Gia Đấu Trong Hầu Phủ - Chương 2
Nàng ta thở dài, trên mặt toàn là vẻ trung thành: “Nô tỳ chỉ thương cho phu nhân. Kim chi ngọc diệp của phủ Thái phó, vậy mà lại bị những nữ nhi giang hồ cỏ dại kia không coi vào đâu, thật là…”
“Thì có thể làm sao được.” Ta không thể không ra vẻ đau khổ tột cùng: “Lòng Hầu gia không ở đây, ta cũng chỉ có thể thành toàn cho hắn.”
Hồng Tú không ngờ, chỉ bốn năm trôi qua, ta là chính thất phu nhân ngang ngược ghen tuông này lại không còn khí thế như năm xưa.
Thấy không thể xúi giục ta đi đối đầu với Tiểu Yến và Diệp Sanh, nàng ta cắn răng, che giấu sự thất vọng trong mắt, chỉ nghĩ đến ngày sau còn dài, trở về rồi sẽ âm thầm tính toán.
Trước khi đi, nàng ta không quên một lần nữa tỏ lòng trung thành với ta: “Nô tỳ cả đời này chỉ trung thành với Hầu gia và phu nhân, nếu có sai khiến, nô tỳ nhất định sẽ không từ nan.”
4.
Đợi đến khi ứng phó xong bốn di nương, ta mới thở phào nhẹ nhõm, ngã vật ra trên giường.
Không ngờ giả vờ giả vịt cũng mệt như vậy.
“Sau khi thái y đến thì nói thế nào?”
“Thái y nói, thân thể Yến di nương vẫn luôn cường tráng, vừa rồi có lẽ chỉ là nhất thời cảm xúc biến động quá lớn, mới dẫn đến không khỏe, chỉ cần uống thuốc an thai, tĩnh dưỡng là được.”
“Vậy thì tốt.”
Vở kịch mới vừa mở màn, đứa trẻ này còn chưa thể xảy ra chuyện.
Ta nghe xong lời này cũng yên tâm hơn không ít: “Đi lấy một phong bao lì xì thật to cho thái y, nhất định phải để ông ta biết, Hầu gia rất coi trọng đứa bé này, không được xảy ra bất kỳ vấn đề gì.”
“Tiểu thư…” Thị nữ Liên Diệp ấp úng: “Hôm nay động tĩnh nạp thiếp quá lớn, lão gia và phu nhân cũng nghe nói, đang đến Hầu phủ, chỉ sợ sắp đến rồi.”
Kiếp trước khi tin ta mất mạng truyền đến, cha mẹ một đêm bạc đầu, ở trước cửa phủ mắng Cố Giới bạc tình, cảnh tượng đó vẫn còn hiện rõ trước mắt. Lần này Cố Giới một lần nạp bốn phòng mỹ thiếp, hoàn toàn không để ta và phủ Thái phó vào mắt, chỉ sợ lại khiến họ lo lắng.
Quả nhiên, cha mẹ vừa đến, đã bắt ta thu dọn đồ hồi môn về phủ với họ: “Thằng nhãi ranh đáng chết! Hòa li, nhất định phải hòa li!”
Sau khi biết ta đích thân đồng ý nạp thiếp, họ càng thêm tức giận, ta chỉ có thể rót trà cho họ uống để nguôi giận: “Thiên gia ban hôn, sao có thể dễ dàng hòa li? Huống hồ Cố Giới giờ đây được thánh thượng sủng ái, chỉ sợ bệ hạ cũng sẽ khuyên chúng ta bỏ qua chuyện này.
Cha mẹ đừng lo lắng, nữ nhi tự có tính toán, chớ có lo lắng.”
Mối hôn sự giữa ta và Cố Giới là do chính Cố Giới cầu xin.
Năm hắn cập kê, đích thân săn được một con hươu toàn thân trắng muốt dâng lên bệ hạ.
Bệ hạ rất vui mừng, hỏi hắn muốn ban thưởng gì.
Cố Giới thẳng lưng quỳ trên mặt đất, nói rằng nếu được cưới nữ nhi của Từ Thái phó là Thì Anh làm vợ, cả đời này không còn gì hối tiếc.
Vì vậy, bệ hạ mai mối, hoàng hậu đích thân ban trâm phượng đầu làm đồ hồi môn, trong nháy mắt ta trở thành tân nương khiến người ta ghen tị nhất kinh thành.
Vừa mới thành hôn, chúng ta cũng từng vợ chồng hòa thuận, nâng ly chúc mừng. Nhưng Cố Giới tuổi trẻ khí thịnh quá, ta không ngăn được hắn đi làm anh hùng của người khác.
Ta đã khóc lóc om sòm nhưng cuối cùng vẫn đẩy hắn ra xa, tình cảm của hai người cũng khó có thể trở lại như trước.
Nhưng giờ đây ta cũng không quan tâm nữa.
5.
Phủ đệ bỗng nhiên có thêm bốn vị mỹ nhân nhưng Cố Giới lại không vui.
Kể từ ngày giao tranh chọn viện hôm đó, Tiểu Yến và Diệp Sanh bắt đầu không ưa nhau.
Tiểu Yến dựa vào đứa con trong bụng, lần lượt đấu với Diệp Sanh. Diệp Sanh cũng không phải dạng vừa, Tiểu Yến không thể hầu hạ vào ban đêm, Diệp Sanh thường xoa bóp thắt lưng đau nhức vào mỗi buổi sáng thỉnh an, hoặc để lộ vết đỏ bầm ở cổ áo.
Còn ta, phải giữ thái độ không thiên vị giữa hai người.
Một mặt khuyên Tiểu Yến: “Diệp di nương cùng Hầu gia sống chết có nhau, là người đặc biệt trong lòng hắn. Ngươi đừng luôn trêu chọc nàng, đến lúc Hầu gia đau lòng thì sao.”
Mặt khác lại sai người đưa đồ ăn và đồ trang sức tinh xảo hiếm có đến viện của Diệp Sanh, nhắc nhở nàng ta: “Mặc dù các ngươi không phân lớn nhỏ nhưng Diệp di nương dù sao cũng là mẹ ruột của đứa con đầu lòng của Hầu gia, huống hồ phụ nữ mang thai vốn tính khí lớn, ngươi hà tất phải so đo với nàng ta, lại khiến Hầu gia khó xử.”
Sau đó, xung đột giữa hai người càng thường xuyên hơn, mỗi ngày đều phải gây gổ lớn nhỏ một hai lần.
Nhìn hai người tâm phúc đấu đá nhau, Cố Giới đau đầu vô cùng.
Nhưng lúc này, Hồng Tú lại thể hiện phẩm chất ưu tú của một đóa hoa giải ngữ.
Sự không tranh giành của nàng khiến Cố Giới như tìm được một nơi trú ẩn, không biết là thực sự thương xót Hồng Tú hay muốn cảnh cáo hai người kia, Cố Giới đến viện của Hồng Tú ngày càng nhiều.
Tiểu Yến và Diệp Sanh không ngờ rằng, họ đấu đá nhau, người được lợi lại là Hồng Tú.
Hai người ngầm hiểu ý nhau mà ngừng chiến, nhất thời, hậu viện Hầu phủ đạt được sự bình yên kỳ lạ.
6.
Một sáng nọ, ta còn chưa kịp dậy đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân.
Hồng Tú mắt đỏ hoe, còn mẹ đẻ của nàng là Lý thị đang quỳ trên mặt đất, một tay che lấy má trái.
“Ôi chao, Lý đại nương, sao thế này? Bà cũng là lão nhân trong phủ rồi, sao có thể tùy tiện quỳ trên mặt đất, mau đứng lên đi.”
Vì nhân vật chính đã khua chiêng gõ trống đến nơi, ta là vai phụ cũng phải lên giọng diễn tiếp vở kịch này.
Hồng Tú là gia sinh tử, cả nhà nàng đều ăn cơm trong phủ. Lão nương Lý thị càng là tiểu quản sự phụ trách mua sắm trong bếp.
Kiếp trước Lý thị này tuy không làm gì tổn hại đến lương tâm nhưng lòng người khó lường, sau khi sống lại ta vẫn tìm cớ mở bếp riêng, việc mua sắm hàng ngày cũng tách riêng với bếp lớn.
Lý thị ngập ngừng đứng dậy, giả vờ vô tình để lộ dấu tay trên mặt.
“Ôi chao, sao lại bị đánh thành thế này?” Ta giả vờ ngạc nhiên: “Là ai làm vậy?”
“Tỷ tỷ Ngân Hạnh bên cạnh Diệp di nương đến bếp lấy điểm tâm, vừa khéo nhìn thấy mẹ ta đang dùng canh sâm. Mẹ ta đã giải thích rồi, là dạo này bà ấy không khỏe, ta cố tình để dành phần của mình cho bà ấy bồi bổ sức khỏe.”
“Nhưng Ngân Hạnh không nghe, cứ khăng khăng nói mẹ ta là kẻ trộm trong nhà, ra tay tát mẹ ta một cái. Ta đến tìm Diệp di nương để lý luận, ai ngờ di nương lại nói… lại nói ta một ngày làm nô, cả đời hèn hạ, không xứng đứng nói chuyện với di nương.”
Hồng Tú nắm chặt khăn tay, không ngừng lau nước mắt, giọng nói vô cùng thê lương: “Nô tỳ biết mình xuất thân hèn kém, bị người ta khinh thường không sao nhưng tuyệt đối không thể để mẹ ta cũng bị người ta đối xử như vậy!”
Cố Giới nghe tin vừa vào cửa đã nghe được một tràng như vậy, lập tức cau mày không vui.
Ta hiểu rõ tâm tư của hắn.
Bản thân Cố Giới cũng coi thường thân thế của Hồng Tú, coi nàng như một món đồ chơi nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói nàng là kẻ hèn hạ.
Bằng không thì Cố Giới hắn thành cái gì? Là kẻ hạ lưu chung chăn gối với kẻ hèn hạ sao?
Huống hồ hắn vốn đa tình, người đẹp khóc như hoa lê đẫm mưa, nước mắt lập tức rơi vào lòng hắn.
Thương xót người này, tất nhiên sẽ nổi giận với người kia.
7.
“Sao lại náo nhiệt thế này?” Một nhân vật chính khác là Diệp Sanh cuối cùng cũng xuất hiện, nàng và Tiểu Yến đang nâng cao bụng lớn cùng nhau đến, phía sau còn có một Trà Trà cúi đầu.
Ta không ngạc nhiên khi Diệp Sanh và Tiểu Yến có thể liên thủ. Cả hai đều tự cho mình và Cố Giới có duyên gặp gỡ, lại là nữ nhi nhà lành, rất coi thường Hồng Tú, loại nô tỳ trèo lên giường này, ngày thường nói chuyện với nàng ta cũng thấy bẩn mình. Ai ngờ dạo này Hồng Tú dựa vào tình cũ trong phủ ngày xưa mà lại phong sinh thủy khởi*, chỉ khiến hai vị tỷ tỷ nhỏ nhắn xinh xắn này tức điên lên.
* Phong Sinh Thủy Khởi có nghĩa là gió thổi lên mặt nước tạo sóng dâng lên.
Nhưng không ngờ Trà Trà cũng đến.
Kiếp trước ta và Trà Trà không có gì liên quan. Sau khi nàng vào phủ, nàng luôn im lặng, Cố Giới cũng đối xử với nàng bình thường, ta tưởng nàng là người không thích gây chuyện, không ngờ hôm nay lại đi theo hai người kia. Chẳng lẽ là muốn đứng về phe nào đó?
“Yến di nương đang mang thai thân thể nặng nề, cũng đừng tùy tiện ra ngoài đi lại, vẫn nên tĩnh dưỡng thì hơn.”
Cố Giới nhẹ nhàng nói hai câu muốn đưa Tiểu Yến ra khỏi cuộc tranh chấp này.
“Hầu gia sao lại không cho thiếp cơ hội nói chuyện?” Tiểu Yến vịn tay người hầu, thong thả đi đến chính giữa: “Biết Hồng di nương và Diệp di nương có chút tranh chấp, vốn định đến làm người hòa giải. Ai ngờ, thiếp nghe xong đầu đuôi câu chuyện, chỉ thấy cái tát này của Lý thị, thật sự là quá nhẹ.
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Hồng Tú đang giả vờ yếu đuối trong lòng Cố Giới cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Tiểu Yến.
“Hầu gia mời xem.” Tiểu Yến ra hiệu cho người hầu phía sau lấy ra một cuốn sổ sách, nhẹ giọng đọc: “Mùng 4 tháng 5, hôm nay mua hai trăm quả trứng gà, tính ra hai lạng bạc, sáu con cá, tính ra sáu lạng bạc, năm thạch bột mì, tính ra ba lạng bạc…”
Đọc càng nhiều, sắc mặt Lý thị càng tái mét.
“Thiếp cũng xuất thân từ dân gian, sao có thể không biết giá gạo muối, cứ lấy trứng gà mà nói, bên ngoài cũng chỉ hai văn một quả mà thôi, ở chỗ Lý thị này, vậy mà lại thành giá trên trời!”
“Đây là trứng của gà Lô Hoa thượng hạng!” Lý thị không nhịn được cãi lại.
“Ngươi câm miệng! Kẻ trộm như ngươi chỉ dựa vào việc hầu gia và phu nhân xuất thân cao quý, không quản chuyện đời mà dám lừa gạt họ. Ngày thường ngươi ở hậu trù khoe khoang mình là nhạc mẫu của hầu gia, những quản sự khác sợ Hồng di nương được sủng ái, không dám tố cáo, mới khiến ngươi ngang nhiên tham ô nhiều tiền như vậy. Tính ra, một tháng cũng phải được hơn mười lạng bạc, ở bên ngoài đủ cho người ta sống mấy năm rồi, chẳng trách ngươi ăn mặc còn lộng lẫy hơn cả lão phu nhân nhà huyện lệnh!”
“Ngươi vu khống!” Lý thị ngã nhào xuống chân Cố Giới: “Một nhà nô tỳ chúng ta đều trung thành với Hầu phủ! Yến di nương cầm một cuốn sổ sách giả định tội nô tỳ sao?”
“Hừ.” Tiểu Yến cười lạnh một tiếng: “Vu khống? Giờ ngươi to gan đến mức dám tham ô cả đồ của chủ tử, ta sao dám tùy tiện vu khống ngươi? Nếu không phải trên đường đến đây tình cờ gặp Trà Trà, ta còn không biết ngươi dám tham ô cả điểm tâm, canh và yến trong phần của nàng ấy.”
Nghe đến đây, sắc mặt Cố Giới khẽ động, hắn vẫy tay gọi Trà Trà: “Lời Yến tỷ tỷ ngươi nói có thật không?”
Trà Trà mặc một thân áo trắng, đứng đó một cách nhút nhát, đôi mắt đẫm lệ.
Nàng gật đầu, lại một giọt nước mắt nữa lăn xuống: “Thiên chân vạn xác.”
Cố Giới thở dài ôm Trà Trà vào lòng, nàng ngoan ngoãn vùi đầu vào vai hắn: “Cố ca ca, chàng không phải nói chỉ cần ta theo chàng về, ta lại có thể có nhà sao?”
Chiêu này rõ ràng có sức lay động Cố Giới hơn cả tiếng khóc không tiếng động của Hồng Tú trước đó, cuối cùng hắn đã đưa ra quyết định, đuổi cả nhà Lý thị ra khỏi Hầu phủ, đày đến trang tử làm khổ sai.
“Hầu gia, e rằng không ổn đâu, dù sao cũng là người nhà của Hồng di nương mà.” Ta như không đành lòng tiến lên khuyên nhủ.