Giá Hoàn Khố - Chương 6
17
Chờ bận rộn xong thì chợ tối đã đóng cửa, không quan tâm cụ thể phụ trách làm gì, tất cả đều mệt mỏi không nhấc nổi chân, nhưng đóng cửa nhà, tất cả đều không nhịn được hỏi hôm nay rốt cuộc kiếm được bao nhiêu.
Đại tẩu và mẹ chồng phụ trách thu tiền và sổ sách, hai người báo cáo sổ sách: “Hôm nay bán được tám mươi con gà, cộng thêm các món ăn vặt khác, tổng cộng thu được tám ngàn một trăm sáu mươi văn tiền, khấu trừ nhân công, tiền thuê cửa tiệm, nguyên liệu, có thể nhập sổ quỹ chung một ngàn tám trăm văn.”
Về số tiền kiếm được, mọi người đã thương lượng từ trước, mỗi người đều có thù lao của mình, người trong phòng bếp năm lượng một tháng, chạy vặt hai lượng, trên quầy năm lượng, chi cho những nhà nhỏ, lợi nhuận còn lại toàn bộ để vào quỹ chung, tích góp đủ sẽ xây một gian nhà thật lớn, còn nhiều hơn nữa, thì tiếp tục mở cửa tiệm.
Cha ta không nhịn được kinh hô: “Trời ạ, một ngày kiếm được gần hai lượng, đây không phải là mở cửa tiệm, đây là thần tài ở nhà chúng ta rồi?”
Đích thị là rất nhiều, tiền công một ngày của người bình thường trong trấn đại khái cũng chỉ khoảng năm mươi đến một trăm văn, nhưng bọn họ hàng ngày ăn mặc đều phải mua, cho dù một cây cải trắng cũng phải tốn tiền.
Lúc trước định giá món ăn là chín mươi chín văn cũng đã nghĩ tới một bữa cơm đã là tiền công một hai ngày của bọn họ, mọi người một tháng cũng chỉ nỡ ăn một hai lần, hôm nay Trương Tam cam lòng, ngày mai Vương Tứ cam lòng, cửa tiệm mới có thể không ngừng có người.
Ta cười cười: “Cha, hai lượng đã gọi là thần tài sao? Cha cứ chờ, hôm nay thanh danh truyền ra ngoài, sau này sẽ nhiều hơn.”
Mọi người băn khoăn về khẩu vị của cửa tiệm mới, nhưng chỉ cần ăn ngon, ăn xong sẽ khoe khoang một hai câu với bằng hữu người thân, hoặc là mời khách đến đây ăn sẽ chỉ rộn ràng hơn ngày đầu tiên.
Quả nhiên, ngày hôm sau chân mọi người càng chạy càng nhỏ, nhưng nhìn thấy văn xu trong cái rương nhỏ kia, mệt mỏi cũng vui vẻ.
18
Đến đầu xuân năm thứ hai, chúng ta rốt cục tích góp đủ tiền xây nhà, mua hết đất ở trước sau nhà, xây một cái sân lớn, ngay cả hài tử còn chưa thấy bóng dáng đâu cũng chuẩn bị sẵn luôn.
Trong thôn nhà nào cũng muốn cử người đến hỗ trợ miễn phí, giống như mẹ nói, chúng ta làm tốt, bà con đều được thơm lây, hiện giờ nhà nhà một năm phải nuôi mấy trăm con gà, thu nhập nhiều hơn hai ba mươi lượng, phải biết là nhà ta cũng không khó khăn lắm, trước kia tiền tiết kiệm của cả nhà mới có ba mươi lượng.
Nhưng đại ca vẫn trả tiền công dựa theo giá thị trường, việc huynh ấy làm ở tiệm ít, chuyện xây nhà đều giao cho huynh ấy.
Vào ngày vào phòng mới ở, có phòng riêng của chính mình, ta đè Thẩm Tuế An ở dưới thân: “Họ Thẩm kia, ngày rời khỏi kinh thành đó, chàng nói chúng ta vẫn chưa làm gì?”
Ánh trăng vừa vặn, thích hợp cày cấy, thích hợp triền miên, thích hợp nói lời nửa đêm với người trong lòng.
Ngày hôm sau hai chúng ta cùng xin nghỉ, ruộng mệt muốn chet, trâu cũng mệt muốn chet.
Nằm ở trong sân, ta hỏi Thẩm Tuế An: “Năm đó chàng không nghĩ tới chuyện từ hôn sao?”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta: “Nghĩ rồi, nhưng trước khi từ hôn không phải nhìn người sao, kết quả thấy một con hổ con đứng ở trước cửa Liễu phủ giơ móng vuốt muốn cào người, đời này ta thích nhất người mạnh mẽ, vậy còn từ cái gì mà từ, cưới về nhà thôi.”
Hắn lại hỏi ta: “Vậy con hổ nhỏ này thì sao, không nghĩ tới bỏ chạy sao?”
Ta gạt cằm hắn: “Không phải vẫn chưa kịp nhìn thấy chàng sao, tuấn tú như vậy, chân còn dài, sao ta nỡ chứ.”
Thật tốt, chúng ta là đầu tiên gặp mặt đã nhận định lẫn nhau.
19
Vào mùa hè, người ăn gà hổ phách cũng ít đi, Thẩm Tuế An lại lo liệu cho mọi người buôn bán mì lạnh, mì kiều mạch dai dai rửa trong nước giếng mát lạnh thêm nước sốt chua ngọt mát mẻ, ngày tam phục, ăn một miếng không biết sảng khoái biết bao nhiêu, mặc dù không thể so với lợi nhuận của gà hổ phách, cũng còn có thể duy trì.
Lúc pha nước sốt, đại tẩu và Mai Tử tỷ đồng thời nôn ra, đại phu vừa đi, trong sân cũng chỉ còn tiếng cười, hai người họ lại cùng lúc mang thai, mẹ và mẹ chồng nắm tay nhau vui vẻ cười nói: “Trong nhà có thêm người, phúc thọ lâu dài, chúng ta lại có sức lực sống thêm vài năm rồi.”
Đại tẩu che miệng khóc, tảng đá đè nặng trong lòng tỷ ấy nhiều năm này, rốt cục đã có thể dời đi.
Trên mặt đại ca cũng xem như bình tĩnh, bắt đầu bận rộn nhưng càng ngày càng có tinh thần, huynh ấy rất ít nhúng tay vào việc trong tiệm, chỉ bôi bôi viết viết cái gì đó, Thẩm Tuế An nói khi nào đến sẽ nói cho chúng ta biết.
Lần chờ đợi này, đợi đến khi hai đứa nhỏ một tuổi.
Hóa ra bọn họ dự định tiếp tục mở cửa tiệm ra bên ngoài, Thẩm Tuế An nói hai món ăn gà hổ phách cùng mì lạnh này, mấu chốt món ăn có thể ngon là vì nước sốt do hắn và mẹ điều phối, đầu bếp chỉ cần có năng lực nắm giữ độ lửa là được, loại này cũng thích hợp để đi các nơi mở tiệm loại vừa, chúng ta chỉ cần khống chế nước sốt là được.
Chỉ bán hai món này, cũng không có xung đột lợi ích quá lớn với những tửu lâu lớn như rắn đầu đàn, người tới tìm chúng ta kiếm chuyện cũng sẽ ít.
Quan trọng hơn là, một cửa tiệm đã đủ để thôn xóm xung quanh chúng ta sống khá giả một chút, vậy mở nhiều hơn, có phải người số lượng người nghèo khổ có thể cứu trợ cũng nhiều hơn không.
Đại ca nói một câu rất có học vấn, huynh ấy nói thân ở chốn hương dã cũng có thể lợi dân, vì sao lại lợi dân? Chẳng qua là no ấm mà thôi.
Nhìn dáng vẻ bận rộn nhưng khí thế ngất trời của hai huynh đệ họ, mẹ chồng lau nước mắt: “Chí khí lão đại không giảm, hiện tại ta nhắm mắt cũng không sợ nữa rồi.”
Ta kéo tay bà: “Người đây là thiên vị nha, đại ca thì hay rồi, đại tẩu có hài tử, người không sợ nữa, chúng con thì người mặc kệ sao?”
Bà cười chọc đầu ta: “Con đấy, quỷ ranh mãnh giống như lão nhị, ta thật sự có chút hối hận, khi lão nhị còn bé ta nên ép nó học tập.”
Ta kể cho Thẩm Tuế An nghe, hắn chỉ cười cười: “Không ép được, khi đó tuy rằng ta cũng đọc hai câu “Rượu thịt Cửu Môn hôi thối, x//ương trên đường chet cóng”, thấy ăn mày cũng khen thưởng hai cái, nhưng ta chưa từng chịu đói, chưa từng xuống ruộng, không ở trong phòng bếp nóng đến mức đổ mồ hôi ba lớp trong ngoài, không cách nào thật sự đồng cảm với người bình thường được.”
20
Nhưng họ vẫn chưa làm xong phần hùng tâm tráng chí này, lúc mở đến cửa tiệm thứ ba, Thái tử trở về đăng cơ, chúng ta cũng coi như có giao tình cùng tiến cùng lùi, vinh quang của liệt tổ liệt tông Thẩm gia gầy dựng đã trở lại.
Thái tử còn hứa cho ta và Thẩm Tuế An mỗi người một nguyện vọng, Thẩm Tuế An rối rắm một hồi, quyết định xin một chức quan tương đương huyện lệnh, hắn muốn thử mình có bản lĩnh để cho bách tính một nơi đều ăn no hay không.
Về phần tâm nguyện của ta thì đơn giản rồi, ta muốn gỡ tên mình khỏi Liễu gia, trên hôn thư của ta viết là Liễu Bảo Hỉ, gia phả lưu lại cho hậu nhân cũng sẽ là Liễu, ta không vui, ta muốn họ Khương, ta là cô nương Khương gia.
Chúng ta không hồi kinh, trực tiếp đi nhậm chức, mẹ chồng cũng không muốn trở về, bà và mẹ ta hiện tại sống chung rất tốt, nhưng lại luyến tiếc cháu trai.
Cuối cùng ba trưởng bối thương lượng, ở trong kinh nửa năm, ở trong thôn nửa năm, cũng để cho hai đứa nhỏ vừa thấy phú quý, nhưng cũng hiểu khó khăn.
Về phần kế hoạch tiếp tục mở cửa tiệm, do ca ta cùng Mai Tử tỷ tiếp nhận, hai năm nay bọn họ cũng rèn luyện được rồi, không còn là người nhà quê có thể bị dọa bởi một trăm lượng bạc rồi.
Ngày chia tay, đại ca đại tẩu chạy tới kinh thành, chúng ta đi nhậm chức, ca ca cùng Mai Tử tỷ đi Phủ thành tìm mặt tiền cửa tiệm, mỗi người một phía, nhìn vào thực sự có phần thương cảm.
Nhưng không sao, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm mà sống cả đời này, khi về già vẫn có thể cùng nhau trở về dưỡng lão, giống như cha mẹ và mẹ chồng vậy.
Chân trời tuy xa, nhưng nhà mãi mãi là nơi trở về.
[HẾT]