ vụn, mấy lần muốn bò ra khỏi Kim Loan điện nhưng đều bị kéo lại, trong miệng hắn còn liên tục gọi tên ngươi.”
“Giang Ninh, ngươi điên rồi sao? Hiện tại ta đang mang long thai, nếu ngươi dám làm tổn thương ta, bệ hạ sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi, aaaaa!”
Cô ta che đôi mắt lại và hét lên một tiếng chói tai.
Ta mất lý trí, trước mắt bị từng mảng lớn huyết sắc nhuộm đỏ.
Vào thời điểm Tiêu Kinh Thần mang thương tích chạy đến, ta đã dùng một chiếc trâm cài tóc đâm vào mắt Diệp Miên Miên.
Những tín niệm chèo chống thân thể ta lúc này như tan biến hết.
12.
Lần này ta mê man rất lâu.
Trong phòng thật lâu đều nồng nặc mùi thuốc đắng, các ngự y chữa trị cho ta thay đổi từng đợt, nhưng đều do dự không dám nói, không thể làm gì được.
“Bệ hạ, xin tha mạng. Nương nương trúng độc quá sâu, không còn ý chí sống. Thần thực sự bất lực, không thể làm gì được…”
Các ngự y quỳ trên mặt đất, quỳ lạy và cầu xin sự thương xót.
“Nương nương lại nôn ra máu rồi.”
“A Ninh, ta không cho phép nàng chết, nếu nàng không muốn tỉnh lại, ta sẽ giết hết những tên ngự y vô dụng này, đem bọn hắn chôn cùng nàng.”
Hắn vẫn thường xuyên đe dọa ta và nói những lời khó chịu để cố tình khiêu khích ta.
Có thể thấy ta đã lâu không tỉnh lại, hắn thực sự hoảng loạn.
“Ta sai rồi, A Ninh, ta thực sự sai rồi, nàng mau mở mắt ra nhìn ta đi.”
“Ta đối tốt với Diệp Miên Miên, là để Diệp thừa tướng và những người khác thả lỏng cảnh giác, để dụ bọn họ ra, tìm cơ hội tiêu diệt bọn họ. Ta cố ý bỏ mặc nàng, vì mong nàng quan tâm đến ta nhiều hơn, nhưng nàng luôn có cách để chọc giận ta.”
“Đứa trẻ trong bụng Diệp Miên Miên cũng không phải của ta.”
“A Ninh, chỉ cần nàng tỉnh lại, muốn làm gì thì làm, ta sẽ không bao giờ ngăn cản nàng nữa, ta nguyện ý trở thành công cụ báo thù của nàng, nàng không yêu ta cũng không sao cả.”
…
Lòng bàn tay ta có cảm giác ươn ướt.
Khi ta tỉnh dậy, Tiêu Kinh Thần đang nắm chặt tay ta, đôi mắt đỏ ngầu như sợ ta sẽ chết ngay trong giây tiếp theo và rời xa hắn mãi mãi.
Hắn đã biết rằng ta bị trúng độc nặng và không còn nhiều thời gian nữa.
Ta chợt nhớ tới lần ta chặn kiếm cho hắn, bị trọng thương bất tỉnh ba ngày ba đêm, hắn cũng sợ hãi đến mức bối rối.
Tiêu Kinh Thần vốn không nói nhiều, nhưng bây giờ hắn lại nói rất nhiều, như thể đang cố gắng để phá vỡ sợi dây ngăn cách giữa chúng ta.
Nhưng quá trễ rồi.
Ta từ từ rút tay lại và bình tĩnh nói: ” Tiêu Kinh Thần, xin hãy cho ta ra khỏi hoàng cung? Ta không muốn bị nhốt ở đây nữa.”
“Giang Ninh, ta đoán không sai, nàng thật sự là tàn nhẫn vô tình, nàng liền sống cũng không muốn nữa, tỉnh lại liền muốn rời xa ta.”
“Nàng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Kinh Thần cố tình thay đổi chủ đề và thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
Ta luôn khao khát được sống một cuộc sống tự do, phóng khoáng, nhưng khi còn trẻ, lại bị ràng buộc bởi lợi ích gia tộc, sau này những người ta yêu thương đều chết một cách bi thảm, trong lòng chỉ còn lại hận thù, giờ đây ta đã leo lên địa vị cao để tìm cách trả thù, nhưng lại chỉ có thể bị nhốt trong hoàng cung và chờ chết.
Tiêu Kinh Thần chưa bao giờ từ bỏ hy vọng cuối cùng, hắn đã bỏ ra rất nhiều bạc để tìm kiếm danh y, mỗi ngày đều mang theo một danh y khác nhau đến chữa trị cho ta.
Ta rất hợp tác trong việc gặp danh y và uống thuốc, đồng thời cũng nhân cơ hội này đưa ra rất nhiều yêu cầu.
Ngoài việc không để ta rời đi, Tiêu Kinh Thần đáp ứng mọi yêu cầu của ta.
“Ta và Thu Tuyết tình như tỷ muội. Cô ấy đã cùng ta chịu đựng rất nhiều khó khăn, hãy giúp cô ấy tìm một cuộc hôn nhân thật tốt, đảm bảo cả đời vô ưu.”
“Tốt.”
“Thả Tống An đi. Là ta ép hắn giả truyền thánh chỉ, không liên quan gì đến hắn ”
“Tốt.”
” Sửa lại án oan của Chu gia cùng Tiêu gia.”
“Tốt.”
…
“Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
“Tiêu Kinh Thần, hãy làm một hoàng đế tốt.”
…
13.
Ta biết mình sẽ không khỏi bệnh, dù phối hợp uống thuốc để sống nhưng cơ thể ta đã gầy đi trông thấy, mặt tái nhợt như tờ giấy, tay run đến mức muốn uống một ly nước lại làm toàn bộ đều đổ ra ngoài.
Nhưng ta rất hạnh phúc.
Vì nhìn thấy mẫu thân lần này không mắng ta mau trở về như giấc mơ trước đây.
Mẫu thân mỉm cười dịu dàng, dang tay đón ta, ta lao vào vòng tay ấm áp của bà, nói với bà rằng ta nhớ bà biết bao.
Bà vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn dịu dàng như vậy.
Mẫu thân cũng đưa ta đi gặp ngoại tổ mẫu, từ xa ta đã thấy người và ngoại tổ phụ cãi nhau, cữu cữu thì ôm trán, cảm thấy bất lực.
Thật tuyệt vời khi tất cả họ đều ở đây.
Mùa đông năm nay dường như rất dài, tuyết rơi dày đặc, luôn khiến người ta cảm thấy rất lạnh.
Ta đột nhiên gặp ác mộng vào ban đêm.
Ta mơ thấy phụ thân bị giáng chức và bị bắt đi đày, ông nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ta nghe thấy Lý thị và con gái của bà ta chửi ta trước khi chết: “Giang Ninh, ngươi sẽ chết không toàn thây.”
…
Khi tỉnh dậy, ta thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đồng đang đứng cạnh giường.
Lần này, ta nắm lấy tay và cố gắng tháo mặt nạ hắn ra, nhưng hắn quay đầu lại để tránh.
Nhưng ta biết rất rõ chiếc mặt nạ này, “Chu Thời Ngọc, cuối cùng thì chàng cũng đã đến với ta.”
Chàng vẫn đứng yên.
Ta hồi tưởng lại rất nhiều điều chúng ta đã làm khi còn trẻ.
Chàng cùng ta vẽ, và ta đã vẽ khuân mặt đẹp trai của chàng lên giấy.
Chúng ta cùng nhau thả diều, khi diều lên cao nhất, ta sẽ thả lỏng dây trong tay để nó bay tự do trên bầu trời.
Chàng bế ta lên nóc nhà, ta nép vào vòng tay chàng, cùng nhau ngắm trăng.
Giống như cái đêm chàng hứa cưới ta.
“Đời sau nhớ cưới ta nhé.”
Mặt trăng bắt đầu lặn, tầm nhìn của ta bắt đầu mờ đi, ta thấy chàng ấy gật đầu, đưa tay tháo mặt nạ của chàng ấy ra, ta chạm vào bàn tay đầy nước mắt, tay ta buông xuống không còn sức lực, từ từ nhắm mắt lại.
Tiêu Kinh Thần ôm chặt ta khóc như mưa: “Giữa ta và Chu Thời Ngọc, nàng yêu ai?”
Tiếng chuông báo tử vang lên và hoàng hậu qua đời vì bệnh tật.
Hóa ra ta đem Tiêu Kinh Thần nhận nhầm thành Chu Thời Ngọc, Tiêu Kinh Thần sẵn sàng làm thế thân và đồng hành cùng ta trong những ngày cuối cùng của cuộc đời.
(Hết)