Giả Ngoan - Chương 2
[Ngủ với tôi xong không cần chịu trách nhiệm à?]
[Còn ngủ không chỉ một lần!!]
Tôi giật mình phun cả nước ra ngoài.
Đều là người trưởng thành, cậu ấy đi rồi, tôi cũng không liên lạc, chuyện này cứ thế cho qua chứ!
Thấy tôi không đồng ý, cậu ấy vẫn tiếp tục nhắn.
[Hôm đó tôi đi là vì có việc gấp ở nhà tổ, thấy chị mệt quá nên không gọi chị.]
Tôi thở dài, dứt khoát thoát khỏi WeChat.
Tin nhắn điện thoại lại hiện lên, chỉ có hai chữ.
[Mở cửa.]
Tiếp theo là tiếng chuông cửa.
Tôi đứng dậy, mở cửa thấy Giang Yếm, tóc cậu ấy vẫn còn ướt sũng.
Bộ đồ ngủ lụa của cậu ấy ướt một mảng.
“Trời mưa, tôi không mang ô, cho mượn máy sấy tóc được không?”
Tôi do dự rồi gật đầu, dù sao ngoài trời cũng mưa bão.
Cậu ấy rất tự nhiên vào nhà rồi khóa cửa lại. Sau đó cậu ấy xoay người ấn tôi xuống ghế sô pha hôn.
Mọi chuyện lại vượt khỏi tầm kiểm soát.
Lúc tỉnh lại thì quần áo của tôi bị nước trên đầu cậu ấy làm ướt hết. Lúc tắm rửa xong đã là nửa đêm.
Hình như chỉ cần gặp Giang Yếm thì lý trí tôi luôn dễ dàng mất kiểm soát.
Tôi hơi hối hận.
Giang Yếm cúi đầu hôn lên mặt tôi rồi ôm tôi ra ban công hóng gió.
Cậu ấy lấy điện thoại của tôi đồng ý lời mời kết bạn.
Sau đó chụp một bức ảnh hai tay chúng tôi đan vào nhau đăng lên vòng bạn bè.
Thẩm Hoài Xuyên ngay lập tức like và bình luận nói thằng nhóc này cuối cùng cũng biết yêu, có cơ hội sẽ dạy cậu ấy vài chiêu.
Tôi: “…”
“Cậu thật sự không sợ Thẩm Hoài Xuyên biết người này là tôi sao?”
Giang Yếm nhếch môi thờ ơ: “Biết càng tốt, tôi chỉ mong cả thế giới đều biết bạn gái của tôi.”
Tôi đẩy Giang Yếm ra: “Đừng đùa nữa, bạn gái gì chứ?”
Giang Yếm ôm tôi chặt hơn: “Vợ thì đúng hơn, bà nội tôi giục lắm rồi.”
Tôi hơi ngẩn người, không hiểu ý của Giang Yếm.
Cậu ấy vùi mặt vào cổ tôi, hơi thở nhẹ nhàng phả vào đó, giọng nói trầm thấp khàn khàn:
“Tất nhiên, tôi còn gấp hơn.
“Chị, tôi chưa từng nói với chị nhỉ, lần đầu tiên gặp chị, tôi đã muốn chị rồi.
“Không chỉ muốn, mà còn muốn trói buộc chị bên tôi cả đời.”
Tim tôi đập thình thịch.
Tôi và Thẩm Hoài Xuyên ở bên nhau ba năm, tôi cũng từng nghĩ đến tương lai, từng hỏi Thẩm Hoài Xuyên.
Anh ta luôn lảng tránh nói chưa vội, nói cuộc đời còn dài, lên kế hoạch bây giờ chẳng có ý nghĩa gì.
Anh ta chỉ thích tận hưởng hiện tại với tôi, chưa từng nghĩ đến tương lai của chúng tôi.
Đại khái trong lòng anh ta, dù tương lai thế nào, tôi cũng không thể rời xa anh ta.
Nhưng bây giờ, Giang Yếm lại nói muốn ở bên tôi mãi mãi.
Tôi cảm thấy có chút hoang đường.
Chúng tôi mới gặp nhau vài lần, mập mờ hai đêm. Bây giờ lại nói đến mãi mãi, hình như là quá sớm.
“Chị, tôi nghiêm túc đấy, sổ hộ khẩu của tôi ở trong ngăn kéo của chị, lần trước tôi để ở đó.”
Tôi không nói gì.
Giang Yếm là đang nói cái ngày cậu ấy đón tôi ở ga tàu đã mang theo sổ hộ khẩu sao?
Tôi cứ nghĩ chúng tôi chỉ là lợi dụng lẫn nhau.
Hơn nữa, căn bản cũng chưa chính thức ở bên nhau.
Tôi hơi cứng người đẩy Giang Yếm ra: “Đừng đùa nữa.”
Giang Yếm không nói gì thêm.
Chỉ là từ hôm đó trở đi, sáng cậu ấy đưa tôi đi, tối đón tôi về, buổi trưa còn mang cơm hộp đến cho tôi.
Mấy ngày sau, cậu ấy mua một đống đồ ăn, nói là để bồi bổ cho tôi, rồi đường hoàng dọn vào ở.
Cậu ấy rất chủ động mua một chiếc giường sofa đặt ở phòng khách, nói là nếu tôi không đồng ý thì cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm bậy.
Khoảng thời gian này, cậu ấy ngoan đến mức đáng sợ, lúc tắm sợ tôi nhìn trộm, còn không cho tôi ra khỏi phòng.
Nếu tôi quên mất cậu ấy ngủ ở phòng khách mà vô tình đi ra ngoài thấy cậu ấy đang trần như nhộng thì cậu ấy sẽ nhanh chóng chui vào trong chăn.
Lẩm bẩm chỉ vợ cậu ấy mới được nhìn.
Cứ như tôi mới là kẻ có ý đồ xấu.
Thật ra.
Không nói đến điều gì khác, chỉ ngoại hình và vóc dáng của Giang Yếm đều thuộc hàng cực phẩm.
Thể lực thì càng khỏi phải bàn.
6
Thẩm Hoài Xuyên ngồi uống rượu trong quán bar, đủ loại mỹ nữ eo thon chân dài nhảy múa bốc lửa, nhưng hoàn toàn không lọt vào mắt anh ta.
Anh ta cảm thấy hơi buồn bực.
Trước đây Ôn Tích cũng từng làm loạn, cũng từng giận dỗi, bỏ đi du lịch, biến mất một thời gian rồi lại quay về, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô đã nói rồi, cô sẽ không bao giờ quên ân tình anh ta giúp bà cô trả tiền phẫu thuật.
Số tiền cô ấy chuyển khoản cho anh ta vào ngày chia tay đã thể hiện sự cảm ơn, ngoài ra không nói thêm lời nào.
Thẩm Hoài Xuyên thấy hơi buồn cười, lần này cô diễn cũng ra trò thật.
Bức ảnh hôn nhau được ghim trên vòng bạn bè, Thẩm Hoài Xuyên cũng đã xóa đi rồi.
Không biết Ôn Tích còn làm trò gì nữa.
Anh ta nốc cạn một ngụm rượu.
Một cô gái nóng bỏng đi tới, cô ta nhìn thấy Thẩm Hoài Xuyên liền tiến lại gần, tay vuốt ve trên ngực anh ta.
Thẩm Hoài Xuyên càng thêm bực bội, anh ta mạnh tay ném ly rượu xuống, bảo cô ta cút đi.
Mọi người giật mình.
Tên đàn em tóc vàng lên tiếng không đúng lúc: “Anh Xuyên, đừng buồn nữa.”
Ánh mắt Thẩm Hoài Xuyên lạnh lùng như muốn giết người: “Ý mày là gì?
“Tao sẽ để ý đến con Ôn Tích đó sao?”
“Ai mà không biết mấy năm nay nó chỉ là con chó tao nuôi, nếu không phải thấy cô ta ngoan ngoãn, tao sẽ ở bên cô ta mấy năm trời sao?”
Những người khác không dám thở mạnh.
Tên tóc vàng thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra anh Xuyên nghĩ vậy, em lo lắng quá rồi.”
Cậu ta còn lo lắng Thẩm Hoài Xuyên biết Ôn Tích sống chung với người khác sẽ đi tìm cô gây sự.
Như vậy xem ra anh ta không quan tâm thì tốt rồi!
Thẩm Hoài Xuyên nhạy bén nhận ra điều gì đó không đúng, anh ta lại nhìn tên tóc vàng, giọng điệu anh ta dịu đi vài phần:
“Mày, có biết gì không?
“Nếu Ôn Tích sống không tốt ở Vọng Kinh thì tao cũng có thể cân nhắc tha thứ cho cô ta một lần.”
Những người khác vội vàng lên tiếng hòa giải.
“Đúng vậy, dù sao cũng từng bên nhau nhiều năm, anh Xuyên cứ tha thứ cho chị dâu đi.”
“Phải đó, anh Xuyên cứ đến Vọng Kinh đi, đón chị dâu về. Phụ nữ mà, đôi khi cũng cần sĩ diện.”
Sắc mặt Thẩm Hoài Xuyên dịu đi nhiều.
“Tao sẽ đến Vọng Kinh, nhưng không phải vì Ôn Tích, chỉ là tình cờ có việc làm ăn ở đó thôi.”
Những người khác vẫn tiếp tục khuyên Thẩm Hoài Xuyên tha thứ cho Ôn Tích.
Thẩm Hoài Xuyên mỉm cười nói: “Xem biểu hiện của cô ta đã.”
Tên tóc vàng vội vàng nhắn tin cho Ôn Tích, nói Thẩm Hoài Xuyên sắp đến Vọng Kinh làm ăn.
7
Thẩm Hoài Xuyên vừa đến Vọng Kinh, anh ta liền thấy trong nhóm chat, dì họ gửi một bức ảnh.
Giang Yếm dưới màn đêm đang áp một người phụ nữ nhỏ nhắn dưới thân, cả hai hôn nồng nhiệt.
Không nhìn rõ mặt người phụ nữ, chỉ thấy bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn móc lên cổ Giang Yếm.
Hai người hôn nhau rất sâu.
Trong nhóm mọi người thi nhau thúc giục kết hôn, bảo Giang Yếm nhanh chóng đưa người về ra mắt.
Thẩm Hoài Xuyên cười khẩy, tham gia trêu chọc:
[Giang Yếm, hợp thì cưới luôn đi, yêu lâu dễ chia tay.]
Nửa giờ sau, Giang Yếm bỏ qua lời của tất cả mọi người, chỉ trả lời riêng Thẩm Hoài Xuyên:
[Có lý.]
Thẩm Hoài Xuyên cũng không ngờ Giang Yếm vốn không gần nữ sắc lại đột nhiên thông suốt, e rằng cũng là đã nếm trải mùi đời.
Đàn ông mà, anh ta hiểu.
Phụ nữ, dính vào rồi đúng là khó dứt ra.
Thẩm Hoài Xuyên nhớ lại nụ hôn đầu tiên của anh ta và Ôn Tích.
Lần đó hai người họ mới quen nhau được một tháng, ca phẫu thuật của bà Ôn Tích diễn ra thuận lợi.
Thẩm Hoài Xuyên bị thương khi chơi bóng rổ nên Ôn Tích đến hầm canh cho anh ta. Cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc đen dài tự nhiên xõa ra sau lưng, tóc mái được kẹp gọn gàng bằng kẹp tóc màu be, trông vừa gọn gàng vừa trong sáng.
Cô từng chút một đút canh cho Thẩm Hoài Xuyên, Thẩm Hoài Xuyên giả vờ bị bỏng, bảo Ôn Tích thổi cho anh ta.
Ôn Tích không hề nghi ngờ, cô hơi lo lắng hỏi: “Nóng lắm sao? Đau không?”
Chờ Ôn Tích đến gần, Thẩm Hoài Xuyên kiềm chế không được mà hôn cô.
Ôn Tích vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, dáng vẻ muốn động đậy của cô nhưng lại sợ làm Thẩm Hoài Xuyên bị thương.
Cuối cùng nước mắt cứ thế lăn dài trên má, Thẩm Hoài Xuyên lớn đến từng này, lần đầu tiên anh ta nhận ra mình đã quá đáng.
Chỉ là hôn thôi mà, sao lại khóc chứ?
Thẩm Hoài Xuyên nghĩ rồi sờ lên môi.
Anh ta mỉm cười thoát khỏi nhóm chat, bấm vào WeChat của Ôn Tích. Cô đã đổi ảnh đại diện và ảnh nền.
Bức ảnh gần đây nhất trên vòng bạn bè được đăng hôm nay.
Ở khu vực văn phòng, cô cắt tóc mái bằng, mặc vest và váy ngắn, cười rất ngọt ngào, độ cong của đôi môi đỏ mọng rất quyến rũ.
Thẩm Hoài Xuyên cảm thấy khô họng, dường như anh ta không thể rời xa Ôn Tích hơn mình tưởng.
Anh ta quay lại soạn tin nhắn, gửi cho Ôn Tích.
[Anh ở Vọng Kinh, khách sạn Chu Quý phòng 606, gặp nhau lúc 8 giờ tối.]
Mấy năm nay, mỗi lần Thẩm Hoài Xuyên xuống nước với Ôn Tích, chỉ cần hơi hạ thấp tư thế một chút thì cô sẽ quay lại.
Anh ta biết Ôn Tích rất truyền thống, bản thân anh ta đã trải qua rất nhiều lần đầu tiên với cô ấy.
Trong xương cốt cô ấy không thể nào thực sự rời xa anh ta được.
Lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Hơn nữa, lần này anh ta đã vượt ngàn dặm xa xôi chủ động cho Ôn Tích một bậc thang để xuống.
Anh ta nhếch mép, kìm nén sự rung động trong lòng.
Chính là tối nay, anh ta phải trừng phạt Ôn Tích thật nặng.
Trừng phạt cô ấy hai tháng nay không biết trời cao đất rộng là gì.
Nghĩ vậy, anh ta nhấn nút gửi.
Nhìn dấu chấm than màu đỏ hiện lên.
Nụ cười của Thẩm Hoài Xuyên cứng đờ, anh ta ngây người nhìn màn hình.
Trong chốc lát, trong lồng ngực anh ta dâng lên một cơn giận dữ muốn bùng nổ.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi thẳng cho Ôn Tích, đổ chuông.
Điện thoại không bị chặn, thì ra là muốn lạt mềm buộc chặt.
Thẩm Hoài Xuyên cười.
Nhưng bên kia không bắt máy.