Gặp Xác Sống Trong Kỳ Thi Đại Học - Chương 3
6.
Chu Kỳ Kỳ muốn tôi giúp cô ta khử trùng, không nghi ngờ gì đó là để làm nhục tôi, giống như những gì cô ta đã làm trước đây.
Tôi liếc nhìn dao bổ dưa của mình, dao bổ dưa đang được một nam sinh đầu đinh cầm, cậu ta đang xem kịch.
Mọi người đều đang xem kịch, tất cả đều có vẻ mặt hả hê.
Vì trước đây tôi từ chối mở cửa, bọn họ đều rất ghét tôi, tôi bị Chu Kỳ Kỳ làm nhục hoàn toàn phù hợp với ý họ.
“Cứng đờ ở đó làm gì? Gọi cậu đến đây này!” Chu Kỳ Kỳ ném một chân gà còn thừa qua, trúng vào mặt tôi, mặt tôi đầy nước bọt của cô ta, còn quần áo thì dính vết dầu.
Ngón tay tôi bỗng nhiên siết chặt, cơn giận dữ trực tiếp xông lên đầu, nếu dao còn trong tay, đầu của Chu Kỳ Kỳ đã rơi xuống đất rồi!
“Trần Tịch, là cậu sai, cậu quá ích kỷ, nhưng xem xét việc cậu đã chuẩn bị thức ăn, chúng tôi có thể chấp nhận cậu, cậu giúp Kỳ Kỳ khử trùng, sau đó xin lỗi, chuyện này sẽ qua.” Lục Phong mở miệng, lạnh lùng nhìn tôi.
Chấp nhận tôi?
Tôi tức giận đến mức bật cười, đây là nam sinh mà tôi đã từng mến thầm trong kiếp trước sao?
“Được, tôi xin lỗi.” Tôi hít một hơi sâu, bước qua, quỳ xuống để khử trùng cho Chu Kỳ Kỳ.
Tất nhiên, việc khử trùng là giả, kiểm tra vết thương của cô ta mới là thật.
Cô ta quả thật đã bị xác sống cào, vết thương toàn máu, tôi chỉ có thể nhìn rõ khi ở gần.
Nước khử trùng đổ xuống, rửa sạch vết máu, vết thương trở nên rõ ràng, dài khoảng nửa centimet, do móng tay của xác sống cào ra.
Trong đó còn có vài sợi máu đã chuyển màu xám, phát ra mùi hôi nhẹ.
Với kinh nghiệm dày dạn của tôi, có thể phán đoán Chu Kỳ Kỳ sẽ biến đổi thành xác sống vào chiều mai.
Cô ta đã không còn cứu chữa được nữa.
Ánh mắt tôi lóe lên, chiều mai, chặt đầu Chu Kỳ Kỳ, lấy lại quyền kiểm soát!
“Đau chết mất, mẹ nó, mày biết khử trùng không hả?” Chu Kỳ Kỳ bất ngờ đá tôi một cái, trách tôi làm đau cô ta.
Tôi ngã xuống đất, lòng đầy lạnh lẽo.
Chu Kỳ Kỳ đau là đúng, vết thương do xác sống gây ra khác với vết thương bình thường. Vết thương bình thường đau một lát rồi qua, nhưng vết thương do xác sống sẽ đau liên tục, đau vào tận xương tủy.
Độc từ xác sống càng nặng, cảm giác đau càng mạnh!
Chu Kỳ Kỳ sẽ đau khổ một ngày một đêm, chiều mai biến đổi!
“Việc khử trùng chắc chắn sẽ đau, bình thường thôi.” Tôi đã trở lại bình thường, trông yếu đuối và vô hại.
Chu Kỳ Kỳ lại mắng tôi một tiếng, xoa xoa chân, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
“Kỳ Kỳ, cậu đi đâu?” Lục Phong theo sau.
“Tắm một cái, ngủ một giấc cho tốt, biết đâu ngày mai sẽ có người đến cứu chúng ta.” Chu Kỳ Kỳ thích sạch sẽ.
Tuy nhiên, nhà máy nước gặp sự cố, hoàn toàn không có nước, chỉ có tám thùng nước tôi đã chuẩn bị trước.
“Không có nước, phiền phức quá, chỉ có thể dùng nước lạnh trong thùng thôi!” Chu Kỳ Kỳ tức giận đạp chân, không quên hỏi tôi: “Trần Tịch, cậu cũng chuẩn bị nước sẵn rồi à?”
“Tôi về ký túc xá thì phát hiện nước rất yếu, nghĩ có thể sẽ cắt nước, nên đã chuẩn bị trước.” Tôi tìm một lý do.
“Không tồi, mặc dù cậu ti tiện, nhưng học theo Lôi Phong khá tốt.” Chu Kỳ Kỳ cười nhạo một tiếng, bắt đầu tắm, Lục Phong đứng bên ngoài chờ.
Tôi nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng thùng nước được di chuyển.
Trái tim tôi lại rỉ máu, nước này là để giữ mạng sống, nhưng bị Chu Kỳ Kỳ dùng để tắm, cô ta dùng ít nhất hai thùng!
Cuối cùng, cô ta tắm xong, trở ra trông thoải mái, tóc ướt sũng, Lục Phong vội vàng đưa cho cô ta khăn tắm và đồ ngủ.
Tôi đi qua nhìn một cái, thấy tám thùng nước chỉ còn lại một thùng!
Tôi tức giận đến mức muốn phát điên, mắng to: “Chu Kỳ Kỳ, cậu là người ngốc à? Xác sống bao vây, mỗi giọt nước đều quý giá, cậu tắm một cái dùng hết bảy thùng nước?”
7.
Tôi thực sự tức giận, đối với một người đã sống trong tận thế tận ba năm, tôi vô cùng trân trọng nước.
Vì vậy, tôi đã buột miệng chửi thề.
Chu Kỳ Kỳ bị tôi mắng đến choáng váng, sau đó chỉ vào tôi chửi ầm lên: “Trần Tịch, mày dám mắng tao? Mày là cái thứ chó má gì?”
Cô ta không chỉ mắng tôi mà còn ra lệnh: “Ném Trần Tịch ra ngoài, để nó bị xác sống cắn chết đi!”
Các bạn học nhìn nhau, không ai dám động thủ.
Họ ghét tôi, nhưng là những học sinh ngoan ngoãn trong tháp ngà, làm sao có gan giết tôi?
Ném tôi ra ngoài chẳng phải là giết người sao?
Lục Phong lạnh lùng nhìn tôi một cái, sau đó an ủi Chu Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ bình tĩnh đi, đừng so đo với Trần Tịch, cậu dùng bao nhiêu nước cũng được, dù sao cậu cũng thích sạch sẽ, mình biết mà.”
“Thùng nước vốn dĩ không dễ dùng, mình lại phải gội đầu, tắm rửa và chà chân, dùng nhiều nước một chút thì sao?” Chu Kỳ Kỳ hừ lạnh.
Các bạn học cũng nói không sao, dù sao họ cũng không tắm, cứ để Chu Kỳ Kỳ dùng hết cũng được.
Tôi thực sự tức đến bật cười, một lũ ngu ngốc chết tiệt!
“Ôi, đau quá, cứ từng cơn từng cơn một!” Chu Kỳ Kỳ bỗng nhiên hét lên một tiếng, vội vàng ngồi xuống giường.
Mọi người lo lắng vây quanh, Lục Phong quỳ xuống nâng bàn chân của cô ta lên: “Kỳ Kỳ, không sao chứ? Sao lại còn đau?”
“Không biết nữa, có phải nước khử trùng giả không? Trần Tịch mày là con tiện nhân, mua phải hàng giả!” Chu Kỳ Kỳ lại mắng tôi.
Tôi không để ý, nhìn về phía nam sinh đầu đinh, cậu ta vẫn đang cầm dao bổ dưa hấu của tôi, khả năng tôi lấy lại được nó rất thấp.
Ánh mắt đảo một vòng, trước tiên tôi phải ly gián bọn họ đã.
“Chu Kỳ Kỳ, cậu bị xác sống cào phải không? Nhiễm virus xác sống có thể sẽ đau đớn liên tục.” Tôi ném ra một quả bom.
Các học sinh đều hoảng hốt, không tự giác lùi lại hai bước.
Sự hoảng hốt thoáng qua trong mắt Chu Kỳ Kỳ, cô ta lập tức la lên: “Trần Tịch, mày đừng hòng vu khống tao. Mày thấy mọi người đều yêu quý tao, mày đố kỵ đúng không?”
“Bây giờ tao không đau nữa rồi, lúc nãy có thể do dính nước thôi, Trần Tịch mày thật độc ác!”
Chu Kỳ Kỳ mắng chửi, nước mắt tuôn rơi, trông rất đáng thương.
Lục Phong ôm chặt lấy cô ta, lạnh lùng nhìn tôi: “Trần Tịch, cô câm miệng cho tôi!”
Các bạn học cũng tin tưởng Chu Kỳ Kỳ, lần lượt nhìn tôi với vẻ khó chịu, bảo tôi cút đi.
“Được rồi, các bạn đều ghét tôi, vậy tôi đi vào nhà tắm ở.” Tôi nhân cơ hội tách ra khỏi họ.
Bởi vì Chu Kỳ Kỳ có thể đột nhiên biến đổi và tấn công người khác, mặc dù tôi dày dặn kinh nghiệm nhưng cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Nhưng nếu tách ra, thì sẽ an toàn hơn gấp mười lần.
Tự nhiên không ai cản tôi, chỉ hận không thể khiến tôi cút xa hơn.
Tôi lấy một ít nước và thức ăn, đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa và khóa trái.
Cách ly như vậy thực ra vẫn chưa hoàn toàn an toàn, vì cửa phòng tắm chỉ cần đẩy nhẹ là mở, mà tôi cũng không có vũ khí trong tay, cách ly tốt nhất nên là chuyển sang phòng ký túc xá khác.
Đáng tiếc là không thể chuyển được.
“Không nhìn thấy Trần Tịch thật thoải mái, mọi người hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé, biết đâu ngày mai sẽ có người đến cứu chúng ta.” Chu Kỳ Kỳ rất lạc quan.
Các bạn học cũng khá lạc quan, họ ăn no uống đủ rồi có thể ngủ. Ở đây tốt hơn nhiều so với ở ngoài.
8.
Trời tối dần, ký túc xá dần dần yên tĩnh, cả đám người đều nghỉ ngơi.
Bọn họ cũng mệt mỏi sau một ngày dài, ở đây lại có cảm giác an toàn tuyệt đối, nên đương nhiên phải nghỉ ngơi.
Tôi ngồi trên thùng nước cười khẩy, với mức độ cảnh giác của họ, họ sẽ không thể sống sót quá ba ngày trong ngày tận thế!
Tôi cân nhắc xem có nên đi lấy lại dao bổ dưa hấu hay không, nhưng sau một hồi suy nghĩ, tôi đã từ bỏ.
Bởi vì bây giờ lấy lại dao bổ dưa hấu cũng chẳng có ích gì, chi bằng tôi chờ đến khi Chu Kỳ Kỳ biến đổi, cắn chết vài người rồi mới ra tay.
Lũ vô dụng này phải sợ hãi đến vỡ mật mới chịu khuất phục trước tôi!
Cứ thế, tôi dựa vào tường, ngồi trên thùng nước nghỉ ngơi cả đêm.
Thỉnh thoảng có tiếng gõ cửa vang lên, không biết là người sống sót hay xác sống.
Mỗi khi có tiếng gõ cửa, tôi lại tỉnh dậy, bản năng cảnh giác không cho phép tôi ngủ say.
Lũ người Chu Kỳ Kỳ thì ngủ rất say.
Tuy nhiên, khoảng bảy giờ sáng, Chu Kỳ Kỳ bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cả người cuộn tròn như con tôm, vô thức ôm lấy chân mình.
Mọi người đều tỉnh dậy, nhìn thấy vậy thì kinh ngạc.
Bàn chân của Chu Kỳ Kỳ đã đen thui, vết thương đang rỉ mủ, chảy máu đen đỏ, ký túc xá bỗng chốc bốc lên mùi hôi thối.
Tôi bước ra khỏi phòng tắm, bình tĩnh đứng cạnh giường, liếc mắt nhìn dao bổ dưa hấu.
Dao bổ dưa hấu được đặt trên giường tầng trên gần ban công, nam sinh đầu đinh đang ngồi trên đó nhìn xuống.
“Đau quá! Đau chết tôi rồi… Lục Phong, Lục Phong…” Chu Kỳ Kỳ không thể chịu đựng được nữa, virus xác sống đã ăn sâu vào tủy, cơn đau bùng phát.
Lục Phong vừa sợ hãi vừa lo lắng, nhưng vẫn ôm lấy Chu Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ, cậu làm sao vậy? Chân sao lại sưng thế?”
Các học sinh mặt mày nghi ngờ, cuối cùng cũng có người run rẩy nói: “Lớp trưởng bị xác sống cào hả?”
Vài người quay lại nhìn tôi, tôi nhún vai: “Có thể là chứng tụ máu não của cô ta kéo dài mười năm đã di chuyển đến chân, mọi người yên tâm.”
“Trần Tịch, mày còn dám cười tao nữa! Tao tuyệt đối không bị cắn! Là… là do virus trong không khí xâm nhập qua vết thương của tao thôi?” Chu Kỳ Kỳ cố gắng tìm lý do.
Không thể không nói, đầu óc của cô ta quả thật rất nhanh nhạy. Vậy mà cũng nghĩ ra được lý do khá hợp lý.
“Có tám phần là đúng vậy, virus xác sống chắc chắn lây truyền qua đường không khí, chứ không sao tự nhiên lại khiến nhiều người phát cuồng như vậy!” Một nữ sinh gật đầu.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Lớp trưởng sẽ không sao chứ?” Nam sinh đầu đinh nhảy xuống giường, vẫn ôm chặt dao bổ dưa hấu, không rời tay.
“Mình sẽ không sao! Mình chỉ cần thuốc giảm đau… Đúng rồi, điện thoại của chúng ta ở phòng giáo viên, nếu lấy lại được, biết đâu có thể báo cảnh sát, chắc chắn vẫn còn cảnh sát! Cảnh sát có thể đưa mình đến bệnh viện, có lẽ chỉ trường mình mới có xác sống thôi!”
Chu Kỳ Kỳ quả là bệnh loạn lý trí cấp tính mà. Vậy mà cô ta cũng nghĩ ra được chuyện báo cảnh sát.
Tuy nhiên, hiện tại vẫn có thể báo cảnh sát, mạng thì vẫn còn, vệ tinh và trạm cơ sở trong thời gian ngắn sẽ không sao.
Thế nhưng, đồn cảnh sát, bệnh viện, sở phòng cháy chữa cháy nào cũng đã bị chiếm đóng, bởi đột nhiên có quá nhiều người biến thành xác sống.
“Đúng vậy, chúng ta đang thi đại học, điện thoại bị thu lại, nếu lấy lại được, mình sẽ bảo ba đến cứu chúng ta, ba mình lái xe tải lớn, đè chết xác sống!” Nam sinh đầu đinh cũng phấn khích.
“Quân đội chắc chắn đã đàn áp xác sống rồi, chúng ta sẽ không sao, lấy lại được điện thoại là có thể cầu cứu!”
Bọn họ nhất trí phải lấy lại điện thoại.
Thật ngây thơ, ngây thơ đến mức buồn cười.
Từng ánh mắt nhìn về phía tôi, Lục Phong lập tức phân công nhiệm vụ cho tôi: “Trần Tịch, học hành cậu dở tệ, nhưng chạy nhanh, cậu đi lấy điện thoại đi. Còn nữa, nhớ đi qua phòng y tế lấy ít thuốc giảm đau về, mau đi!”
Hả?
Tôi thực sự bật cười, tôi chạy nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn lũ con trai các cậu được chứ!
“Trần Tịch, mày cười gì! Tao đau đớn mày thấy vui à? Tin tao ném mày ra ngoài hay không!” Chu Kỳ Kỳ lại mắng tôi.
Cả đám người nhìn tôi, ép buộc tôi đi lấy điện thoại.
Thực ra họ không quan tâm ai chạy nhanh hơn, họ chỉ muốn bản thân không chết, còn tôi sống hay chết cũng không sao cả.
Vì vậy, chỉ có tôi mới có thể đi lấy điện thoại.