Giả Ngoan - Chương 4
12
Đám cưới được ấn định sau khi sinh con. Vì để Giang Yếm yên tâm nên một tháng sau, tôi và cậu ấy đã đăng ký kết hôn khi vừa tròn 22 tuổi.
Tên đàn em tóc vàng nhắn tin cho tôi, nói công ty của Thẩm Hoài Xuyên gặp chuyện, dạo này anh ta bận tối mắt tối mũi.
Tôi không để tâm.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch tiết kiệm tiền mua nhà cùng Giang Yếm.
Bất ngờ, Giang Yếm mua một căn hộ lớn gần công ty tôi.
Tôi mới phát hiện ra mình dường như vẫn chưa hiểu rõ về cậu ấy lắm.
Cậu ấy chỉ nói là người nhà tặng, không nói thêm gì nhiều.
Giường ngủ trong phòng chính là do chúng tôi cùng nhau chọn, Giang Yếm nói giường là thứ quan trọng nhất trong nhà, phải chọn cho kỹ.
Tôi không nhịn được cười.
Phòng trẻ em, là do chúng tôi cùng nhau trang trí, quần áo chuẩn bị sẵn hai bộ màu sắc khác nhau.
Giang Yếm cùng tôi về quê thăm bà. Cậu ấy tất bật trước sau, nấu cơm, mát xa cho bà.
Bà tuyệt nhiên không nhắc đến Thẩm Hoài Xuyên.
Hình như bà cũng không để tâm lắm đến chuyện tôi và Thẩm Hoài Xuyên chia tay.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây bà rất biết ơn Thẩm Hoài Xuyên, sau này cũng rất quý mến anh ta.
Bà nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nắm lấy tay tôi.
“Con bé ngốc, bà quý Thẩm Hoài Xuyên là vì con thích nó, con không thích nữa, bà mặc kệ nó là ai.”
“Bà già rồi, chỉ mong con được vui vẻ, hạnh phúc.”
“Giang Yếm quan tâm đến con, con thích nó, thì bà cũng thích.”
“Kỳ thực kết hôn cũng không quan trọng đến vậy. Con thích, thấy hợp thì cứ kết hôn, sau này lỡ như không thích không hợp nữa thì vẫn có thể ly hôn, đời người chỉ có một lần, cứ làm theo ý mình.”
“Những chuyện khác, cứ thuận theo tự nhiên.”
Tôi hít mũi gật đầu.
Ra khỏi quê, trời bắt đầu đổ mưa nhỏ, xe của Giang Yếm đỗ ở con hẻm bên cạnh. Cậu ấy sợ đường trơn, bảo tôi đợi ở đây.
Tôi nhìn bóng lưng Giang Yếm rẽ vào con hẻm, vừa định lấy ô trong túi ra thì cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Tôi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng của Thẩm Hoài Xuyên.
Anh ta gần như không cho tôi thời gian để nói chuyện, trực tiếp bịt miệng và mũi tôi lại.
Khi tôi tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong xe với Thẩm Hoài Xuyên.
Tôi hét lên bảo tài xế dừng xe, nhưng anh ta như không nghe thấy tôi nói, cứ thế lái xe đi.
Thẩm Hoài Xuyên bóp cổ tôi bằng một tay, giọng điệu hung ác, đầy tức giận:
“Ôn Tích, em vì muốn trả thù anh mà kết hôn với Giang Yếm, em thật sự làm được chuyện đó.”
Tôi vùng vẫy hết sức, nói đứt quãng: “Tôi kết hôn với Giang Yếm, không liên quan gì đến anh cả.”
“Không liên quan? Giang Yếm là em họ của anh, nếu em không biết tình hình nhà nó thì em có vội vàng như vậy không?
“Còn bảo nó vì em mà đi xúi giục đứa con riêng của cha anh, để nó tranh giành quyền thừa kế Thẩm thị với anh, em đừng quên, anh mới là người thừa kế duy nhất của Thẩm thị.”
Tôi khó thở, đưa tay xuống định mò điện thoại trong túi.
Thẩm Hoài Xuyên giật lấy túi xách của tôi rồi ném ra ngoài cửa sổ, anh ta bảo tài xế tấp xe vào lề rồi xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại hai chúng tôi.
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ, trên mặt lộ ra nụ cười. Sau khi anh ta buông cổ tôi ra, anh ta đưa tay cởi cúc áo sơ mi của tôi, tôi vùng vẫy hết sức.
“Thẩm Hoài Xuyên, anh điên rồi, anh buông tôi ra.”
Anh ta không để ý vẫn nắm lấy hai tay tôi ấn tôi xuống ghế, cúi đầu hôn loạn xạ lên cổ tôi, hơi thở gấp gáp.
“Ôn Tích, em có biết anh nhớ em đến mức nào không, anh sắp phát điên rồi. Giang Yếm có gì tốt, những gì nó cho em được, anh cũng cho em được.”
Tôi vừa khóc vừa hét lên: “Thẩm Hoài Xuyên, đồ khốn nạn, anh buông tôi ra.”
Thẩm Hoài Xuyên ngẩng đầu lên, trong mắt anh ta tràn đầy dục vọng rồi cúi đầu cắn mạnh một cái lên cổ tôi.
“Giang Yếm đã chạm vào em như thế nào?”
Tôi đau đớn rên lên.
Tôi gần như không suy nghĩ, đá mạnh vào hạ bộ của anh ta. Anh ta đau đớn buông tôi ra, tôi tát mạnh vào mặt anh ta một cái.
Thẩm Hoài Xuyên bị tôi đánh cho mặt lệch sang một bên, anh ta ôm mặt, lẩm bẩm: “Đây là lần thứ hai em đánh anh.”
“Giang Yếm có gì tốt? Chúng ta cùng nhau quên đi những chuyện đã xảy ra, bắt đầu lại từ đầu không được sao?”
Tôi siết chặt nắm đấm, nhìn Thẩm Hoài Xuyên, nói từng chữ: “Thẩm Hoài Xuyên, cả đời này tôi và anh không thể nào đến được với nhau. Nếu có kiếp sau, cũng hy vọng đừng gặp lại nữa.”
“Anh thực sự khiến tôi thấy ghê tởm.”
Thẩm Hoài Xuyên như bị rút hết sức lực, mặt mày anh ta tái nhợt rồi cười lạnh vài tiếng, gầm lên: “Cút!”
Tôi hoảng hốt xuống xe, chạy một mạch về phía có ánh đèn, một chiếc giày rơi mất, đột nhiên rơi vào một vòng tay. Tôi vừa khóc vừa vùng vẫy, Giang Yếm ôm chặt tôi với giọng nói run rẩy:
“Là anh, đừng sợ nữa, anh đến rồi.”
Giang Yếm ôm tôi lên xe rồi kiểm tra khắp người tôi. Sau đó đóng cửa xe, cậu ấy bước về phía Thẩm Hoài Xuyên.
Không biết sau bao lâu, khi Giang Yếm quay lại, người cậu ấy bê bết máu. Cậu ấy lái xe đưa tôi đến bệnh viện.
Khi bị bắt, Thẩm Hoài Xuyên toàn thân đầy máu, còn bị gãy một chân.
Thẩm thị đã bảo lãnh cho Thẩm Hoài Xuyên, bồi thường cho tôi một khoản tiền lớn, tôi đã quyên góp toàn bộ.
Nghe nói chân của anh ta phải điều trị nửa năm mới khỏi.
Thẩm thị cũng cầu xin Giang Yếm suốt nửa năm.
Cái giá cuối cùng là Thẩm Hoài Xuyên mất quyền thừa kế Thẩm thị.
Anh trai anh ta đã trở thành người thừa kế Thẩm thị.
13
Còn tôi và Giang Yếm, đã sinh được một cô con gái như ý nguyện.
Lần đầu tiên nhìn thấy con gái, cậu ấy căng thẳng nắm lấy bàn tay nhỏ xíu mềm mại của con gái không chịu buông.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Giang Yếm khóc.
Lần thứ hai khóc là ở đám cưới của chúng tôi.
Giang Yếm đã chuẩn bị một đám cưới dành riêng cho chúng tôi, cậu ấy nắm tay tôi, nói với tất cả mọi người —
Cậu ấy đã cưới được người mình yêu nhất.
Tiếp theo đó là những tiếng reo hò vang dội trong hội trường.
Đôi mắt đẹp của Giang Yếm ánh lên nụ cười, cậu ấy nói: “Vợ, cả đời này anh là của em.”
•Ngoại truyện – Giang Yếm
Hôm đó nếu không có người ngăn cản thì Thẩm Hoài Xuyên đã chết rồi.
Mọi người đều nghĩ, tôi và Ôn Tích quen nhau chưa lâu.
Thực ra từ ngày tôi đón Ôn Tích ở ga Vọng Kinh, vừa tròn 208 ngày.
Lần đầu tiên gặp mặt là khi Thẩm Hoài Xuyên gọi điện rủ tôi đi ăn, anh ta có việc nhờ tôi, liên quan đến quyền thừa kế.
Tôi nắm quyền từ rất sớm, Thẩm Hoài Xuyên cũng biết, thay vì vòng vo tìm cha tôi nên gặp tôi sẽ trực tiếp hơn.
Ban đầu tôi định từ chối nhưng đầu dây bên kia có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, dường như đang an ủi Thẩm Hoài Xuyên:
“Em họ không rảnh sao, vậy thì để lần sau nhé?”
Giọng nói nghe rất trong trẻo dễ chịu.
Tôi lại vô thức đồng ý.
Gặp mặt mới biết cô ấy tên Ôn Tích, là bạn gái của Thẩm Hoài Xuyên. Vẻ ngoài cô ấy rất ngoan ngoãn dịu dàng, không biết Thẩm Hoài Xuyên đã nói gì với cô ấy.
Dường như cô ấy không biết lý do vì sao Thẩm Hoài Xuyên mời tôi ăn cơm.
Chỉ nghĩ là chúng tôi đang ôn lại chuyện cũ.
Cô ấy cũng rất quan tâm đến tôi, sợ tôi không quen nên gọi món cho tôi, còn đưa khăn giấy, quan tâm đến việc tôi có ăn uống thoải mái hay không.
Tôi không đồng ý ngay với Thẩm Hoài Xuyên.
Thật ra tôi không quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của nhà anh ta.
Tuy anh trai anh ta là con riêng, nhưng mẹ của anh ta và cha anh ta là thanh mai trúc mã. Cuối cùng cha anh ta bỏ vợ bỏ con cưới mẹ của Thẩm Hoài Xuyên.
Những năm nay anh trai anh ta sống rất kín tiếng, không đòi hỏi gì nhiều. Có lẽ là cha anh ta già rồi thấy không đành lòng, nên đã để lại một số tài sản cho anh trai anh ta.
Mẹ của Thẩm Hoài Xuyên không đồng ý, khuyên can không được, muốn người nhà họ Giang giúp đỡ nói chuyện.
Sự phát triển của Thẩm thị những năm nay không thể tách rời khỏi Giang thị. Nếu nhà chúng tôi lên tiếng thì cha của Thẩm Hoài Xuyên ít nhiều cũng sẽ nghe.
Nói về quan hệ họ hàng của chúng tôi, thực ra cũng khá xa, nhưng mẹ anh ta vì muốn kéo gần quan hệ, còn lập một nhóm chat gia đình, kéo cả cha mẹ tôi vào.
Sau đó lại ăn cơm thêm một lần nữa.
Thẩm Hoài Xuyên nói bóng gió dường như rất chê bai Ôn Tích, chê cô ấy quá ngoan, không có cá tính, chỉ thích hoa cỏ.
Ôn Tích cũng không tức giận, cô ấy bất lực cười với tôi rồi cúi đầu yên lặng ăn uống.
Ngón tay cô ấy rất thon dài trắng nõn, vì ăn lẩu mà môi hơi đỏ, trông rất mềm mại.
Tôi ngẩn người.
Tối hôm đó liền mơ thấy cô ấy.
Tỉnh dậy thì chăn ướt đẫm.
Sau đó tôi bắt đầu để ý đến Ôn Tích.
Bảo người ta gửi thông báo thực tập ở Vọng Kinh cho cô ấy.
Tôi biết khả năng cô ấy đến không lớn, nhưng vẫn bảo người ta gửi.
Biết đâu, lại có trường hợp ngoại lệ thì sao?
Mất ngủ mấy đêm liền.
Ngày biết cô ấy và Thẩm Hoài Xuyên chia tay, tôi đang họp qua điện thoại, tôi gần như ngay lập tức dừng lại rồi chạy đến ga tàu cao tốc.
Nhà là tôi đã mua từ trước, theo sở thích của cô ấy tìm một căn hộ gần công ty có ban công rộng.
Trước khi tôi và Ôn Tích đăng ký kết hôn, Thẩm Hoài Xuyên say khướt liên lạc với tôi, anh ta nói sẵn sàng từ bỏ một số cổ phần của Thẩm thị để tôi rời xa Ôn Tích. Còn nói tôi và Ôn Tích mới quen nhau vài tháng, không đáng là gì.
Nhưng anh ta không biết.
Tôi đối với Ôn Tích, là đã âm mưu từ lâu.
Tròn 208 ngày.
Ôn Tích mà Thẩm Hoài Xuyên đánh mất.
Tôi vất vả lắm mới nắm được, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay.
Hết –