Giả Giả Thật Thật - Chương 3
8
Hoàng thượng đã hoàn toàn quên rằng vẫn còn có người xung quanh, vội vàng nói với nhũ mẫu: “Ngươi kể lại mọi chuyện về nàng…”
Ngài khựng lại, vì không biết nên gọi ta thế nào.
Thẩm Hoài Ngọc, đây là cái tên do chính ngài đặt cho con gái mình, hàm ý như ngọc quý, cao quý và mỹ miều.
Thế nhưng cái tên này lại bị một kẻ – một con chim sẻ chiếm tổ phượng hoàng, kẻ mang dòng máu hạ tiện, bẩn thỉu chiếm giữ suốt mấy chục năm.
Ngài không biết có còn có thể gọi ta bằng cái tên ấy được nữa không.
“… Kể về những năm qua của nàng đi.” Ngài cất giọng trầm thấp.
Nhũ mẫu vừa khóc vừa lau nước mắt: “Trong cung bề bộn nhiều việc, nô tỳ không rảnh rỗi về chăm sóc nàng, nên cũng không rõ nàng sống thế nào…”
Hoàng thượng tức giận đứng bật dậy.
“Ngươi dám đối xử với công chúa như thế! Tại sao ngươi không quay về!”
Nhũ mẫu run lên vì sợ hãi: “Mấy năm trước trong cung xuất hiện dịch bệnh, nô tỳ sợ quay về sẽ lây bệnh, mang đến cho cả hoàng cung…”
Bà ta viện cớ cao thượng, thực ra chỉ vì sợ chết mà thôi.
“Nữ nhi của trẫm…” Môi hoàng thượng run run, “Khi dịch bệnh qua đi, ngươi có về không?”
“Có về. Nhưng nàng đã bệnh nặng một trận, gầy trơ xương, chẳng còn ra hình người…”
Nhũ mẫu nhớ lại bộ dạng của ta lúc ấy.
Thiếu nữ gầy gò chỉ còn lại một bộ xương, hốc mắt lồi ra, khiến bà ta nhớ đến đám trẻ nơi khu ổ chuột, vừa kinh tởm lại vừa cảm thấy khoái ý trong lòng.
Cho dù thân phận kim tôn ngọc quý như công chúa, khi rơi vào cảnh bần hàn, thì cũng chẳng khác nào những kẻ ăn mày.
Hoàng thượng tức giận đập mạnh tách trà vào nhũ mẫu.
Mảnh sứ vỡ ghim vào hốc mắt bà ta, bà ta hét thảm một tiếng, máu chảy theo khóe mắt.
Bà ta không dám kêu đau, lết mình đến gần, không ngừng dập đầu.
“Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng…”
Hoàng thượng giận đến run cả người.
Đây là nữ nhi duy nhất của ngài và người ngài yêu sâu đậm, vậy mà lại bị bỏ mặc bên ngoài nhiều năm, chịu bao khổ cực.
Ngài định lên tiếng thì ta đã mỉm cười nói: “Phụ hoàng, dù sao cũng là một thời mẫu tử, xin hãy giao bà ấy cho con xử trí.”
Hoàng thượng trầm ngâm giây lát.
“Cũng được.”
“Chỉ là, đối với kẻ độc ác như thế, con không được mềm lòng.”
Ta đáp ứng, rồi dẫn nhũ mẫu quay về phủ công chúa.
9
Vừa về đến phủ, nhũ mẫu đã quỳ xuống.
“Công chúa tha mạng… Người đã hứa với nô tỳ.”
Ta quả thật đã cùng bà ta lập thỏa thuận, bảo bà ta phải kể thật về những năm tháng ta chịu khổ trước mặt hoàng thượng để giành lấy lòng thương xót cho ta; còn ta sẽ cứu bà ta khỏi tay hoàng thượng.
Gương mặt bà ta máu me be bét, những mảnh sứ nhỏ ghim vào vết thương trông càng thêm khủng khiếp.
Ta nhìn bà ta từ trên cao.
Ép đầu bà ta xuống.
Khuôn mặt bà bị ép xuống nền đất, mảnh sứ ghim sâu hơn. Bà phát ra tiếng kêu rên yếu ớt.
“Ta chỉ nói là cứu ngươi khỏi tay hoàng thượng, chứ không nói sẽ tha cho ngươi.”
Bà ta cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ không tin.
Hóa ra là trò chơi chữ.
Bà ta giãy giụa: “Chẳng qua là mắc phải dịch bệnh một lần, vậy mà ngươi lại trở nên…”
Ta nhếch môi cười khẩy.
“Người đâu, kéo bà ta vào thủy lao, bỏ thêm độc trùng, độc bọ vào.”
Cảm ơn bà ta đã thêm vào cuộc đời ta một màn kịch thật giả công chúa.
Để trả ơn, kết cục mà ta dành cho bà ta là bị độc trùng cắn xé, nghẹt thở mà chết trong nước.
10
Sau khi Nhũ mẫu bị dẫn đi, cửa liền có người gõ.
Là Vệ Vân Gián.
Vừa thấy hắn, ta trực tiếp mở lời: “Giờ ngươi đã biết trên người ta có huyết thống của Vệ gia, ngươi có muốn cùng ta liên thủ không?”
Có lẽ hắn đã sớm đoán được ta sẽ nhắc lại đề nghị này, chỉ im lặng không nói gì.
Hồi lâu sau, hắn đáp: “Xin lỗi, ta không thể.”
“Bất cứ chuyện gì khác ta đều có thể vì ngươi mà làm, duy chỉ có chuyện này thì không.”
“Dù hoàng đế nhu nhược, thái tử ngạo mạn?”
“Đúng vậy.”
Ta kinh ngạc: “Ngươi lại trung thành với đương kim thánh thượng đến thế?”
“Điều đó không liên quan đến ngài.” Hắn lắc đầu, “Ngươi có lẽ không biết, từ khi hoàng thượng lâm triều, đã nhiều lần điều chuyển quân đội Vệ gia, một phần nhập vào cấm quân, một phần sáp nhập vào Thập Nhị quân.”
“Nếu binh biến xảy ra, người ta phải đối đầu sẽ là những chiến hữu năm xưa. Có thể là huynh đệ, tỷ muội của họ. Cho dù không phải, vẫn sẽ có nhiều người bị cuốn vào chiến tranh mà chết oan uổng.”
Ta cố gắng duy trì nụ cười lịch sự nhưng thất bại.
Ta lạnh lùng, đọc một loạt các con số: “Năm trăm bảy mươi ba nghìn, chín trăm mười chín nghìn, ba mươi bảy nghìn.”
Thì ra mỗi con số đằng sau, đều từng là một sinh mạng biết thở, biết sống.
Họ là mẹ của ai, là nhi tử của ai, là bạn bè của ai, và từng cùng ai nương tựa sinh tồn.
Khi lật tấm lòng của họ ra, mới biết rằng những người hèn mọn như hạt bụi cũng có trái tim đang đập, cũng có thể rỉ máu, cũng biết đau đớn.
Chính khoảnh khắc này, hắn mới nhận ra, hắn phát ra mỗi một câu hỏi ‘tại sao’, từng thắc mắc, từng lời chất vấn, rốt cuộc chỉ chứa đựng một sự tàn nhẫn đến lạnh lùng—
Ngươi, đáng phải chịu khổ.
Ngươi sinh ra là để bị áp bức, bị ngược đãi; số phận đã chọn ngươi, vì vậy ngươi chỉ có thể cam chịu, chịu đựng và phục tùng.
Thì ra, đây chính là một luận điệu không phân biệt đúng sai.
Thì ra, đây là sự đàn áp tàn nhẫn của giai cấp đặc quyền đối với tiếng kêu rên đầy máu và nước mắt của bách tính.
Thì ra là vậy.
Thì ra là vậy.
Máu và nước mắt lăn xuống từ mắt phải của hắn, hắn nhìn thẳng vào ta, ánh mắt đầy kiên quyết: ‘Ta đồng ý.’
11
Sau khi kết liên minh với Vệ gia, cuộc tranh đấu giữa ta và Thái tử ngày càng căng thẳng.
Hôm nay hắn tố ta lợi dụng quyền lực, ngày mai ta tố hắn lơ là chức trách.
Mỗi khi chúng ta tranh cãi trước triều đình, hoàng thượng luôn thiên vị ta.
Dần dần, thế lực của ta càng ngày càng lớn.
Bề ngoài có vẻ như ngài thương xót đứa con gái mất đi rồi lại tìm lại được, nhưng thực chất ngài muốn mượn ta để răn đe Thái tử.
Chỉ tiếc rằng Thái tử lại không nhận ra điều này.
Càng tức giận, hắn càng bắt đầu tung tin đồn rằng ta lũng đoạn triều chính, chia bè kéo phái gây chia rẽ, gây nguy hại đến căn cơ vương triều.
Lời đồn ngày càng đi xa.
Cuối cùng, ta quyết định lật ngửa bàn cờ.
Với quyền hạn của Giám Sát, ta tấu trình lên hoàng thượng: ‘Thần thấy Thái tử có mưu đồ phản nghịch.’
‘Cái gì?!’
Đó là khi ta gặp riêng hoàng thượng. Nghe vậy, ngài vô cùng kinh ngạc.
Dẫu rằng ngài biết Thái tử đầy dã tâm, nhưng không ngờ hắn thật sự có thể đi đến chuyện đoạt ngôi.
Dù vậy, ngài cũng không quá hoảng sợ.
Lúc này, thế lực duy nhất có thể đe dọa ngài là cấm quân dưới quyền Vệ phủ, mà theo hiểu biết của ngài về Vệ Vân Gián, hắn luôn là người bảo thủ, sẽ không dính dáng đến tranh đấu quyền lực.
Ngài trầm ngâm, chuyển hướng sang cuộc tranh chấp giữa ta và Thái tử: ‘Ngươi có bằng chứng không?’
Ngài đầy ẩn ý: ‘Nếu vì tư lợi mà ăn nói hồ đồ, thì dù là ngươi, ta cũng không thể dung túng.’
Tội phản nghịch là tội chết, ta đưa ra tội danh này là muốn Thái tử phải chết.
Ngược lại, nếu cuối cùng ta không có bằng chứng, người chết sẽ là ta.
Không thành công thì thành nhân.
Ta gật đầu: ‘Dĩ nhiên.’
Hoàng thượng dứt khoát quyết định: ‘Ngày mai hai ngươi đối chất tại triều.’