Giả Liên Của Tôi - Chương 4
18
Tôi chỉ nghỉ học vài buổi, khi quay lại trường thì tin đồn đã lan ra khắp nơi.
Giống như kiếp trước, Giả Nhược biết tên tôi, biết tôi là chị họ của cô ta, và bắt đầu tung tin đồn.
Nói đúng ra thì cũng không hoàn toàn là dựng chuyện, nhưng thực sự đã làm tổn thương tôi.
Lần này, cô ta gọi tôi là “con gái của kẻ hiếp dâm.”
Trên mạng nội bộ trường, cô ta kể lể đầy nước mắt về câu chuyện bi kịch của người cô, thu hút một làn sóng đồng cảm.
Cuối bài viết, cô ta còn nói thêm: [Tôi không biết phải đối mặt với chị họ của mình thế nào. Chị ấy là con gái của cô tôi, tôi nên yêu thương chị ấy, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc trong người chị ấy chảy dòng m//áu của kẻ hiếp dâm, tôi lại thấy kinh tởm. Mọi người đều nói con gái thường giống ba, chẳng lẽ… chị họ tôi thực sự là người như vậy sao?]
Tôi và Dương Thuần Chi đọc xong, chỉ biết lặng nhìn nhau.
“Đầu óc cô ta kiểu gì mà thi đỗ đại học được vậy nhỉ?”
“Cô ta có học di truyền học trong sinh học không thế?”
Chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ. Dương Thuần Chi lập tức chặn video lại để ngăn tình hình tệ hơn, sau đó đưa Giả Nhược ra tòa.
Tôi nói: “Chắc anh không thắng kiện nổi đâu?”
Dương Thuần Chi thản nhiên đáp: “Anh biết là không thắng nổi, nhưng em đừng quên, cô ta sinh ra trong một gia đình như thế nào.”
Gia đình thế nào ư? Một gia đình có con gái bị cưỡng bức, khuyên con sinh ra rồi đuổi con ra khỏi nhà. Một gia đình trọng nam khinh nữ, không cho con gái tiền đi xe buýt nhưng lại lái xe đưa đón con trai. Một gia đình cực kỳ sĩ diện, rất coi trọng thể diện.
“Ông ngoại rẻ tiền của em chắc là có thể đánh chet cô ta.” Dương Thuần Chi kết luận.
“Anh nói thật đi, kiếp trước anh cũng đã giúp em, đúng không?” Tôi ghé sát anh.
Anh nặng nề gật đầu: “Nhưng kiếp trước anh mãi lo làm những chuyện khác, đến khi anh nghĩ ra cách thì đã quá muộn.”
“Dương Thuần Chi, có anh thật tốt.”
Anh đẩy tôi ra, ho nhẹ: “Chú ý hình tượng, chúng ta còn chưa kết hôn đâu.”
Hóa ra anh cũng là một người có chút cổ điển, nhận ra rằng Dương Thuần Chi có lòng mà không có dũng, tôi càng thích trêu chọc anh.
19
Không ngờ, trước khi ông bà ngoại đến, mẹ tôi – Giả Liên – lại đến trước. Bà tìm Giả Nhược, chặn ngay cửa nhà ăn và tát cho cô ta một cái.
“Sao hả? Nói xấu sau lưng cô mày, không ngờ cô mày tìm tới tận cửa à?”
Giả Nhược kinh hãi lùi lại phía sau. Từ bé đến lớn, cô ta chỉ tiếp xúc với kiểu “chuyên gia” này kia, những người khác đều nể mặt ông nội của cô ta nên luôn nhường nhịn cô ta, chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này.
“Đồ tiểu nhân, nếu không phải vì ba mày hôm ấy cứ đòi đi chơi ở huyện bên, thì ông bà mày có cần tìm tới muộn thế không? Có cần bỏ lại tao không? Tao có phải chịu khổ không?”
Giả Liên bùng nổ: “Mày nói con gái tao có dòng m//áu của kẻ hiếp dâm, vậy mày tự nhìn lại mày đi, có phải là dòng m//áu ích kỷ và giả tạo không?”
Bà tự vạch vết thương của mình, để phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, là để bảo vệ tôi.
Đột nhiên tôi nhớ lại kiếp trước, Giả Liên cũng từng giận dữ đến trường, lúc đó bà hốc hác, tiều tụy như một thân cây khô héo, bà đã tát Giả Nhược một cái rồi nở một nụ cười với tôi, sau đó nhảy từ tầng lầu xuống.
Tôi từng nghĩ rằng nụ cười của bà là để chế nhạo, để nguyền rủa tôi. Chẳng lẽ, bà thực ra muốn bảo vệ tôi?
Tôi nhớ ánh mắt của bà lúc ấy đầy u buồn. Giả Nhược bị đánh, lùi lại sau: “Cô… không phải vậy đâu, cháu không có nói, là chị họ, chị họ giành bạn trai của cháu.”
Đúng lúc đó, Dương Thuần Chi xuất hiện: “Mẹ, cứ đánh đi! Con không quen biết cô ta.”
20
Ban lãnh đạo trường không muốn đắc tội với ông bà ngoại tôi, chỉ nghĩ đến việc dàn xếp, bảo cố vấn làm công tác tư tưởng cho mẹ và tôi.
Mẹ tôi ngồi xuống văn phòng viện trưởng, nói: “Giới thiệu một chút, tôi là con gái của Giả Trường Xuân, đây là chuyện gia đình chúng tôi, ông sẽ không quản chuyện rộng đến thế chứ.”
Viện trưởng rõ ràng không muốn dính vào, liên tục tránh né. Không lâu sau, mẹ của Giả Nhược bị đẩy ra, cười gượng nói: “Chị chồng, chúng ta nói chuyện đàng hoàng nhé, đừng làm khó ba, ba cũng là người có danh dự mà.”
“Một danh dự nhảm nhí!” Mẹ tôi suýt nữa hét lên bằng loa phóng thanh ở trường: “Tôi không muốn cãi nhau với cô, bảo Giả Trường Xuân đến gặp tôi.”
Trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng Giả Trường Xuân cũng xuất hiện. Đây là lần đầu tiên tôi gặp ông ngoại mình, một ông lão có khí chất nghiêm khắc.
“Láo xược!” Ông nói.
“Ai láo xược? Chính ông mới là người láo xược!” Giả Liên nói thẳng thừng.
“Rõ ràng ông đã thất bại với vai trò làm cha, ông trách tôi đi đường khuya; rõ ràng tôi là người bị hại, ông không cho tôi báo cảnh sát, còn bắt tôi phải gả cho kẻ hiếp dâm!”
“Đồ hư đốn, một người không tuân thủ đạo lý như mày chính là nỗi nhục của gia đình. Hôm nay tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà.”
Giả Liên phun nước bọt: “Tôi khinh!”
Sự việc trở nên ầm ĩ, các sinh viên thích hóng chuyện đã viết lại đầu đuôi câu chuyện và đăng lên mạng, không ngờ lại lọt vào hot search.
Hastag #Một số chuyên gia thích khoe khoang quả thực có vấn đề# nhanh chóng lên đầu bảng.
Những lời nói điên rồ của Giả Trường Xuân qua nhiều năm bị treo lên cột ô nhục để chế giễu.
【Gợi ý người nghèo mỗi gia đình nên có 500 nghìn tệ tiết kiệm.】
【Gợi ý người nghèo có thể cho thuê xe riêng.】
【Gợi ý sửa độ tuổi từ 60 đến 80 thành trung niên, khuyến khích người trung niên nghỉ hưu tìm việc làm lại.】
Ngay cả tôi cũng không biết, những năm qua ông ta lại nói ra nhiều điều phi lý đến thế.
Không trách được mẹ tôi có phần hơi đi/ê/n, hóa ra là di truyền.
21
Ánh trăng sáng sao thưa, Giả Liên gõ cửa phòng tôi. Bà chui vào chăn tôi, nói rằng bà rất sợ, vừa mới mơ thấy một giấc mơ thật đến đáng sợ.
Trong mơ, bà thấy mình không thể thoát ra, mỗi ngày sống mơ hồ. Bà mơ thấy mình thường không kiềm chế được mà nhìn khuôn mặt tôi như thể là khuôn mặt của người ba vô lương tâm của tôi.
Bà nói rằng bà không muốn tôi tiếp tục bị người khác chế giễu vì có một người mẹ không trong sạch nữa, không muốn cả phần đời còn lại trở thành gánh nặng của tôi.
Vì vậy, bà đã cãi nhau lớn với Giả Nhược, rồi nhảy lầu, vừa báo thù ông bà ngoại, vừa báo thù cho tôi.
Tỉnh mộng rồi, bà bỗng thấy thật đáng sợ, thật như thật.
“May mắn đây chỉ là mơ, may mắn vì có con.” Bà ôm lấy tôi.
Ngoại truyện 1: Dương Thuần Chi
Rất ít người biết rằng tôi có một người mẹ bị trầm cảm, bà mất khi tôi 16 tuổi.
Vì ba tôi ngoại tình, bà đã nhảy lầu. Tôi đã ốm suốt một năm trời, trong lòng lúc nào cũng nung nấu ý định tự tay giet ba mình.
Tôi muốn nói với ông rằng, nếu không thể hứa thủy chung, vậy tại sao lại kết hôn?
Nếu ông muốn vui chơi, muốn sống giữa muôn hoa cũng được thôi, ông có thể sống độc thân suốt đời, hoặc ông có thể kết hôn với một người phụ nữ cũng yêu thích cuộc sống như vậy. Tại sao phải làm tổn thương mẹ tôi?
Hôn nhân khiến con người trở nên bất hạnh, tôi quyết sẽ không bước vào hôn nhân.
Năm học cấp ba, tôi gặp một cô gái, nhỏ nhắn đáng yêu, yếu đuối đến mức khiến người khác phải xót xa.
Cô ấy rất giống mẹ tôi, xinh đẹp, vẻ ngoài mong manh. Nhưng cô ấy cũng không giống mẹ tôi, cô như một bông hoa làm từ dây thép gai, ai muốn chạm vào đều sẽ bị cắt xước.
Cô ấy học rất giỏi, tính cách cũng tốt, với ai cũng dịu dàng, nhưng tôi nhìn thấy trên người cô có rất nhiều vết sẹo. Giống như cơ thể của mẹ tôi, dấu vết của việc tự làm hại bản thân.
Mẹ tôi luôn khóc, than rằng ba không yêu bà, rằng bà không thể rời xa ba. Nhưng cô ấy lại luôn cười, như thể yêu đời vô cùng.
Có lẽ vì đồng cảm, tôi luôn đặc biệt chú ý đến cô ấy, dần dần biết được rằng gia đình cô ấy có một người mẹ đi/ê/n loạn. Cô ấy bị trầm cảm nặng, tôi có thể cảm nhận được.
Suốt cuộc đời, ngoài mẹ ra, đây là lần đầu tiên tôi có ý định muốn cứu một ai đó.
Tôi vào đại học học ngành tâm lý học, tôi muốn giúp cô ấy. Tôi đã cố gắng suốt mười hai năm, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được cô ấy.
Cô ấy rời xa tôi, tôi nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô ấy, bỗng cảm thấy nghi ngờ sự tồn tại của chính mình, tất cả dường như chẳng còn ý nghĩa.
Ngoại truyện 2: Dương Thuần Chi
Tôi được tái sinh, trở lại năm tôi ba tuổi. Tôi quấn lấy ba mẹ khi họ còn đang rất tình cảm và nhất quyết đòi đi học mẫu giáo.
Ba mẹ không còn cách nào khác đành đưa tôi đi. Nhờ sự nghịch ngợm của tôi, mối quan hệ của họ dường như đã được cải thiện rất nhiều.
Năm tôi mười lăm tuổi, ba đã ngoại tình, và ngay tối hôm đó, tôi đã đánh cho ông một trận. Bao năm tập gym của tôi chỉ để dành cho trận đánh này! Tôi đánh cho ông phải ôm đầu chạy trốn.
“Nếu không muốn sống tiếp thì nói thẳng đi. Tôi đảm bảo mẹ sẽ rời xa ông, con trai sẽ rời xa ông, tài sản cũng sẽ rời xa ông.”
Ông đối mặt với tôi: “Để xem mày có bản lĩnh gì.”
Tôi không ngần ngại chế giễu: “Ông tự nhìn xem ông có bản lĩnh gì không, già đầu rồi mà công ty vẫn trong tay ông nội, ông nghĩ ông nội tin tưởng ông sao?”
“Đồ nhóc con, tao là ba mày.”
Tôi đáp trả: “Tôi còn là ba của ông đấy.”
May mắn là, so với người thứ ba kia, ba vẫn quý trọng mọi thứ hiện tại hơn.
Ông quay về với gia đình, khiến mẹ tôi vui vẻ không thôi. Đúng là đàn ông ngốc nghếch, chỉ có vậy thôi.
Phần đời còn lại ông cứ chăm sóc tốt mẹ tôi đi, đó là công việc của ông. Tôi lạnh lùng cảnh cáo.
Còn tôi, chắc chắn tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho vợ mình, hì hì.
Kiếp này tôi không học tâm lý học nữa, vì người mà tôi muốn cứu vẫn khỏe mạnh, học cái đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Tôi thật sự không có thời gian rảnh để trò chuyện với những người không liên quan. Có thời gian thà kiếm thêm tiền, nuôi vợ béo trắng phúng phính.
Vào ngày tôi tròn 22 tuổi, tôi dắt Duy Nhất đi đăng ký kết hôn.
Cô ấy cứ bắt nạt tôi vì biết tôi không nỡ chạm vào cô ấy, giờ đã có giấy chứng nhận rồi, chẳng còn ai ngăn tôi nữa.
“Nương tử, phu quân đến đây!”
Ngoại truyện 3: Cậu bé
Hello? Còn ai nhớ đến tôi không? Cậu bé từng không biết tự chùi mông khi đi vệ sinh ấy.
Bao năm qua, tôi luôn nghĩ về một vấn đề. Tôi không hiểu vì sao mình lại thua Dương Thuần Chi.
Cậu ấy thích Duy Nhất, tôi cũng thích. Cậu ấy mua đồ ăn cho Duy Nhất, tôi cũng mua. Cậu ấy bên cạnh Duy Nhất trưởng thành, tôi cũng thế.
Nhưng từ khi nào mà tôi lại bị hai người đó cho ra rìa nhỉ?
Dương Thuần Chi là nam thần của trường, tôi cũng là nam thần thứ hai. Dương Thuần Chi lạnh lùng, tôi dễ gần, rõ ràng người thích tôi còn nhiều hơn, chỉ có Duy Nhất là không thích tôi thôi.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn theo sau hai người họ. Vậy mà chẳng những họ không để ý đến tôi, ngay cả tác giả cũng quên mất tôi, độc giả cũng không nhớ đến tôi.
Tôi cùng họ thi đỗ vào ngôi trường đại học danh giá nhất, trở thành niềm tự hào có học thức cao nhất trong gia đình giàu mới phất của tôi, nhưng tôi vẫn thấy có gì đó không đúng.
Cho đến năm tôi 25 tuổi, khi đứa con của Duy Nhất và Dương Thuần Chi chào đời, tôi đến dự và gửi tiền mừng.
Đôi mắt kiêu ngạo của Dương Thuần Chi cười híp lại thành một đường, anh chỉ vào tôi và nói với đứa bé: “Bé con, đây là anh trai của con.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra điều bất thường bao năm qua.
Ồ, hóa ra tôi là con đầu lòng của Duy Nhất và Dương Thuần Chi (cười nhẹ).
[HẾT]