Giả Giả Thật Thật - Chương 2
5
Không ngờ rằng, rắc rối không đến từ mẫu thân ta mà lại đến từ Thái tử—
Hắn coi ta như cái gai trong mắt.
Triều ta thông thoáng, nữ nhân cũng có thể làm quan.
Hoàng thượng luôn sủng ái nữ nhi, phong ta làm Giám sát Ngự sử chính tam phẩm.
Phải biết, ngày trước Thái tử cũng bắt đầu từ ngũ phẩm Khâm sai.
Thái tử bắt đầu cảm thấy nguy cơ.
Dù sao, công chúa cũng có quyền kế vị.
Thêm vào đó, việc binh quyền của Vệ gia mãi chưa có tiến triển.
Hắn không nhịn được mà tìm đến.
Vừa đến, đã chất vấn ta: “Ngươi không sợ ta vạch trần thân phận của ngươi sao?”
Ta cúi đầu, nhấp một ngụm trà, khẽ cười: “Hoàng huynh đùa rồi, ta có thân phận gì chứ?”
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
Dù là kẻ ngốc cũng hiểu rõ tình hình.
—Con rối mà hắn tự tay mời về đã nổi dậy.
Nhưng hắn lại không có bằng chứng nào để chứng minh thân phận của ta.
Hắn giận quá hóa cười: “Tốt lắm, rất tốt.”
“Ngươi tốt nhất đừng để ta tìm ra bằng chứng.”
Nói rồi phất tay áo mà đi.
6
Không ngờ, hắn lại thật sự tìm được bằng chứng—
Hơn nữa, là chứng cứ như núi.
Công chúa đã biến mất.
Theo miêu tả của mật báo, nàng đã mài đứt dây trói rồi bỏ trốn.
Một công chúa bị giam giữ lâu ngày, sau khi trốn thoát sẽ đi đâu?
Câu trả lời quá rõ ràng.
Nàng sẽ trở về hoàng cung.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, ta nhận được thánh chỉ triệu kiến.
“Truyền Hoài Ngọc công chúa, khâm thử—”
Vừa bước vào đại điện, ta đã thấy một nữ tử đầu tóc rối bù đứng giữa chính điện.
Vài ngày không ăn, nàng ta gầy trơ xương, bộ dạng vô cùng thảm hại.
Chỉ có khuôn mặt kia, giống ta gần như đúc.
Vừa nhìn thấy ta, nàng lập tức hét lên: “Chính là ả—ả đã trói ta—”
Nàng dùng ánh mắt đầy oán hận và căm ghét nhìn ta.
Thực ra, ai là công chúa thật chỉ cần liếc qua là biết.
Trước kia công chúa vốn rất bướng bỉnh, sau hôn lễ, hoàng thượng còn thắc mắc vì sao nữ nhi của người đột nhiên trở nên điềm đạm chững chạc hơn nhiều.
Khi công chúa thật trở lại, sự thật liền rõ ràng.
Thái tử nhìn ta lạnh lùng cười, như thể đã thấy kết cục của ta.
Ta bình tĩnh thu lại ánh mắt, hành lễ với hoàng thượng rồi nói: “Xin bệ hạ nghe thần nữ giải thích.”
Hoàng thượng sắc mặt nghiêm nghị, lộ ra vẻ tức giận.
“Trẫm muốn nghe xem, ngươi còn có thể ngụy biện thế nào.”
Người đã định tội ta trong lòng, bất kể ta có giải thích ra sao cũng vô ích.
Nhưng ta không định biện minh cho mình.
Ta kể rõ ràng từ đầu đến cuối, bao gồm cả việc ta bắt cóc công chúa, Thái tử tìm đến ta, thay công chúa xuất giá…
“Ngươi làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì muốn vào cung sao?”
Hoàng thượng nổi giận đùng đùng: “Kẻ tiện dân, vì muốn vinh hoa phú quý mà dám làm ra những việc bỉ ổi đê tiện như vậy!”
Công chúa lại gào lên: “Phụ hoàng, nữ nhi muốn giết ả! Con muốn rạch nát mặt ả, muốn chặt ả thành từng mảnh—”
Cơn giận của thiên tử có thể khiến hàng vạn xác chết phơi thây.
Hoàng thượng cười lạnh: “Người đâu—”
Thái tử trên mặt đầy vẻ chế giễu, mấp máy môi nói không thành tiếng:
—Tiện dân mãi mãi là tiện dân.
Kể từ khi bước vào chính điện, nét mặt ta vẫn luôn bình tĩnh.
Đến lúc này, ta mới nở một nụ cười.
“Từ từ đã.” Ta giơ tay ngăn lại, cắt lời hoàng thượng.
“Thần nữ đã mời một người đến, bệ hạ và chư vị không ngại nghe bà ta nói đôi lời.”
Ta vỗ tay, một phụ nhân mập mạp bị giải vào.
—Đó chính là nhũ mẫu của công chúa, cũng là mẫu thân của ta.
7
Vở kịch cung đình đến đây đã đạt đến cao trào.
Sắc mặt mọi người như đông cứng lại.
Công chúa sợ hãi, hoàng thượng kinh ngạc, Thái tử bàng hoàng.
Vô cùng nực cười.
Phụ nhân ấy run rẩy quỳ xuống.
“Xin bệ hạ thứ tội! Nô tài nhất thời hồ đồ, mới phạm phải tội lỗi tày trời này—”
Hoàng thượng không nhẫn nại mà ngắt lời: “Ngươi đã làm gì?”
Không ai chú ý đến công chúa bên cạnh đã mặt cắt không còn giọt máu.
“Sinh hạ công chúa xong, nô tài bị ma quỷ ám ảnh mà tráo đổi công chúa với nữ nhi ruột của mình.”
Một câu nói chấn động như sấm dậy ngang tai.
Công chúa mặt mày trắng bệch, gượng gạo trấn tĩnh.
“Ngươi nói năng hồ đồ!” Nàng lớn tiếng quát, “Phụ hoàng, tiện dân này vì muốn cầu sinh lại không ngại cấu kết với nhũ mẫu của con, cả hai cùng làm giả chứng cứ, tuyệt đối không thể tin!”
Lúc này, hoàng thượng mới phản ứng, trầm giọng hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì không?”
“Chuyện này…” Ta đưa tay xoa cằm, suy nghĩ một lát.
Công chúa đã bình tĩnh lại, chắc mẩm rằng ta không có chứng cứ, khẽ cười lạnh một tiếng.
“Phụ hoàng, vẫn nên giết chết tên tiểu nhân bịa đặt này đi –”
Ta ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với nàng ta: “Công chúa, hà tất phải vội như thế?”
“Các vị chẳng lẽ chưa từng thắc mắc, vì sao công chúa và ta lại có diện mạo giống hệt nhau như vậy?”
Câu hỏi ấy quả thực đã làm nhiều người bối rối.
Ta vỗ tay một cái, nhũ mẫu đã toàn thân run rẩy, lấy ra một viên dược hoàn.
“Mời công chúa dùng viên thuốc này,” ta khách sáo nói, “nếu công chúa thật sự muốn chứng minh bản thân trong sạch.”
Môi nàng ta run rẩy, sắc mặt tái nhợt, vô thức lùi lại một bước, rõ ràng là không muốn nuốt viên thuốc.
Nhưng hoàng thượng vẫn dán mắt vào nàng ta, buộc nàng ta không thể không uống.
Sau khi nuốt xuống, nàng ta ôm lấy mặt, từ cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Xương cốt của nàng đang bị nghiền nát, tái cấu trúc, trở về diện mạo thật sự của nàng.
Khi buông tay xuống, khuôn mặt nàng ta đã chẳng còn chút gì liên quan đến quý phi nữa.
Diện mạo hiện tại của nàng ta sao mà giống với nhũ mẫu– mẫu thân ruột của nàng.
Ta đảo mắt nhìn quanh, khẽ cười.
“Nghe đồn người Bắc Cương giỏi thuật vu cổ, có thể thay đổi xương cốt, dung mạo, biến một người thành hình dạng của người khác.”
Đó là lời Thái tử từng nói với ta.
“Vu cổ phải được thi triển từ nhỏ, không thể chỉ trong vài ngày mà thành.”
Đó là lời Vệ Vân Gián từng nói với ta.
Giả công chúa từ nhỏ đã ở trong cung, nhũ mẫu tự nhiên có cơ hội sử dụng thuật vu cổ.
Mỗi tháng công chúa đều triệu nhũ mẫu vào cung trò chuyện rất lâu, bề ngoài là để tránh tai mắt, nhưng thực chất là vì vu cổ cần phải gia hạn hàng tháng.
Dù nhũ mẫu chẳng ưa gì ta, vẫn hai ba năm quay về một lần, chứ không trực tiếp giết ta, vì bà ta cần điều chỉnh ngũ quan cho giả công chúa sao cho hợp với gương mặt của ta, người mang dòng máu của hoàng đế và quý phi.
Ta vốn biết nhũ mẫu tráo đổi thân phận nên đã bắt cóc công chúa nhưng không giết nàng. Nếu nàng chết, ai sẽ đối đầu với ta, làm sao ta có thể thuận lợi vạch trần chân tướng, khiến hoàng thượng cảm thấy áy náy với ta?
Sắc mặt hoàng thượng kinh hoàng.
Ngài suýt chút nữa đã giết chết nữ nhi ruột thịt của mình.