Giả Giả Thật Thật - Chương 1
1
Khi thái tử đến gõ cửa đã là nửa đêm canh ba..
Ta đã chờ hắn rất lâu rồi.
Nhưng lại cố tình giả bộ như vừa tỉnh giấc, loạng choạng mở cửa.
“Ai vậy…”
Một thiếu niên tuấn tú, y phục hoa lệ, nhàn nhạt mở miệng: “Ta họ Thẩm.”
Thẩm, họ của hoàng triều đương thời.
Đương kim Thánh thượng dòng dõi đơn bạc, dưới gối chỉ có một trai một gái.
Thái tử là do hoàng hậu sinh ra, còn công chúa là nữ nhi của vị quý phi đã quá cố.
Thân phận của hắn ai cũng có thể đoán ra.
Ta “Bịch” một tiếng quỳ xuống.
“Dân nữ có mắt không tròng, không nhận ra Thái tử điện hạ.”
Hắn không trả lời, nâng cằm ta lên, thoáng nhìn kỹ một hồi.
Rồi bỗng dưng cười.
Nụ cười vừa lạnh lùng, vừa khinh miệt.
“Thiên hạ quả có người giống A Ngọc đến kỳ lạ.”
“Ta từng nghe người Bắc Cương giỏi vu cổ, có thể thay đổi xương cốt, cải biến dung mạo, biến một người thành kẻ khác. Ta còn nghĩ, nếu ngươi không giống A Ngọc như trong lời đồn, ta sẽ sai người đập nát xương cốt của ngươi, từng chút từng chút sửa lại cho giống A Ngọc.”
“Đáng tiếc, hai người lại giống nhau đến thế.”
Ngữ khí của hắn đầy vẻ tiếc nuối.
Ta sợ hãi cúi đầu quỳ xuống một lần nữa.
“Dân nữ không hiểu ý Thái tử điện hạ.”
Hắn cao cao tại thượng nhìn xuống ta.
“Ngày mai là hôn lễ của công chúa và vệ tiểu tướng quân, nhưng công chúa lại đào hôn.”
“Trừ ta ra, không ai biết chuyện này, kể cả phụ hoàng.”
“Ta muốn ngươi giả làm công chúa, thay nàng hoàn thành hôn lễ, cho đến khi tìm lại được nàng.”
Mặt ta lập tức tái nhợt.
Rất lâu sau mới nói: “Nếu bị phát hiện thì…”
Lúc này Thái tử mới chăm chú nhìn ta, thoáng mỉm cười.
“Mẫu thân ngươi làm việc trong cung, phải không? Ta đảm bảo bà ta sẽ được sống trong giàu sang, bình an suốt đời.”
Đây là muốn ta một mình gánh chịu toàn bộ tội lỗi.
Uy hiếp lẫn dụ dỗ, hoàng gia vốn luôn tàn nhẫn như vậy.
Ta không ngừng dập đầu, mãi cho đến khi chảy máu.
Đối diện với khuôn mặt giống hệt muội muội mình, Thái tử vẫn không chút động lòng.
“Ngươi chuẩn bị đi, lát nữa ta sẽ phái người đến đón.”
Hắn rời đi.
Hắn vĩnh viễn không biết, trong căn phòng sau lưng ta, chỉ cách vài bước chân, là nơi giam giữ “muội muội đào hôn” của hắn.
2
Ta từ từ bò dậy.
Đầu gối bị đá nhọn mài rách da, máu từ trán không ngừng chảy.
Tình cảnh chật vật này, ta đã trải qua vô số lần, cũng chẳng để ý mấy.
Quay người bước vào trong phòng.
Trong căn phòng nhỏ chứa đồ ở góc trong cùng là công chúa bị trói chặt.
Nàng giãy giụa muốn thoát khỏi dây trói.
“Tại sao ngươi lại trói ta? Ngươi muốn làm gì?”
Ta thản nhiên liếc nhìn nàng. “Ta muốn thay thế ngươi, trở thành công chúa.”
Sự thật rõ ràng như vậy.
“Tại sao?” Nàng không tin nổi.
“Ngươi có thù với ta? Ngươi có thù với phụ hoàng ta? Ngươi muốn vào cung báo thù?”
Nàng còn đang liệt kê từng khả năng.
Ta thấy có chút buồn cười.
Ta tiện tay lấy miếng vải nhét vào miệng nàng để ngăn chặn thanh âm, chỉ để lại một câu nhẹ bẫng.
“Chỉ vì ta muốn làm hoàng đế mà thôi.”
Mắt nàng đột nhiên mở lớn như không thể tin nổi, cố gắng muốn nói gì đó, nhưng miệng bị chặn lại nên không thể phát thành lời.
Ta cũng lười nghe.
Đã đến lúc phải đi.
Khi bước qua ngưỡng cửa, ta dừng lại một chút.
Lúc Thái tử đến, ta quỳ ngay đây.
Khi đó ta tỏ ra run rẩy, ánh mắt Thái tử nhìn ta vô cùng khinh miệt.
Ta không hề giả bộ, bởi vì ta vốn dĩ là người như thế.
Là kẻ sinh ra từ đáy xã hội thấp hèn nhất, không có cốt khí, như thể bẩm sinh đã thiếu đi xương sống.
Đối mặt với chuyện sống chết trong giây lát, ta sẽ sợ hãi, sẽ run rẩy, bởi ta vốn dĩ ham sống sợ chết, hèn hạ mà lăn lóc trong cuộc đời.
Nhưng một kẻ như ta, lại cũng không cam lòng. Cũng muốn bẻ gãy xương sống của những kẻ cao cao tại thượng, muốn nhìn thấy họ phải quỳ gối, còn rất nhiều những tưởng tượng thấp hèn khác.
Vì điều này, ta có thể vượt qua sự hèn yếu của bản thân, dù có phải trả giá bằng cả mạng sống.
3
Còn ba canh giờ nữa là đến đại hôn.
Trời đã lờ mờ sáng, ta khoác lên mình bộ giá y đỏ thẫm, nghiêng người tựa vào ghế mềm, để mặc các cung nữ bôi son phấn lên mặt.
Thái tử lại bước vào.
Hắn nhắc đến một chuyện khác.
“Lần này ngươi đi, cần tận lực lôi kéo vệ tiểu tướng quân, nếu có thể lấy lại binh quyền thì càng tốt.”
Ta ngẩng lên nhìn hắn một cái.
Câu nói thật thú vị.
Nói là lấy lại binh quyền, nhưng không nói là lấy lại cho ai.
Hoàng đế, hay là Thái tử?
Dù Thái tử là nhi tử duy nhất của hoàng thượng, nhưng hoàng thượng đang trẻ trung khoẻ mạnh, vẫn có thể ngồi vững trên ngai vàng ba mươi năm nữa, mà Thái tử lại dã tâm bừng bừng, làm sao chờ được lâu đến thế?
Mà hoàng đế cũng luôn đề phòng chính con trai của mình.
Cha con bên ngoài hòa thuận, trong lòng lại chia rẽ.
Chẳng trách Thái tử thà tìm người giả làm công chúa, chứ không để hôn lễ bị hủy bỏ.
Ta là giả, điều này chỉ có hắn biết mà thôi.
Trong lòng ta trăm mối suy tư, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ một nữ tử nhu nhược: “Dân nữ hiểu rồi.”
Hắn nhắc nhở: “Về sau ngươi phải tự xưng là bản cung.”
“Dân… bản cung hiểu rồi.”
Trong lòng ta lại có tính toán riêng.
Công chúa là nữ nhi của quý phi, ngoại tộc chính là Vệ gia.
Tính ra, ta và vệ tiểu tướng quân là biểu huynh muội.
Binh quyền của Vệ gia, thay vì giao cho Thái tử, chẳng bằng ta tự nắm lấy.
Thái tử lại dặn dò thêm một câu: “Vệ Vân Gián và A Ngọc có quan hệ thân thiết, ngươi phải cẩn trọng, chớ để hắn phát hiện ra sơ hở.”
Lúc này chỉ còn hai canh giờ nữa là đến đại hôn.
Bên ngoài cung bắt đầu vang lên tiếng trống chiêng, xua tan màn sương lạnh lẽo của buổi sớm.
4
Vệ Vân Gián là một nhân vật truyền kỳ.
Hắn là thiếu niên tướng quân, mười bảy tuổi ra chiến trường, mười chín tuổi viễn chinh, dẫn dắt thiết kỵ của vệ gia tiến về phương Bắc, khiến Hung Nô nghe danh phải khiếp sợ.
Sở hữu chiến công lẫy lừng như vậy, nhưng trên triều đình, hắn lại vô cùng khiêm nhường.
Không phát ra tiếng, không đứng về phe phái nào.
Khoảnh khắc vén khăn voan đỏ, thanh niên tóc đen đứng lặng ở đó nhìn ta.
Trên khuôn mặt không có vẻ vui mừng, cũng chẳng có chút tình ý.
Hắn rất bình tĩnh.
Nghe đồn rằng cuộc hôn nhân này là do công chúa cầu xin mà có.
Khi Quý phi còn sống, nàng đã được sủng ái vô cùng, và sự ân sủng ấy vẫn tiếp tục duy trì đến nữ nhi của nàng sau khi nàng qua đời.
Công chúa đã cầu xin phụ hoàng vài lần, khiến người động lòng mà ban hôn.
Ta thầm nghĩ, nếu lúc này công chúa thực sự ở đây, nàng sẽ phản ứng thế nào?
Có lẽ là ngượng ngùng chăng.
Ta chưa nghĩ thông, thì thiếu niên trước mặt đã lên tiếng: “Ngươi không phải Thẩm Hoài Ngọc.”
Trong khoảnh khắc đó, trái tim ta như ngừng đập.
Hắn nhàn nhạt nói: “Thuộc hạ đã báo lại cho ta rằng công chúa mất tích.”
“Ngươi đã giam công chúa ở đâu?”
Trên mặt ta trước là kinh ngạc đến biến sắc, sau đó chuyển thành phẫn nộ và nhục nhã.
“Ngươi đang nói gì vậy? Đêm qua, Thái tử bất ngờ tìm đến nhà ta, khi ấy ta mới biết chuyện công chúa mất tích.”
Hắn chỉ đang thử ta, hoàn toàn không có bằng chứng thật sự, nếu không, làm sao hắn không biết công chúa đang ở trong nhà ta?
Hắn khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy. Xin lỗi, là ta đã hiểu lầm.”
Hắn chăm chú quan sát khuôn mặt ta, một khuôn mặt giống hệt Quý phi đã quá cố.
“Thái tử đã dùng vu cổ để sửa đổi ngũ quan của ngươi sao?”
Rồi hắn lại tự bác bỏ: “Không đúng. Vu cổ phải được dùng từ thuở nhỏ, không thể trong vài ngày mà thành.”
“Vậy thì chỉ là trùng hợp.”
Hắn nhắc nhở: “Trong cung ngoài ta ra, còn có một người rất thân thiết với công chúa, đó là nhũ mẫu của nàng.”
“Quý phi mất sớm, công chúa và nhũ mẫu có tình cảm sâu sắc, mỗi tháng đều triệu bà ấy vào cung trò chuyện rất lâu.”
Hắn cũng không mong ta để lộ sơ hở.
Dù sao, việc công chúa mất tích, nếu bại lộ ra ngoài, sẽ gây phiền phức cho tất cả.
Nghe hắn nói, lòng ta không khỏi nặng trĩu.
—Nhũ mẫu của công chúa, chính là mẫu thân ta.
Vệ Vân Gián cũng đã nghĩ đến điều này: “Mẫu thân ngươi có vị trí cao trong cung, tại sao ngươi lại lưu lạc ở khu ổ chuột?”
Khi Quý phi còn sống, mẫu thân ta là tâm phúc của nàng; sau khi Quý phi qua đời, bà càng trở thành nhũ mẫu của công chúa.
“Mẫu thân ta từ lâu đã không coi ta ra gì.”
” Dù sao cũng là con gái ruột, bà ấy có thể sẽ nhận ra ngươi?”
“Bà ấy hai ba năm mới trở về từ trong cung một lần, đối với ta thờ ơ lạnh nhạt, chưa chắc đã nhận ra.”
“Vậy thì tốt.”