Giả Giả Thật Thật - Chương 4
12
Đêm đó, khi nghe qua tình hình, Vệ Vân Gián hơi kinh ngạc: ‘Ngươi có bằng chứng chứ?’
Ta thản nhiên đáp: ‘Không có.’
‘Vậy sao ngươi dám—’
Ta giơ ngón tay lên môi, ra hiệu hắn im lặng.
Ngón tay ta khoanh một vòng trên bản đồ, chỉ vào một vị trí.
‘Cửa Tuyên Bình, là lối vào hoàng cung mà mọi quan thần phải đi qua khi gặp hoàng đế.’
‘Bên ngoài là vùng bình nguyên, rất dễ bố trí quân mai phục tấn công.’
‘Cuối cùng, đội cấm quân trấn giữ bên ngoài từng là thuộc hạ của ngươi, rất dễ mua chuộc.’
Ta nháy mắt với hắn.
13
Sáng hôm sau, trên đường tiến cung, ta và Thái tử gặp nhau.
Hắn cười mỉa: ‘Hoàng muội, việc không có chứng cứ mà ngươi cũng dám ăn nói bừa bãi, cẩn thận mất đầu đấy.’
‘Hay là ngươi muốn tạo chứng cứ giả?
‘Đáng tiếc, giả thì vẫn là giả, không bao giờ thành thật được.’
Ta mở to mắt nhìn hắn: ‘Giả thì không thể thành thật sao?’
Hắn lại cười: ‘Hoàng muội, dù ngươi đã khôi phục thân phận, nhưng ngươi không hiểu rằng môi trường trưởng thành ảnh hưởng lớn đến con người.’
‘Từ nhỏ ngươi đã lớn lên ở nơi bần cùng, cơm no áo ấm còn khó, nói chi đến học cách trị quốc, làm vua?’
‘Còn ta từ nhỏ đã có Thái phó dạy bảo, danh thần trợ lực, đọc qua Đế Vương Tư Giám, học cách cai trị thần dân, ngươi lấy gì đấu với ta?’
Nói xong, hắn kiêu ngạo bỏ đi.
Ta nhìn bóng hắn đi xa, khẽ lắc đầu.
Nói suông mà không làm, chỉ chuộng sách vở.
Thật ra, thuật cai trị không nằm ở những cuốn sách Nho gia danh hiền, mà ở khả năng giao thiệp với đủ loại người, thấu hiểu tầng lớp, nắm bắt quy luật vận hành xã hội, xây dựng cho mình một đội ngũ chính trị.
Và ta tình cờ có ưu thế trời ban trong lĩnh vực này.
Ta nhận lấy cây nỏ từ thuộc hạ đưa tới.
Nheo mắt, nhắm thẳng vào lưng Thái tử.
Phía trước có tiếng hô vang: ‘Thái tử điện hạ cẩn thận—’
Nhưng đã quá muộn.
Ta buông tay, mũi tên đã rời dây cung, xuyên qua lồng ngực Thái tử.
Máu văng tung tóe.
Ta không dừng lại, dẫn tinh binh tiến thẳng vào hoàng cung.
Một đường tiến lên tới ngai vàng của hoàng đế.
Ngài vẫn chưa kịp phản ứng.
Ta giương cung, lắp tên, nhắm thẳng vào hoàng thượng.
Trước mặt ta là khuôn mặt có vài phần giống ta.
Nhưng đó là một khuôn mặt béo phệ, già nua, vô năng.
Ta khẽ hỏi hoàng thượng: ‘Giả thì không thể thành thật sao?’
Có lẽ Thái tử không hiểu rằng, ‘mưu phản’ chẳng qua chỉ là cái cớ.
Ta không có bằng chứng, nhưng vẫn có thể buộc hoàng thượng phải thừa nhận tội danh này.
Ngài như già đi mười tuổi chỉ trong một đêm.
Ngài cầm bút, viết chiếu thư—
Thái tử mưu phản, tử trận trong loạn chiến; công chúa hộ giá có công, hiền đức, trung nghĩa, được lập làm Thái nữ.
Ba tháng sau, hoàng đế thoái vị, Thái nữ đăng cơ.
Tân đế trị quốc, chính sự sáng suốt, quốc lực cường thịnh. Hết lòng vì dân, bao dung hòa hợp, đất nước phồn thịnh mở mang.
Thịnh thế khai sinh.
14
Nhiều năm sau, câu chuyện về công chúa thật giả đã được lưu truyền rộng rãi.
Một đêm khuya, Vệ Vân Gián gõ cửa phòng ta.
Hắn chỉ lặng lẽ chìa tay ra, trong lòng bàn tay là một đồng xu, mặt ngửa.
Hắn lật đồng xu lại.
Cả hai mặt hóa ra giống hệt nhau.
Ta hít một hơi sâu.
Lại bị phát hiện rồi.
Lâu sau, ta thở dài.
‘Ta thật có lỗi với ngươi. Ngươi có muốn ta bù đắp gì không?’
‘Thăng chức, phong tước, tiền tài, đất đai, tất cả đều có thể.’
‘Không, bệ hạ.’
‘Ngài trị quốc từ đó đến nay, chính sự thông suốt, thiên hạ thái bình. Ta không hề oán giận chuyện ngài từng lừa ta, bởi đó là việc đúng đắn nhất ta từng làm trong đời.’
‘Chỉ là, nhiều năm sau, ta chợt nhận ra vài điều.’
‘Điều ấy ám ảnh ta mãi, buộc ta phải tìm đến ngài, không thể không nói ra.’
‘Xin ngài cho phép ta kể một câu chuyện.’
Ta nhướn mày: ‘Chỉ là kể một câu chuyện thôi sao?’
‘Vâng, bệ hạ, ngài đã từng nghe… câu chuyện về công chúa thật giả chưa?’
‘Ngươi đang nói về trải nghiệm của ta sao?’
‘Không, là một phiên bản khác.’
‘Vậy cứ kể đi.’
Hắn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, dường như đang cân nhắc từng chữ.
‘Trong câu chuyện mà mọi người biết đến, nhân vật chính là một công chúa thật sự cao quý.'”
“Nàng từng trải qua bất hạnh thời thơ ấu, không lớn lên trong cung, mà bị một cô gái khác chiếm đoạt cuộc đời vốn thuộc về nàng. Giống như hầu hết những câu chuyện cũ rích, nàng đã vạch trần thân phận của giả của công chúa, giành lại quyền lực, địa vị và vinh quang, một cái kết mỹ mãn cho tất cả.”
“Nhưng bên dưới câu chuyện đó, có quá nhiều điểm bất thường đến mức ta ngạc nhiên vì mình phải mất chừng ấy năm mới nhận ra.”
“Nhũ mẫu từng nói rằng, sau dịch bệnh, công chúa gầy gò đến mức không còn ra dáng người, và tính cách của nàng cũng thay đổi hoàn toàn. Nhũ mẫu nhìn công chúa mà liên tưởng đến đứa trẻ trong khu ổ chuột.”
“Vậy thì, liệu có khả năng nào khác không? Rằng người chết trong trận dịch ấy không phải là đứa trẻ mồ côi, mà là công chúa thực sự?”
“Nếu công chúa đã chết, đứa trẻ mồ côi sẽ thay thế nàng.”
“Nàng ta gầy không phải vì bệnh nặng, mà là do đói khát triền miên gây ra.”
“Tính cách của nàng thay đổi, bởi nàng vốn dĩ không phải là công chúa.”
“Cô bé từng ném đá để cầu may ấy chính là nàng, vì thế nàng không tin vào số mệnh.”
“Đứa trẻ mồ côi vốn đã có vài nét giống công chúa, lại gầy gò đến mức khó nhận diện, khiến nhũ mẫu cũng không thể nhận ra. Nhũ mẫu dựa vào diện mạo của đứa trẻ mồ côi để điều chỉnh dung nhan cho công chúa giả, từ đó, hai người ngày càng giống nhau, cho đến khi trở thành một bản sao hoàn hảo. Còn công chúa thực sự, e rằng giờ đây trên thế gian không ai còn nhớ dung mạo nàng ra sao.”
“Ở đoạn kết của câu chuyện, công chúa từng hỏi: ‘Giả thì không thể thành thật sao?’ Lúc ấy ta tưởng nàng nói về chứng cứ, nhưng hóa ra không phải.”
“Đó là tất cả những gì ta muốn nói. Ta đã kể xong.”
Gió lạnh luồn qua hành lang, làm ngọn nến lay động, ánh sáng yếu ớt kéo dài và phóng đại bóng người, in lên bức tường dát vàng trong cung điện, dưới màn đêm bao trùm, tựa như một mãnh thú khổng lồ quấn lấy bức tường cung.
Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm rồi.
Hàng trăm năm qua, cái bóng tối này ngự trị trong lòng của vô số vị hoàng đế từng sống nơi đây, lạnh lùng quan sát, lặng thinh, soi rọi những bí mật sâu thẳm nhất trong lòng họ.
“Suỵt—”
Ta giơ ngón tay lên, ra hiệu hắn im lặng. Ngọn nến vụt tắt, cuốn đi chút hơi ấm cuối cùng trong nơi hội tụ muôn vàn dục vọng này, chỉ còn lại sự khô cằn và lạnh lẽo trường tồn suốt hàng trăm năm qua.
“Đây chỉ là suy đoán của ngươi.”
“Đúng vậy, ta không có chứng cứ.”
Ta khẽ mỉm cười.
“Nhưng nếu, ta chỉ nói nếu.”
“Nếu sự thật đúng là vậy, thì đây quả là điều thú vị nhất trên đời.”
“Người mà ngươi nói đến, nàng vốn là một trong những kẻ thấp hèn, bần cùng nhất trên thế gian này. Trên người nàng chảy dòng máu của đám dân bần hàn mà giới quý tộc khinh ghét nhất, vậy mà sinh mạng của những kẻ cao quý ấy giờ lại nằm trong tay nàng, số phận của họ bị nàng tùy ý điều khiển.”
“Nàng là cô gái thấp hèn xuất thân từ khu ổ chuột, vậy mà cũng là vị hoàng đế nắm quyền bốn biển, lưu danh muôn đời.”
“Phải,” người trước mặt khẽ đáp, “quả là khó tin.”
Câu chuyện đã kể xong, hắn cũng đến lúc phải rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn chậm rãi khuất xa, cảm nhận ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh lẽo chiếu vào, rọi lên mái tóc ta, vào đôi mắt ta. Ta mỉm cười dưới ánh trăng, lặp lại lời hắn.
“Đúng là, khó tin thật.”
Hết.