Gặp Xác Sống Trong Kỳ Thi Đại Học - Chương 1
1.
Ngồi trong phòng thi, nhìn vào đề thi tiếng Anh vừa phát xuống và chiếc đồng hồ treo tường chỉ 3 giờ chiều, toàn thân tôi run rẩy.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cái miệng rộng và hàm răng vàng ố của giám thị hói đầu, tôi tin chắc mình đã được sống lại.
Hai tiếng sau, khi nộp bài, giám thị đột nhiên co giật, sau đó há miệng lớn như chậu máu nhào vào nữ sinh ngồi ở hàng đầu, đó là bạn cùng lớp của tôi, Triệu Nhã.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên khi nó cắn xuống.
Kiếp trước, trong lúc hoảng loạn, tôi đã chạy lung tung và trở thành một trong những kẻ may mắn thoát khỏi biển xác sống, bắt đầu ba năm sinh tồn trong ngày tận thế.
Sau đó, tôi lại bị bao vây bởi vô số xác sống. Tôi đã nhảy lầu tự tử và được sống lại vào lúc này, trong phòng thi môn thi cuối cùng của kỳ thi đại học.
Tôi hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Tôi nhanh chóng suy nghĩ.
Ba năm sinh tồn trong tận thế đã rèn luyện cho tôi tinh thần thép, sau nỗi sợ ngắn ngủi, tôi lập tức vạch ra kế hoạch trốn thoát.
Thứ nhất, tôi phải mau chóng tích trữ một lượng vật tư nhất định. Tối thiếu gom đủ đồ để sống sót qua bảy ngày, bởi vì bảy ngày đầu tiên là lúc xác sống hoành hành hỗn loạn và kinh khủng nhất. Hầu như những người ở bên ngoài đều sẽ bị cắn chết sau đó biến đổi thành xác sống.
Thứ hai, tôi phải tìm được một nơi an toàn có thể chống đỡ xác sống tấn công. Tuyệt đối không thể giống với kiếp trước, cứ chạy khắp nơi được. Lúc trước là nhờ tôi may mắn, nếu đời này không may thì sao?
Hiện tại tôi cũng chỉ lo lắng hai đều này, mà cũng chỉ có thể lo hai đều này mà thôi. Bởi vì thời gian của tôi không đủ.
Đối với hai đều này, trong đầu tôi đã nghĩa đến hai chỗ.
Một chính là siêu thị bên cạnh căn tin, hai là ký túc xá của tôi.
Siêu thị thì có sẵn hàng hóa, ký túc xá của tôi có đã được lắp đặt sẵn biện pháp an toàn – Nhất là khi trường học của tôi là một trong những địa điểm thi, mà ký túc xá chỉ cách vị trí bây giờ của tôi có ba phút đi đường mà thôi.
Tôi cũng đã suy nghĩ đến việc có nên rời khỏi trường học đi đến nơi an toàn hơn không. Dù sao trường học cũng có quá nhiều người, dễ gặp chuyện ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, thời gian ngắn ngủi chỉ có hai tiếng mà thôi, thực sự tôi không có cách nào suy nghĩ ra biện pháp khác toàn diện hơn. Hiện tại tôi chỉ có thể tích trữ vật tư và tìm nơi trú ẩn gần nhất.
Không suy nghĩ thêm, tôi đứng dậy, ôm bụng chạy ra ngoài: “Thầy ơi, em đau bụng!”
Hai giám thị sững sờ, nhiều học sinh cũng nhìn sang, cau mày khó chịu.
Tôi không quan tâm, cứ thế chạy thẳng ra ngoài.
“Đứng lại, em định làm gì?” Nữ giám thị tóc dài nhìn tôi sắc bén, có lẽ nghĩ tôi muốn gian lận.
Làm sao tôi có thể đứng lại? Nếu bị cô ta bắt được, sẽ càng không có đủ thời gian.
Tôi lao ra ngoài, giám thị vừa ngạc nhiên vừa tức giận, vội vàng đuổi theo, phòng thi có chút náo loạn.
Triệu Nhã ở hàng đầu cau mặt mắng tôi: “Cậu ta là học sinh đứng cuối lớp chúng em, mọi người đừng quan tâm đến cậu ta. Đúng là đồ điên mà!”
Tôi đã chạy đến cầu thang, nhảy xuống, miệng hét lên: “Thầy ơi, em muốn đi vệ sinh, em xuống nhà vệ sinh tầng một!”
“Em chờ chút cho thầy!” Giám thị muốn theo dõi tôi đi vệ sinh.
Nhưng cô ta chân tay không nhanh nhẹn cho nên đuổi không kịp tôi, tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh tầng một, đóng cửa một buồng lại giả vờ như đang ở bên trong, sau đó trèo ra ngoài qua cửa sổ.
Khi cô giáo vào, tôi đã đi vòng từ phía sau nhà vệ sinh đến con đường dẫn đến căn tin của trường.
Vì đang thi đại học, khắp nơi đều yên tĩnh, trên con đường không có một bóng người.
Tôi lao vào siêu thị hét lên: “Ông chủ, lấy giúp cháu hai thùng nước suối!”
Ông chủ đang chơi máy tính, thấy tôi đột nhiên chạy vào không khỏi ngỡ ngàng: “Sao con lại đến đây? Không phải đang thi đại học sao?”
“Con không biết làm bài nào cả nên không thi nữa. Giờ con mua chút đồ mời tất cả các bạn cùng lớp ăn, ăn xong thì chia tay.” Tôi vừa nói vừa vơ vội cái túi càn quét vật tư.
2.
Do vì siêu thị không lớn, nguồn cung cấp hàng hóa cũng không quá phong phú, tôi chủ yếu lấy các loại đồ ăn vặt như xúc xích, bánh quy, đùi gà, cánh gà, thịt bò khô.
Ông chủ giúp tôi mang hai thùng nước khoáng, trêu ghẹo nói: “Con thật là ngầu, kỳ thi đại học mà không thi, về nhà bị ba mẹ đánh chết mất.”
“Không sao, nhà con có tiền.” Thực ra nhà tôi rất nghèo, tôi được bà ngoại nuôi lớn, vài năm trước bà cũng đã qua đời.
Tôi dùng số tiền tiết kiệm từ lâu để mua sắm, ông chủ đặc biệt tìm một cái thùng lớn cho tôi để đựng, đựng đầy ắp.
Tôi ước lượng có lẽ có tầm trăm cây xúc xích, ba mươi gói bánh quy, cộng thêm các loại đồ ăn vặt khác cũng có hơn một trăm phần.
Tôi nhờ ông chủ lấy thêm một cái thùng nữa, tôi tiếp tục mua sắm.
Khi ông ấy lấy ra, thì tôi bắt đầu đóng gói các mặt hàng hàng ngày, bao gồm băng vệ sinh, dung dịch khử trùng, dây thừng, kéo và các thứ khác.
Tôi còn mua một con dao dưa hấu, dài tới nửa mét.
Ông chủ lại sững sờ: “Những thứ này cũng là để tặng cho bạn học của con à?”
“Sau kỳ thi đại học này, chúng con dự định đi cắm trại, mang theo những thứ này để phòng thân.” Tôi giải thích.
Ông chủ lúc này mới chợt hiểu: “Cần chú giúp con mang đi không?”
Tôi không để ông chủ giúp tôi chuyển đồ được, như vậy sẽ lộ vị trí ký túc xá.
Tôi nói không cần, tôi chạy vài chuyến là được, chú ấy cũng cần phải coi tiệm.
Ông chủ không ép buộc.
Tôi không còn ham muốn tích trữ vật tư nữa, bởi vì thời gian của tôi thực sự quá ít.
Tôi trả tiền, dùng sức nâng thùng đựng thực phẩm, chạy về phía ký túc xá.
Ký túc xá không xa, phòng tôi ở tầng hai, thuận tiện cho việc di chuyển.
Dĩ nhiên, trốn ở tầng cao nhất là tầng bảy sẽ an toàn nhất, nhưng mỗi phòng đều khóa cửa, tôi chỉ có chìa khóa của phòng mình, cộng thêm thời gian gấp rút, tôi chỉ có thể trốn ở tầng hai.
Khi đến tòa nhà ký túc xá, dì gác cổng nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.
“Con là nhân viên của siêu thị, có bạn học nhờ con giúp đưa đồ đến phòng họ, nói là để làm tiệc chia tay.” Tôi hơi cúi đầu, không để dì gác cổng nhìn thấy mặt mình.
Dì gác cổng không nhớ mặt tôi, vì tôi cứ như một người vô hình. Bác ấy để tôi tự xử, còn bác ấy thì ngồi chơi điện thoại.
Tôi đổ mồ hôi chạy lên tầng hai, lấy chìa khóa mở cửa, đặt đồ vào phòng, sau đó lại quay trở lại siêu thị.
Như vậy, tôi đi về ba lần, cuối cùng đã đem tất cả vật tư vào được.
Nhìn thời gian, tôi đã tiêu tốn hơn một giờ, còn chưa đến 40 phút nữa bài thi sẽ kết thúc.
Tôi gấp rút sắp xếp phòng ký túc xá.
Cửa phải được khóa trái, tôi không định để bất kỳ ai vào. Kiếp trước tôi đã chứng kiến quá nhiều lòng dạ xấu xa của con người. Kiếp này tôi không định thân thiết với ai.
Khóa trái cửa, che chắn cửa sổ, tôi đẩy giường đến chắn cửa, con dao dưa hấu đặt ngay trên giường.
Sau đó, tôi ôm chăn ga giường của các bạn cùng phòng chạy ra ban công, treo lên cửa sổ chống trộm.
Cửa sổ chống trộm rất lớn, từ bên ngoài có thể nhìn thẳng vào bên trong phòng ký túc xá của chúng tôi.
Vì vậy, tôi phải treo chăn ga lên, cắt đứt tầm nhìn từ bên ngoài.
Không có ánh sáng, trong phòng ký túc xá lập tức trở nên tối tăm, nhưng điều này lại mang lại cho tôi cảm giác an toàn vô cùng.
Tôi lại chạy đến nhà vệ sinh, lấp đầy mọi thùng nước—đây là ưu điểm lớn nhất của ký túc xá, tôi có thể dự trữ rất nhiều nước, nếu sau này không thể rời khỏi đây, nước chính là mạng sống.
Tôi cũng đóng cửa sổ nhà vệ sinh lại, vì tầng hai khá thấp, tôi sợ ai đó sẽ trèo qua cửa sổ đi vào.
Sau khi làm xong tất cả, là 4:59 chiều.
Còn một phút nữa, kỳ thi sẽ kết thúc!
Tôi cả người đầy mồ hôi, ngồi trên giường với cảm giác tê cứng ở tay chân, cảm giác căng thẳng cứ từng đợt từng đợt kéo đến trong lúc chờ đợi tận thế ập đến.
Đầu óc tôi vẫn tỉnh táo, trong phút cuối cùng, tôi nhanh chóng xem xét các mối nguy hiểm tiềm ẩn. Đây là thói quen tốt được hình thành từ việc sống sót trong thời tận thế.
Mối nguy hiểm ngầm lớn nhất có lẽ là ổ khóa cửa. Cửa phòng ký túc xá của chúng tôi là cửa sắt, nhưng ổ khóa đã cũ và hỏng, nếu bị đập liên tục có khả năng cao sẽ bị hỏng.
Tôi giả định tình huống xấu nhất: Nếu có ai đó phá cửa vào, tôi nên xử lý như thế nào?
Ngay lúc đó, tiếng chuông vang lên.
Tôi nghe thấy tiếng hò reo, tiếng bước chân, tiếng bàn tán, sau đó là tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm, tiếng khóc thét…
Trường học lộn xộn, cả thế giới cũng bắt đầu hỗn loạn!
Trong kiếp trước, những người sống sót đã đưa ra giả thuyết, nói rằng virus xác sống lan truyền qua gió, những người có sức đề kháng kém, mắc các loại bệnh sẽ là những người đầu tiên bị nhiễm.
Nếu sau bảy ngày vẫn không biến đổi, nghĩa là đã sống sót qua được, nhưng phải đối mặt với những đàn xác sống.