Giả Liên Của Tôi - Chương 3
14
Thời gian trôi qua nhanh chóng, tôi và Dương Thuần Chi cứ thế mà lớn lên dần dần.
Năm tốt nghiệp tiểu học, tôi mới biết được rằng hồi đó Dương Thuần Chi đã từng tìm người xử lý người ba cặn bã của tôi.
Đêm đó, anh vừa khóc vừa ôm tôi. Anh nói: “Xin lỗi, anh vẫn không thể giúp em được. Anh bị ba anh… vác lên vai và mang đi mất.”
Anh có vẻ không muốn dùng từ “vác”, vì đối với một người đàn ông gần bốn mươi tuổi thì đó là sự sỉ nhục.
Anh luôn là như vậy, ít nói nhưng làm nhiều.
Anh bảo vệ tôi theo cách của riêng mình, đuổi ông ba cặn bã của tôi đi, giúp tôi và mẹ có thể bình yên sống qua những năm tháng ấy.
Dần dần, tôi cũng bắt đầu gọi “Giả Liên” là “mẹ” trong lòng mình.
Ban đầu, tôi chỉ muốn đóng vai lừa dối bà ấy để mình có thể lớn lên an toàn, nhưng rồi tôi đã bị tình yêu thương từng chút một của bà ấy cuốn lấy.
Mẹ tôi, Giả Liên, từng là một học sinh giỏi nhất ở trường, và trên người bà có những phẩm chất của tất cả học sinh giỏi – không bao giờ khuất phục.
Những khổ đau mà số phận ban tặng, bà đã biến chúng thành sức sống. Bây giờ, bà trông giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, hoàn toàn khác với người phụ nữ từng nghiện thuốc lá và rượu trong ký ức của tôi.
Bà luôn là một con phượng hoàng, chỉ là kiếp trước đã ngã xuống trong ngọn lửa, và kiếp này bà tái sinh một cách kiêu hãnh.
Tôi từng nhẹ nhàng khuyên bà tìm thêm một người bạn đời. Nhưng bà lườm tôi một cái: “Đàn ông thật sự chẳng có ích gì cả! Giờ mẹ có nhan sắc, có tiền, có xe, có nhà, có con gái. Mẹ cần gì tự chuốc lấy phiền phức.”
Tôi đành im lặng.
Gần đây, Dương Thuần Chi càng ngày càng dính lấy tôi, ánh mắt anh luôn dõi theo tôi.
Thỉnh thoảng anh còn thở dài bên cạnh tôi: “Không biết từ lúc nào mà chúng ta cũng sắp bốn mươi rồi.”
Tôi chạm tay lên khuôn mặt trẻ trung của mình, rồi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người và thần đều bức xúc của anh: “Nghĩ gì vậy, chúng ta vẫn là học sinh trung học mà.”
Anh nắm lấy tay tôi, ấp úng nói: “Trước đây xung quanh chỉ toàn là học sinh tiểu học nên anh không thấy lo lắng gì. Nhưng bây giờ… em sẽ thích ai khác sao?”
Tôi lắc đầu: “Em thích một người luôn ở bên cạnh mình, nhưng giờ em không thể nói, vì em sợ sẽ yêu sớm.”
Tôi nháy mắt với anh, anh lập tức mỉm cười hạnh phúc.
15
Dương Thuần Chi là một người khá lạnh lùng.
Ở kiếp trước, lần đầu tôi gặp anh là trong câu lạc bộ của trường cấp ba. Anh đeo một cặp kính, nhưng thật ra anh không bị cận.
Sau này tôi mới biết lý do anh thích đeo kính là vì kính che giấu đôi mắt của anh, khiến anh trông có vẻ hiền lành vô hại.
Nhưng một khi tháo kính ra, sẽ thấy đuôi mắt anh hơi xếch, đầy vẻ sắc bén và hung hăng.
Kính chính là vỏ bọc của anh.
Lúc nhỏ, mắt anh còn tròn và ngây ngô, nên không thấy rõ điều đó. Nhưng mấy năm gần đây, anh ngày càng trở nên thu hút và có sức hấp dẫn mạnh mẽ.
Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau lên cấp ba, rồi đại học.
Vào ngày lễ nhập học ở đại học, anh đại diện cho sinh viên năm nhất đứng trên sân khấu hội trường. Sau khi hoàn thành bài phát biểu nghiêm túc, đột nhiên anh cúi gần vào micro và nói:
“Bạn học Giả Duy Nhất, sinh viên năm nhất lớp A khoa Dược, để hưởng ứng chính sách ba con của đất nước, anh có một chuyện muốn bàn với em, không biết ý em thế nào?”
Anh nói xong, trên màn hình lớn là khuôn mặt đẹp trai phóng to của anh. Cái này… trước đó anh không hề báo cho tôi là sẽ làm vậy.
Tôi cố giữ bình tĩnh. Dù sao cũng vừa mới nhập học, chưa ai nhận ra tôi cả.
Rất nhanh, xung quanh vang lên những tiếng la hét, từng đợt “Tôi đồng ý” vang khắp hội trường ngày càng to hơn.
Được rồi, điều này lại khiến tôi càng bình tĩnh hơn. Hòa mình vào đám đông, tôi cũng mạnh dạn hô vài câu: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý!”
Khóe môi Dương Thuần Chi trên sân khấu khẽ nhếch lên.
Tôi thấy anh bước xuống sân khấu và đi thẳng về phía khoa Dược. Các bạn học xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán: “Ai là Giả Duy Nhất nhỉ? Giả Duy Nhất đâu rồi?”
Tôi hoảng hồn, quay đầu bỏ chạy. Tôi nhát gan rồi.
Không phải là tôi không thích Dương Thuần Chi, chỉ là suốt cả hai kiếp tôi chưa từng nhận được một sự ưu ái nào cao độ và thoải mái như thế, nên trong khoảnh khắc ấy, tôi hơi bối rối.
16
Chúng tôi đều vào lại ngôi trường đại học ở kiếp trước, thực ra tôi không muốn học lại ở trường này vì nơi đây chứa đầy những ký ức không vui.
Tôi có một người em họ, là con gái của em trai Giả Liên, cũng học ở trường này.
Kiếp trước, trước mặt bao nhiêu người, cô ta từng chỉ tay vào tôi và nói rằng tôi là con của tội phạm.
Lúc đó, tôi còn chưa hiểu hết những gì cô ta nói, nhưng vì bị trầm cảm hành hạ, tôi chẳng còn sức mà phản kháng.
Khi ấy, tôi gần hai mươi tuổi, đã thoát khỏi người mẹ bạo hành và rất nỗ lực điều trị để phục hồi.
Tôi thực sự muốn được sống.
Cô ta đứng giữa ánh sáng, chỉ tay vào tôi và hả hê hét lớn: “Đây là con gái của cô tôi. Mẹ cô ta là người đi/ê/n, ba cô ta là tội phạm, thật đáng thương!”
Chẳng ai thực sự thấy thương cảm cho tôi, họ chỉ nghĩ rằng tôi thừa hưởng gen của tội phạm và bệnh đi/ê/n từ ba mẹ mình.
Dù sao thì, từ nhỏ mỗi đứa trẻ đều được dạy: “Đừng chơi với những đứa trẻ hư.”
Sau đó, Giả Liên đến trường tìm tôi, nhảy từ sân thượng xuống và qua đời ngay trước mặt tôi, cuộc đời tôi từ đó hoàn toàn rơi vào địa ngục.
Còn cô em họ của tôi, nhờ lợi dụng chuyện của tôi mà trở thành người nổi tiếng trong trường.
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định học lại ngôi trường cũ này.
Nơi đây là ký ức chung của tôi và Dương Thuần Chi. Chúng tôi đều muốn dùng những kỷ niệm tươi mới và ngọt ngào để lấp đầy và thay thế những hồi ức tồi tệ ngày xưa.
Nhưng tôi không ngờ rằng Dương Thuần Chi lại có thể “ngọt ngào” đến mức đó.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, chúng tôi đã ở bên nhau một cách kín đáo, nhưng anh lại thích “diễn” một vở kịch.
Tôi chờ anh bên bờ hồ của trường và hỏi: “Đã diễn đủ chưa?”
Anh nắm tay tôi và đáp: “Ừ, cũng khá ổn rồi.”
Một lúc sau, anh đẩy nhẹ kính và nói: “Phải chăm chỉ học thôi, phải luôn nằm trong bảng danh dự, sau này kết hôn rồi, sinh con xong chúng ta sẽ quay lại thăm trường.”
Lý do học tập của anh thật là tuyệt vời.
Từ khi tái sinh, anh rất thích nắm tay tôi, lấy cớ: “Lần này anh không thể để mất em nữa, phải luôn nắm chặt.”
Tôi hiểu nỗi sợ hãi và lo lắng của anh. Nhưng gần đây anh càng lúc càng lấn tới, không chỉ muốn nắm tay mà còn muốn ôm tôi.
Tôi giả vờ giận dỗi: “Bây giờ anh đã muốn ôm em, vậy sau này kết hôn rồi, chẳng phải anh còn muốn… hôn em sao!”
Anh cười rất thoải mái, chẳng còn vẻ lạnh lùng chút nào: “Anh còn muốn làm điều hơn thế nữa, em có muốn nghe kế hoạch không? Để anh viết hẳn một bản kế hoạch cho em xem nhé?”
“Anh có ngừng nói đi không.” Tôi dùng tay bịt miệng anh lại.
17
Lên năm ba đại học, cuối cùng cô em họ của tôi cũng đến học ở trường này.
Nghe Giả Liên than phiền rằng Giả Nhược, cô em họ ấy vào được trường nhờ có quan hệ. Ông ngoại tôi là một “chuyên gia,” đã dùng quan hệ để đưa Giả Nhược vào đây.
Lúc này tôi mới biết hóa ra tôi cũng được tính là “phú nhị đại,” chẳng trách kiếp trước Giả Liên dù mê rượu và thuốc lá nhưng cũng không để tôi phải đói khát.
“Lão già đó không chet còn tự nhận là chuyên gia, chuyện nhà mình còn chẳng lo được, suốt ngày lên mạng phát biểu linh tinh. Nào là khuyến nghị mỗi gia đình nên có khoản tiết kiệm không dưới 500 triệu đồng. Mẹ đây còn đề nghị ông ta đừng có đề nghị nữa, chắc não bị lừa đá rồi.”
Mấy năm nay, trình độ mắng chửi của Giả Liên tăng chóng mặt, nhất là khi mắng ông bà ngoại và ba tôi, không hề nương tay.
Đôi khi, bà ấy còn mắng cả “ông bà” nội chưa từng gặp và không rõ có tồn tại hay không của tôi.
Tôi đã quen rồi, hơn nữa còn thấy thích nghe bà ấy mắng. Vì không phải mắng mình, vậy thì có liên quan gì đến tôi đâu.
“May mà con gái yêu của mẹ không giống lão già đó, mà giống mẹ, thông minh.” Giả Liên trìu mến nhìn tôi.
Ngày đầu tiên đến trường, cô em họ Giả Nhược đã gây rắc rối rồi, cô ta tỏ tình với bạn trai của tôi.
Nghe đâu là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” với Dương Thuần Chi, rồi gửi thư tình liên tục, còn luôn miệng nói rằng phụ nữ độc lập thời hiện đại phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc.
Dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của Dương Thuần Chi, tôi đã sớm chuyển đến căn nhà anh mua ngoài trường.
Khi anh bị Giả Nhược đeo bám tại trường, tôi đang nằm dài trên ghế sofa ở nhà chơi với mèo và chó.
Anh về đến nhà, tôi vừa nửa nằm trên ghế sofa trêu mèo thì bất ngờ bị anh ép xuống ghế và hôn lấy hôn để.
“À, sống lại rồi. Ở nơi không có vợ, ngay cả không khí cũng bốc mùi.” Anh vừa tháo kính vừa nói.
Tôi: “…”
“Hôm nay gặp Giả Nhược rồi.” Anh lại ôm lấy tôi, đẩy mèo ra xa, ghé sát tai tôi thì thầm: “Thật muốn giet cô ta.”
Tôi: “Không, em không muốn.”
Tôi tự mình ra hiệu “tắt tiếng.”
Người đàn ông cao lớn đè lên người tôi, ánh mắt mang đầy vẻ chiếm hữu, nhưng môi thì bị tôi bóp lại thành hình mỏ vịt, trông buồn cười vô cùng.
“Anh mặc kệ, anh mặc kệ. Em gái em quấy rối anh, em phải bồi thường cho anh.” Dương Thuần Chi vừa nói vừa lăn lộn trên ghế sofa.
Phải nói thật, nhà mình đâu cần nuôi thêm một con husky, đây đã là một chú chó khổng lồ sống động rồi còn gì?
Tôi thì nghĩ, lỗi của em họ tôi, có liên quan gì đến tôi đâu chứ.
Ngày hôm sau, Dương Thuần Chi nắm tay tôi đi dạo quanh trường. Chân anh dài, chân tôi ngắn, anh thấy tôi đi chậm nên khăng khăng cõng tôi đi.
“Anh Dương, chị này bị thương hả? Để em nhờ người đưa chị ấy đến phòng y tế nhé?” Một cô gái trẻ trung nhí nhảnh nhảy đến hỏi.
“À, không cần đâu, đây là vợ tôi.” Dương Thuần Chi khoe khoang.
“Anh Dương đừng đùa thế.” Giả Nhược cố gắng cười gượng.
Sống chung với Giả Liên lâu năm, tôi dường như học được chút gì đó, quay qua Dương Thuần Chi và gọi một tiếng: “Chồng.”
Bàn tay đặt trên đùi tôi của anh siết chặt lại:
“Ừ.”
“Chồng ơi~” Tôi kéo dài giọng.
“Ừ.” Giọng của Dương Thuần Chi trầm hơn, mang chút nhẫn nhịn.
“Chồng ơi, tối nay em còn muốn nữa.” Giọng tôi thêm phần ngọt ngào.
Hàm dưới của Dương Thuần Chi căng cứng: “Đàn em Giả, làm phiền em xin phép thầy giúp anh. Anh có chút việc gấp cần phải giải quyết ngay lập tức.”
Dương Thuần Chi cõng tôi đi thẳng.
Tôi hoảng hốt: “Dương Thuần Chi, anh làm gì vậy? Em còn phải đi học nữa mà. Anh cõng em ra ngoài trường làm gì?”
“Dương Thuần Chi, anh không chịu nổi hả!”
“Lão Dương, lão Dương, em sai rồi, em sai rồi! Anh thả em xuống đi, có gì nói chuyện tử tế!”