Giá Hoàn Khố - Chương 2
4.
Cuộc sống của ta ở Thẩm phủ rất tốt, Thẩm Tuế An thật sự biết ăn nhậu chơi bời, giò heo của Trạng Nguyên lâu, Phật nhảy tường của Tiên Thực phủ, đầu vịt muối của quán trà ngoài thành, thậm chí là dưa chua nhà đại thẩm trong ngõ nhỏ, không có món ăn ngon nào mà hắn không tìm thấy.
Càng thần kỳ chính là, hắn ăn cơm thường xuyên không cần trả tiền, có vài đầu bếp được hắn nói một hai câu ý kiến cải tiến, vui vẻ giống như nhặt được vàng, nhưng nếu ngươi thực sự để hắn làm thì đó thực sự khiến chó vàng trong viện cũng không muốn ăn.
Ngoài việc ăn uống, xiếc ảo thuật ở Ngõa Xá*, không có mánh khóe hay chuyện mới mẻ trong chợ nào mà hắn không biết.
{Ngõa Xá*: là khu vui chơi giải trí của thành thị, hay còn được gọi là ngõa tử, ngõa thị. Nơi được bố trí để biểu diễn trong ngõa xá gọi là câu lan. Ngõa xá có quy mô lớn thì phải số lượng câu lan phải lên tới vài chục. Xuất hiện vào thời Tống- Nguyên.}
Mới đầu hắn mang ta theo cùng, ta có phần chột dạ, dù cha mẹ thương ta nhưng đạo lý nên dạy cũng đã dạy, gả cho người ta phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, lo liệu trong nhà, nào có kiểu mỗi ngày cùng phu quân ở bên ngoài ăn uống đi dạo lung tung.
Nhưng mẹ chồng lại vui tươi hớn hở nói: “Tính cách này của An Nhi, ta đ//ánh nó từ lúc mười tuổi nên đã biết nó là kiểu người muốn hưởng phúc tới già rồi, vậy nên tại sao ta lại đồng ý Liễu gia các con đổi người chứ? Vậy chẳng phải là cưới về một người quá cầu tiến về rồi bọn con không sống chung với nhau được ư. Con như vậy cũng tốt, chút ít tiền ăn uống thôi mà, Thẩm gia chúng ta vẫn cho được.”
Mẹ chồng ta nói cho là cho thật, ngày hôm đó liền cho ta một hộp ngân phiếu lớn, chờ ta đếm xong, sớm đã quên lúc trước nói chỉ dựa vào người trong nhà không tốt, chỉ riêng một rương này, đủ ăn đến đời cháu trai của ta.
Con người có thể chịu khổ, nhưng không cần phải có phúc còn tự tìm cái khổ. Người duy nhất trong nhà mà ta không đối phó được đại khái chính là đại tẩu.
Lão Hầu gia vài năm trước đã không còn, đại ca Thẩm Tuế An kế thừa tước vị, nhưng mẹ chồng vẫn còn, nhà chính vẫn không tách được.
Đại tẩu là khuê tú chân chính, nhất cử nhất động đều nói quy củ quy tắc, hầu hạ mẹ chồng đến mức giọt nước không lọt, cũng không quá để ý ta và Thẩm Tuế An càng ngày càng giống nhau.
Nàng xuất thân từ nhà thế gia, sẽ không cố ý làm khó ta, chỉ là có cơ hội sẽ chỉnh lại giáo dưỡng của ta, nhất là lúc ăn cơm, nàng đứng chia đồ ăn cho mẹ chồng, một đứa em dâu như ta cũng không thể ngồi, hết lần này tới lần khác đầu bếp trong phủ lại do Thẩm Tuế An tỉ mỉ chọn lựa, mỗi bữa cơm đều làm ta thèm đến mức chảy cả nước miếng.
Mẹ chồng rõ ràng thích cả nhà vui vẻ ngồi ăn cơm với nhau hơn, không biết tại sao, cũng không giúp ta.
Mãi đến một ngày, ta bắt gặp đại tẩu ở trong hoa viên đi tới đi lui, từ trước đến giờ ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng kia ở trên mặt nàng. Trước mặt nàng là nha hoàn Thúy Trúc được yêu thích nhất ở bên cạnh nàng, đi tới đi lui hồi lâu, nàng mới lên tiếng:
“Nếu, nếu ta bới tóc nâng ngươi lên làm di nương, ngươi có đồng ý không? Tính cách của ta ngươi cũng biết, mặc dù tương lai ngươi sinh hạ trưởng tử, ta vẫn tin ngươi như trước, cho mẹ con ngươi một tương lai tốt.”
Nàng càng nói giọng càng thấp: “Về phần đại gia, chàng là người tốt, cũng sẽ tôn trọng ngươi.”
Thúy Trúc nghe xong bụp một tiếng quỳ nói: “Tiểu thư, người tội gì phải tra tấn chính mình, hai người còn trẻ, sẽ có con thôi, lão phu nhân cùng cô gia đều không nói gì, người cần gì phải chủ động đẩy đại gia ra ngoài, lòng của người không đau sao?”
Đại tẩu nghe xong không nói lời nào, nhưng trên mặt vẫn hết sức sầu khổ.
5
Có vài mâu thuẫn nhỏ, ta cũng chưa từng nói trước mặt Thẩm Tuế An, ta cùng đại tẩu chỉ là từ nhỏ ch//ôn ở thổ nhưỡng không giống nhau, cũng không phải thật sự ai có ý xấu. Nhưng loại chuyện này, ta vẫn không nhịn được, giữa vợ chồng có chuyện mà không thể nói thì còn xem là vợ chồng gì nữa.
Quan trọng hơn là, ta lúc này mới nhớ tới, nhà quyền quý phải nạp thiếp, ta phải lừa gạt suy nghĩ của hắn mới được.
Thẩm Tuế An nghe ta lẩm bẩm nói xong, uống một ngụm trà nói: “Chuyện của đại tẩu ta không tiện chủ động nói với nàng, nhưng hôm nay nàng hỏi, ta sẽ nói với nàng một chút.”
“Tỷ ấy thành thân với đại ca bốn năm nhưng vẫn chưa mang thai. Hai năm nay các hoàng tử trong triều lại cạnh tranh nhiều, thời gian đại ca ở nhà cũng ít đi.”
“Nàng tới lâu như vậy, cũng biết gia giáo nữ nhi nhà quan lại, người sinh con rồi phải tỏ ra rộng lượng nạp thiếp cho phu quân, chớ nói chi là người chậm chạp chưa mang thai, miệng lưỡi kẻ nhàn rỗi trong kinh không buông tha tỷ ấy, từ nhỏ tỷ ấy đã học những quy củ kia, cũng không chịu buông tha chính mình.”
Ta trừng đôi mắt tròn tròn nhìn hắn, âm cuối kéo dài thật dài: “À, thì ra trong kinh thành có thói quen này à~”
Hắn uống một ngụm trà bị nghẹn ở trong cổ họng, vừa ho vừa nói: “Đồ vô lại, không ngờ nàng lại chờ câu này của ta, nhà chúng ta không có thói quen này, mẹ ta chịu thiệt thòi lớn vì thiếp nên ta và đại ca chắc chắn sẽ không như vậy.”
Ta vỗ vỗ lưng hắn: “Được được được, ta tin, chàng nói tiếp chuyện đại tẩu đi.”
“Cũng không có gì, thời gian của đại ca ít, chỉ có thể an ủi mẹ ta nhiều một chút, ở trong lòng đại tẩu, những quy củ kia là chỗ dựa cuối cùng để tỷ ấy làm tông phụ Thẩm gia, cho nên tỷ ấy tuyệt không chịu buông lỏng, cho dù mẹ không thích, cũng chỉ có thể tiếp nhận thỉnh an hầu hạ của tỷ ấy.”
Khó trách mẹ chồng ở trên bàn cơm không giúp ta, hóa ra là như vậy, đại tẩu hẳn là vô cùng yêu đại ca, nếu không với sự hiền lương thục đức của tỷ ấy, từ lâu đã chủ động nạp thiếp cho đại ca, không đến mức rối rắm đến hôm nay.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta lại nghĩ tới lần động phòng của chúng ta, ta nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Chàng không cùng ta làm cái kia, cũng là sợ ta có thai trước đại tẩu, khiến tỷ ấy suy nghĩ linh tinh à?”
Hắn nhẹ nhàng liếc ta một cái: “Một nửa một nửa thôi, cũng không biết là ai có tiền đồ như vậy, thấy tiểu huynh đệ của ta một cái đã sợ thành như vậy rồi.”
Trông như một kẻ lười biếng bị người khác ghét bỏ, ta đỏ mặt “ối” một tiếng, gãi hai tay.
Nhưng không thể không nói, tướng công ta cũng rất thông minh.
6
Nhưng người thông minh như vậy, một khi phạm sai lầm chính là sai lầm lớn.
Ngày quan binh đến xét nhà, chính là ngày hưu mộc khó có được của đại ca, một khắc trước chúng ta còn ngồi cùng một chỗ cười mắng Thẩm Tuế An không biết lại đi đâu buông thả rồi, một khắc sau, đã có rất nhiều người vây quanh Hầu phủ.
Trên thánh chỉ nói Thẩm Tuế An giúp đỡ Thái tử chạy trốn đã bị bắt giam, nói Thẩm Tuế An như vậy, Thẩm gia nhất định cũng đã kết bè kết cánh với Thái tử từ lâu, là tội xét nhà diệt tộc.
Hạ nhân khóc lóc, chỉ có đại ca vọt vào từ đường giơ kim bài miễn tử, áp sát một đường ra khỏi phủ, tiến vào trong cung.
Thẩm gia là công thần khai quốc, kim bài miễn tử kia có lịch sử trên trăm năm, nó đổi được mạng người của toàn phủ, nhưng không đổi lại tước vị Thẩm gia và quan vị của đại ca.
Xét nhà đột ngột, ngay cả tr//ộm một ít tài sản mà chúng ta cũng không lấy được, cắm trên đầu, rũ trên tai, ngay cả đeo trên tay đều bị lột sạch sẽ, ngay cả mấy bộ quần áo mẹ ta làm mà người giàu có chê bai cũng không cho phép ta mang đi.
Đến nhà giam đón Thẩm Tuế An, mẹ chồng khó mà không nổi giận, dùng gậy đ//ánh lên trên lưng hắn: “Ngươi là nghịch tử, đây chính là gia nghiệp trăm năm của Thẩm gia, đại ca ngươi từ năm tuổi đã chăm chỉ học tập không ngừng, gà gáy đã dậy, trăng lặn mới ngủ, ngươi làm sao xứng đáng với hắn, xứng đáng với liệt tổ liệt tông!”
Đại ca chỉ gắt gao ôm cánh tay mẹ chồng đ//ánh người: “Mẹ, không trách đệ ấy, đệ ấy sinh ra lương thiện, đều là tạo hóa trêu người, một kiếp này Thẩm gia chúng ta nhận, chỉ cần người còn, sẽ không xem là thua.”
Ta hái phương thuốc trị thương nông thôn ở ven đường, vừa khóc vừa lau thuốc vừa hỏi hắn: “Con người Thái tử tốt lắm sao?”
Tinh thần hắn rất sa sút, vẫn đáp: “Ừ, rất tốt, lúc ăn cơm cũng không lãng phí, cho dù là đồ khó ăn cũng sẽ nuốt vào, hắn nói hắn là tấm gương của vạn dân, là người không nên lãng phí lương thực nhất trên đời.”
Ai có thể nghĩ tới người đã từng dưới một người trên vạn người, lại có sở thích giống với Thẩm Tuế An, bọn họ từng vụng trngười//ộm nếm hết tất cả món ăn thú vị ở kinh thành.
Lúc gặp chuyện không may, bọn họ cũng cùng nhau ăn cơm, người truy nã Thái tử muốn liều chết giet y, làm sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn.
Cho nên đại ca không trách hắn, có lẽ đổi lại đại ca, huynh ấy cũng làm như vậy.