Giá Như Mãi Ở Thời Niên Thiếu - Chương 2
4.
Đêm đó, lệnh cho hầu đốt lửa trong nhà thật to.
Ta thẳng mắt và hỏi liệu cưới .
Hắn yêu cũng , nhưng tính tình nhỏ nhen, chịu đựng tam thê tứ , cả đời chỉ .
Trong mắt sự kinh ngạc, né tránh, như thể mới là thực sự điên rồ.
, lẽ thể tìm một vị hoàng tử địa vị cao quý, sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực, tuy tình yêu nhưng thể sống vô ưu đến hết đời.
vẫn chọn một kẻ thua cuộc như , tiếp nhận chịu đựng sự lặng lẽ tha mài.
Trước khi kịp gật đầu đồng ý, chiếu chỉ ban hôn đã truyền đến từ hoàng cung.
Phụ thân hành động nhanh.
Để diệt trừ nữ nhi phiền toái , ông đã đích thân tiến cung ban đêm để cầu xin hoàng đế ban hôn cho và phế thái tử.
Ta mỉm , khoác lên chiếc váy cưới thuộc về và cưới Tiêu kinh Thần như mong .
Vào đêm tân hôn, sững sờ lâu.
Đỏ mặt : “Lần đầu gặp mặt, cảm giác quen thuộc khó tả.”
Ta kìm nén cảm giác chua chát trong lòng, với rằng kỳ thực chúng đã quen từ lâu.
Chúng đã suýt đánh lần đầu gặp mặt và mối quan hệ của chúng chút nào.
Ta cũng hề với rằng phụ nữ yêu là một khác.
Người phụ nữ đó tên là Giang Miên, nữ nhi của thái phó, là nữ tử tài năng và dịu dàng nhất kinh thành.
Mỗi lần và tranh cãi, đánh , Giang Miên đều kéo .
đã quên hết chuyện đó.
Hắn quên mất Giang Miên là tiểu Thanh mai, là Bạch Nguyệt Quang trong lòng .
Cũng quên mất rằng nàng đã chết đường hòa thân.
Khi Tiêu kinh Thần tìm thấy nàng , chỉ còn sót một mảnh quần áo đẫm máu.
Tiêu Kinh Thần truy đuổi và rơi xuống vách đá.
Khi tỉnh dậy, quên mất Giang Miên.
Mẫu thân từng với rằng chỉ yêu thương sâu sắc nhất lúc thương nặng mới thể quên một cách triệt để.
Đây là một hình thức tự bảo vệ bản thân.
Bởi vì một khi nghĩ đến, con sẽ khó để sống tiếp.
Tiêu Kinh Thần sống, còn việc làm.
dù đã quyền, thế, nhiều vị đại thần vẫn chịu buông tha.
Xung quanh là sói, là hổ, duy nhất thể tin tưởng là .
Trước mặt khác, giả vờ yếu đuối, bất tài, ép như một kẻ ngốc, tâng bốc, lừa dối mọi .
trong vô số đêm lạnh giá, sẽ tỉnh dậy cơn ác mộng, ôm chặt, làm ướt chiếc áo mỏng của bằng nước mắt.
Ta đã từng lấy thân cản một nhát kiếm bôi độc cho và hôn mê suốt ba ngày ba đêm.
Đó là lần cận kề cái chết nhất.
Ta thấy mẫu thân, bà mắng mau về, đây là nơi nên ở.
Khi thức dậy, lòng bàn tay cảm thấy ẩm ướt.
Tiêu Kinh Thần ôm chặt lấy , đôi vai gầy ngừng run rẩy và bất lực như một đứa trẻ.
Hắn sợ cũng sẽ rời xa , sợ sẽ bao giờ tỉnh .
Hắn chẳng còn gì và giờ chỉ còn .
Từ đó trở , đành lòng để tổn thương, cẩn thận bảo vệ trong mọi việc và vô cùng dịu dàng với .
Hắn cũng quan tâm đến vấn đề giữa vợ chồng.
5.
Trước đây, khi chúng ân ái giường, sẽ dừng , chăm chú .
Đôi mắt đen láy bao phủ bởi nước, giống như một bức tranh mực mờ, trong mắt tràn đầy dịu dàng, yêu thương.
Cách luôn khiến trái tim lỡ nhịp, gần như nghĩ rằng thực sự yêu .
Khi đó, mỗi nụ hôn trao cho đều thật cẩn thận và dịu dàng.
Và chắc chắn cũng bạo lực như bây giờ, chỉ trả thù cho hả giận.
Ta cảm thấy niềm vui sướng nào ngoại trừ nỗi đau sỉ nhục.
Ta cắn vai, răng cắm da thịt , khí tràn ngập mùi mặn của má/u và nước mắt.
“Bệ hạ, ngài rõ ràng, là Giang Ninh, chính là hung thủ hại chết Giang Miên, ngài sủng ái như , nếu biết chuyện , Giang Miên sẽ buồn biết bao.”
Tôi nở một nụ nhợt nhạt, lớn, tiếng đầy thê lương.
Đồng tử đen đột ngột co , Tiêu Kinh Thần chọc chỗ đau, cơn say gần như biến mất.
Hắn dừng , rũ mắt xuống , mái tóc đen dài xõa xuống cổ , trong mắt hiện lên một loại sợ hãi mà thể hiểu .
Ta tự hỏi sợ điều gì?
Có lẽ vì bao giờ thấy bộ dáng bình tĩnh suy sụp của , Tiêu Kinh Thần trong lúc nhất thời quên mất tức giận, chỉ bất lực hồi lâu nhúc nhích, bàn tay đang ôm eo yếu ớt buông xuống.
Hắn cũng mất hứng thú, trong miệng lẩm bẩm: “Tại hòa thân là ngươi? Tại …”
Ta mỉm tiếp những lời kịp : “Tại chết là ?”
Hắn thất hồn lạc phách khỏi giường, mang giày, loạng choạng bước bằng đôi chân trần, biến mất trong làn tuyết rộng lớn.
Gió lạnh ùa qua cánh cửa mở, cuốn ấm còn sót trong phòng.
Cứ như thể từng đến đây .
Lạnh lẽo!
Ta mặc lung tung quần áo để che những vết bầm tím , ôm rúc trong giường cử động nữa.
Những làn sóng lạnh trong tim tỏa , lan đến tứ chi, dù ôm chặt đến , vẫn thấy lạnh.
6.
Ngày hôm , Thu Tuyết thả , khi cô tìm thấy , đã sốt đến mơ màng và bắt đầu nhảm.
Ta mơ thấy mẫu thân, yêu thương nhất.
“Mẫu thân, con đau quá.”
Thực sợ đau, mỗi lần bệnh, khó chịu lắm, mẫu thân sẽ ở bên cạnh , dịu dàng vuốt ve đầu , trong mắt đầy yêu thương : “Ninh Ninh của chịu khổ .”
“Mẫu thân ơi, con nhớ quá.”
Ta cũng mơ thấy trai trẻ của .
Chu Thời Ngọc cưỡi ngựa, áo giáp dính đầy máu.
Chàng phong trần mệt mỏi mà đến, thời khắc thấy , mặt mỏi mệt trong nháy mắt tiêu tán, hướng mỉm , ” A Ninh, trở về.”
Mỗi một lần thắng trận trở về, luôn luôn ngay lập tức tới tìm , chính miệng cùng báo bình an.
Chàng rằng cuối cùng đã đánh bại Khương Vu, sẽ sử dụng quân công mà kiếm để cầu xin Bệ hạ tứ hôn với đích nữ phủ quốc công, sẽ dùng mười dặm hồng trang, nghênh thú làm vợ.
Đêm đó rúc vòng tay, ngẩng đầu hôn lên môi , sẽ chờ tin vui của .
Trên chiến trường đại sát tứ phương, Diêm Vương sống, giờ đây mặt đỏ như quả táo, nhịn cắn một cái.
Sau ba ngày, thi thể của treo lên tường thành.
Đôi mắt của móc , xương bánh chè đập vỡ, tra tấn đến chết, lăng trì xử tử.
Ta để ý lễ giáo, lảo đảo chạy lên thành lâu.
Vì chạy quá nhanh nên mấy lần va bậc thang, tay chân bầm tím, má/u chảy nhưng đó bằng một phần vạn nỗi đau trong tim .
Ta tin đã chết.
Một kiệt ngạo như , chết một cách thê thảm như .
Kiếm của kẻ thù thể giết chết chiến trường, nhưng ngày ban thưởng, gài bẫy và chết sự nghi kỵ của hoàng đế.
Ta chỉ nhận xác nhưng phụ thân ngăn cản.
Lần đầu tiên trong đời, cầu xin ông , quỳ xuống mặt ông, quỳ lạy liên tục, cầu xin cho Chu Thời Ngọc một chút thể diện, nhập quan tài, chôn cất tử tế.
Điều khó đối với phụ thân .
ông chỉ khịt mũi lạnh lùng và lệnh dùng vũ lực kéo .
Mọi đều Chu Thời Ngọc phạm tội chết, chỉ cấu kết với ngoại địch mà còn mạo phạm đến ấu nữ của Diệp gia, nên m/óc đôi mắt.
Chàng chịu quỳ xuống nhận tội nên đã đánh gãy xương bánh chè từng chút một.
Khi cha biết mối quan hệ của với Chu Thời Ngọc, ông đã vô cùng tức giận và phạt quỳ trong Phật đường để suy ngẫm về lầm của .
Dù van xin thế nào chăng nữa, họ cũng cho ngoài gặp Chu Thời Ngọc lần cuối.
Thứ Giang Hân : “Tỷ tỷ, dựa cái gì tỷ thể đạt bất cứ thứ gì tỷ ?”
Chính cô là đã cho cha biết về mối quan hệ của với Chu Thời Ngọc, cũng chính cô là đã trộm bức thư cho Chu Thời Ngọc gửi về cung, khiến rơi bẫy.
Chu Thời Ngọc sẽ bao giờ lấy cược, tên ngốc đó thật sự đã làm như .
rõ ràng cái bẫy đó trăm ngàn chỗ hở, nhưng hoàng đế tin điều đó.
Ta đẩy Giang Hân xuống đất, rút chiếc trâm cài tóc , chĩa thẳng mắt cô , cô sợ đến mức bật .
Trùng hợp là phụ thân vội vàng chạy đến, đem đẩy , hung hăng tát một cái, trách cứ tay ngoan độc, vô cùng thất vọng về .
Phụ thân đã Lý thị mê hoặc từ lâu, khi mẫu thân qua đời, ông đã nóng lòng đem bà nhập phủ, đem bà nâng lên làm bình thê.
Sau khi thành công gả Hầu phủ, mẹ con Giang Hân ngày càng độc đoán, để châm ngòi ly gián quan hệ cha con , họ đã nhiều lần vu khống .
Mặc dù phụ thân cảm thấy với , ông tình nguyên che đôi mắt, ngoài miệng thì những lời , nhưng thực tế ông luôn thiên vị họ.
Nếu Chu Thời Ngọc bảo vệ, đã bọn họ giết chết từ lâu .
Ta nhạo chính , còn hy vọng gì nữa?
Mặc dù đó là một ngày tháng Sáu nóng nực nhưng ban đêm gió mạnh và tuyết rơi dày đặc.
Cũng trong đêm đó, thi thể của Chu Thời Ngọc biến mất một cách bí ẩn.
7.
Sau một đêm gió lạnh, thực sự sốt.
Thu Tuyết cố gắng chửi rủa : “Người trong thái y viện đều chết ? Chúng đã phái mời lâu như , vẫn ai tới?”
Linh nhi cúi đầu, ngập ngừng : “Bệ hạ đến chỗ của Diệp phi. Tối qua Diệp phi thị tẩm, cũng cảm lạnh, bệ hạ đã sai bộ thái y viện đến chăm sóc Diệp phi.”
Ta kéo Thu Tuyết để với cô rằng vẫn , đừng lo lắng sợ hãi, nhưng chẳng còn chút sức lực nào cả.
Chẳng bao lâu rơi hôn mê, thể thấy gì ngoài nỗi đau vô tận.
Không biết qua bao lâu, mơ hồ cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo chạm trán , đó môi mát, thuốc ấm áp tiến trong miệng.