Giá Hoàn Khố - Chương 3
7
Chúng ta đi đón Thẩm Tuế An, đại tẩu trở về nhà mẹ đẻ, tỷ ấy muốn cầu xin cha mẹ giúp đỡ, trước tiên mượn chút bạc để cho mẹ chồng có một chỗ ở ổn định, lúc đi còn là một người không tuyệt vọng, lúc về sắc mặt tái nhợt, không cần hỏi cũng biết kết quả thế nào.
Nắm tay đại ca nắm lại, móc một tờ giấy từ trong ống tay áo nói: “Từ trước đến giờ nhạc phụ nhạc mẫu vẫn luôn thương nàng, nàng cầm tờ hòa ly này c//ắt đ//ứt quan hệ với Thẩm gia ta, bọn họ sẽ đón nàng về nhà.”
Đại tẩu cứ đứng như vậy, không nói lời nào, cũng không nhận thư hòa ly.
Tỷ ấy làm sao có thể nhận chứ, tỷ ấy yêu đại ca như vậy kia mà.
Đại ca là quân tử, nhưng lại không hiểu lòng của nữ nhân, cũng may công tử hoàn khố này nhà ta sẽ không làm những chuyện gọi là không muốn liên lụy nàng này.
Nhưng ta vừa quay đầu, ánh mắt nhìn ta của Thẩm Tuế An cũng lấp lánh, hắn nói: “Kỳ thật chúng ta còn chưa viên…”
“Thẩm Tuế An, nếu chàng dám nói ra, ta sẽ ném chàng một mình ở chỗ này, sau đó mang theo mẹ chồng bọn họ về nhà, xem chàng một mình ở đây có sợ hay không!”
Được, nam nhân Thẩm gia đều có một tật xấu, ta giành trước khi hắn nói xong hô lên, tiếp theo tức giận đoạt lấy đồ trong tay đại ca xé đi: “Không muốn không muốn, ta thay đại tẩu nói, còn già mồm nữa sẽ ném hai tên nam nhân các người đi.”
Xé xong, hai người cũng thành thật hơn, mẹ chồng đi ra hòa giải nói: “Đừng để ý tới hai tên ngốc này, chỉ là vợ lão nhị à, chỉ sợ là cửa Liễu gia càng không dễ vào.”
Ta hì hì cười nói: “Nhưng con không phải họ Liễu, con họ Khương mà, hơn nữa trước kia con cho người đưa cho mẹ con một ngàn lượng, đối với người một ngàn lượng có thể không đủ để tỏ ơn huệ, nhưng ở nông thôn chúng con, có thể nuôi một nhà giàu có cả đời.”
Lúc trước không đề cập tới, vì sợ bọn họ không muốn rời khỏi kinh thành, hiện tại xem ra, ngay cả cha mẹ đại tẩu cũng không dám hỗ trợ, vẫn là rời đi tốt hơn.
Chỉ là nhà ta thật sự rất xa, lộ phí này phải làm sao bây giờ, đang phát sầu thì có một tiểu nha đầu liều lĩnh chạy tới đụng ta một cái, chờ ta phục hồi tinh thần, trong tay đã có thêm hai thỏi bạc, hai mươi lượng, đủ cho chúng ta về quê.
Đó là tiểu nha hoàn bên cạnh Liễu An Hà, muội muội này của ta cũng xem như trúc xấu mọc ra măng tốt.
Chúng ta bắt đầu đặt mua đồ dùng trên đường, ai cũng không chú ý tới sắc mặt xám xịt của đại tẩu, khi ta nhắc tới một ngàn lượng, mặt tỷ ấy càng tái nhợt hơn một chút.
8
Đợi đến cửa nhà, tới phiên ta trợn tròn mắt, nhà ngói gạch xanh của ta, mấy chục mẫu ruộng tốt và heo mập của ta đâu?
Ta biết cha mẹ không biết chữ, nên ta bảo người đưa bạc truyền tin, nói với họ có bạc thì nhanh chóng xây nhà lớn, mua ruộng đất, gia súc, sống thật tốt.
Nhưng trước mắt ta, sao vẫn là mấy gian nhà ngói trước khi ta rời nhà vậy?
Nhà ta ở trong thôn không tính là nghèo, nếu không năm đó cũng sẽ không nhặt thêm một người như ta về nhà, nhà thật sự nghèo, nóc nhà không thể dùng ngói, đều là đỉnh cỏ tranh.
Nhưng nông thôn không nghèo cũng chỉ có lương khô có thể ăn no bảy phần, tường là bùn đất, đất trong phòng cũng là bùn đất, đen sì, trời mưa sẽ bốc lên mùi hương khó ngửi, tiểu bối chúng ta dễ chấp nhận, nhưng mẹ chồng làm sao chịu được bây giờ?
Ta đang định về nhà tìm mẹ ta hỏi rõ ràng, đại tẩu đã đứng ra phía trước, tỷ ấy trực tiếp quỳ xuống nói: “Mẹ, phu quân, đệ muội, là ta có lỗi với mọi người, một ngàn lượng kia là ta khấu trừ, ta chỉ cho người đưa ba mươi lượng bạc trở về.”
Ta bối rối: “Nhưng tỷ tại sao lai làm vậy?”
Thẩm phủ thực sự là nhà giàu sang, cho nên một ngàn lượng này cũng không cần nói cho mẹ chồng, ta có thể làm chủ đưa về, đại tẩu cũng không keo kiệt.
Tỷ ấy cười khổ: “Bởi vì lòng tiểu nhân của ta, ta sợ bỗng chốc muội đưa nhiều bạc như vậy trở về, sẽ làm cho người khác có suy nghĩ muốn dựa thế mà tìm tới kinh thành, lỡ như gây chuyện không may. Mấy năm nay trong triều phức tạp sẽ liên lụy phu quân.”
Ta bị tâm kế này làm cho cả kinh hít vào một hơi lạnh, đột nhiên nhớ tới Đào ma ma khi đó tới đón ta, khó trách ta nhờ bà ta để lại chút bạc cho cha mẹ bên người, dù thế nào bà ta cũng không chịu, hóa ra giáo dưỡng của thế gia đều giống nhau.
Tỷ ấy nói tiếp: “Vốn dĩ ta nên nói rõ lúc ở kinh thành, nhưng lỗi của ta không nên liên lụy mẹ và phu quân, tận mắt thấy bọn họ bình an tới đây, ta cũng an tâm, không phiền đệ muội lo lắng nữa, ta đi ngay đây.”
Đại ca tiến lên kéo tỷ ấy, gập người thật sâu với ta: “Chuyện này là đại tẩu của muội làm sai, phu thê nhất thể, chúng ta không có gì để giải thích, chúng ta sẽ đi ngay, chỉ là mẹ phải tạm thời nhờ cậy đệ muội, đợi ngày khác có kế sinh nhai, ta nhất định lập tức tới đón.”
Nếu ngày xưa lúc vẫn ổn định, đại tẩu nghi kỵ cha mẹ ta như vậy, ta nhất định sẽ c//ắn x//é với tỷ ấy một trận. Nhưng tình cảnh hiện tại, hai người bọn họ lớn lên được hạ nhân vây quanh, tay không cần phải nhấc lên thì có thể đi đâu?
Ta giậm chân nói: “Đi? Nghĩ hay lắm, hiện tại đang là lúc ngày mùa, hai người hại cha mẹ ta không có tiền thuê người làm công, không thu hoạch được lương thực, không được đi đâu cả.”
Mẹ chồng cảm kích nhìn ta một cái, phụ họa nói: “Có nghe không? Phạm sai lầm còn muốn đi, còn không mau làm việc sửa chữa lỗi lầm.”
Đang nói việc đồng áng, xa xa, chợt nghe thấy mẹ ta lớn tiếng hô: “Ai đó? Ngày mùa bận rộn không xuống ruộng mà đứng ở cửa nhà ta, có vàng mà nhặt à?”
9
Giọng nói lớn, thật thân thiết, nước mắt của ta không nhịn được, cũng nâng giọng trả lời: “Con gái người đã trở lại, sao, không đáng giá hơn vàng sao?”
“Mẹ của Bảo Quý, bà nghe đi, thực sự là giọng nói của con gái, mau mau mau, đồ đạc để đó chúng ta lấy, bà mau trở về đi.”
Mẹ chạy như thỏ ra khỏi động, ba bước hai bước đã tới trước mặt ta, vui mừng xoa mặt của ta: “Thật sự là con gái của ta đã trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn này nuôi trắng trẻo mềm mại, ta đã nói đi nhà giàu có hưởng phúc rồi mà.”
Nhưng càng nói, bà cũng rơi lệ: “Chỉ là quá xa, ngày lễ ngày tết cũng không về được, may mắn con cho người truyền lời nhắn, nói đã lập gia, nhà chồng cũng tốt.”
Cha cũng chạy tới, vây quanh ta nhìn vài vòng: “Không giống, không giống, vẫn là mẹ con trước kia nói đúng, có ở bên cạnh chúng ta hay không không quan trọng, con sống tốt là quan trọng nhất.”
Nói xong, đại tẩu ta Mai Tử tỷ mới nhỏ giọng hỏi: “Bảo Hỉ, đây là người nhà chồng muội sao, người nào là chồng muội?”
Lúc này cha mẹ mới hồi lại tinh thần từ cơn kích động, mẹ chỉ nhìn thoáng qua, đi tới trước mặt mẹ chồng nói: “Vị này chính là thông gia sao? Mau, mau vào uống ngụm nước, núi dài đường xa, chắc chắn đã mệt mỏi và khát nước rồi, Bảo Quý, mau đến chỗ Lý đồ tể lấy hai cân thịt trở về, Mai Tử, con đi hậu viện bắt con gà giet để hầm canh.”
Cha há miệng muốn hỏi gì đó, lại bị mẹ kéo một cái, cũng thành thật đi theo phía sau, chờ vào nhà ngồi vào chỗ của mình, ta mới kéo Thẩm Tuế An dập đầu với cha mẹ: “Cha, mẹ, con mang theo tướng công trở về dập đầu với hai người, phúc phận của con gái không tệ, gả cho người cũng xem như là quân tử, hai người nhìn xem có hài lòng hay không.”
Cả đoạn đường Thẩm Tuế An đều có chút ủ rũ, hắn cảm thấy mình liên lụy cả nhà, nhưng lúc này cũng nghiêm mặt hành lễ với cha mẹ ta nói: “Tiểu tế may mắn cưới được vợ hiền, phải đa tạ nhạc phụ nhạc mẫu trước kia đã dạy dỗ.”
Quá nho nhã, cha ta căn bản không nghe kỹ, chỉ nhìn mặt hắn nói: “Được được được, vóc dáng cao, dáng dấp tuấn tú, tương lai đứa bé hai đứa sinh ra nhất định cũng sẽ rất tuấn tú.”
Mẹ càng vui mừng: “Đứng lên, đều đứng lên cả đi, nhìn con gái ta như vậy, là biết con đối xử với con bé không tệ.”
10
Buổi tối mọi người ăn một bữa cơm an tâm nhất gần đây, ngay cả đại ca cũng có phần ăn như hổ đói, ăn xong, đại tẩu muốn giúp đỡ, bị mẹ ta liên tục đuổi đi chăm sóc mẹ chồng.
Chờ trong bếp chỉ còn lại hai chúng ta, bà mới nhỏ giọng hỏi: “Trong nhà gặp nạn sao? Chỉ một thời gian hay là muốn ở đây luôn?”
Ta ngượng ngùng gãi đầu: “Chỉ sợ phải ở lâu, khó khăn này hơi lớn, toàn bộ của cải mất rồi.”
Mẹ gõ đầu ta: “Phi phi phi, nhổ nước miếng nói lại, cái gì gọi là toàn bộ mất hết, ba mươi lượng năm ngoái con đưa, mẹ đã mua ba mẫu ruộng loại tốt, khế đất ghi tên của con, vậy không tính là của cải sao?”
Nhắc tới ba mươi lượng bạc kia, mắt ta đảo quanh hỏi: “Lương thực ở ba mẫu đất kia đã thu hoạch chưa?”
“Vẫn chưa, làm sao nhanh như vậy được, hôm nay vừa mới là ngày mùa thứ hai.”
“Vậy vừa đúng lúc, người cùng cha, ca ca cũng đừng quan tâm. Để con sắp xếp, ngoại trừ mẹ chồng con, những người khác của Thẩm gia đều theo con xuống đất thu hoạch ba mẫu đất kia.”
“Sao, bọn họ đắc tội con à? Nha đầu, con cũng không thể nhìn người ta gặp khó khăn mà ra vẻ ta đây.”
Mẹ nhìn ta không đồng ý, ta không thể nói sự thật với bà, đành nói hàm hồ: “Người không hiểu tính tình người Thẩm gia, để họ ăn cơm trắng càng khó chịu hơn, chỉ có cùng nhau làm việc, họ mới có thể yên tâm ở lại.”
Thực ra ta cũng không nói dối, có chút tức giận là một phần, để cho bọn họ dung nhập cuộc sống nông thôn sớm một chút, tìm được con đường sinh tồn, mới là mục đích quan trọng hơn của ta.
Mẹ bán tín bán nghi đáp ứng, có nhiều trợ thủ như vậy, ngày hôm sau bà ở nhà nấu cơm, thuận tiện ở cùng mẹ chồng.
Ta ném cho Thẩm Tuế An một cái lưỡi liềm nói: “Không phải cảm thấy mình có tội sao? Cả ngày không lên tiếng là làm sao, nào, vung cái lưỡi liềm này cho ta, sau này mẹ ăn đặc hay lỏng phải xem chúng ta có thể thu hoạch bao nhiêu lương thực trở về.”
Hắn cùng đại tẩu nghe thấy, vẻ uể oải không phấn chấn trên mặt cũng xuất hiện một chút tinh thần, hai người liều m//ạng làm, hận không thể giữa trưa không nghỉ ngơi, đến cuối cùng tính ra, lương thực thu hoạch cũng sắp vượt qua ta.
Nhưng công việc đồng áng đâu dễ làm như vậy, bàn tay mềm mại của bọn họ cũng bị r//ách, làn da trắng nõn cũng rám nắng, mỗi ngày trở về mệt mỏi ngã xuống liền ngủ, đi đường cứng đờ, giống như đôi tay đôi chân kia đã không còn là của bọn họ nữa.
Chờ thu hoạch vụ thu kết thúc, gì mà xét nhà, gì mà một ngàn lượng bạc cũng không bằng có một bữa thịt lớn thu hoạch vụ thu.